Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 192: Q.4 - Chương 192: Kỷ niệm ngày cưới (2)




Sáng sớm, Tô Mộc Vũ bị tiếng kêu của hải âu đánh thức, ánh dương rạng ngời chiếu rọi vào từ cửa sổ khiến bầu trời như chứa những tinh linh vui đùa náo nhiệt khiêu vũ trước mặt.

Tô Mộc Vũ mỉm cười, đứng dậy. Chiếc chăn vừa mới trượt xuống liền lộ ra thân thể trắng nõn của cô, bên trên còn ẩn hiện vài dấu hôn đỏ ửng, quả thật làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Mặt Tô Mộc Vũ đỏ lên, vội kéo chăn che lại. Cô từng nói rằng không thể để hắn lưu lại dấu hôn trên người mình, còn nhớ một lần cô bị hắn mút ra một dấu hôn rõ rệt, ngày hôm sau Nữu Nữu cùng Nhạc Nhạc hỏi cô là bị côn trùng cắn có phải không, thật khiến cho cô xấu hổ chết đi được.

Tô Mộc Vũ che hai má đỏ rực của chính mình, sau đó đứng dậy đi tắm rửa, thay quần áo.

Phong Kính thức dậy từ sớm, lúc này đang ngồi bên ban công, tách cà phê trong tay được hắn nhẹ nhàng đưa lên miệng, trên đùi đặt một quyển tạp chí, nhẹ nhàng lật xem. Sau lưng của hắn là ánh mặt trời đỏ màu hổ phách cùng màu xanh của biển khơi càng tô đậm lên thân hình của hắn, khiến hắn trông như một vị thần anh tuấn làm cho người ta không dời được ánh mắt.

Tô Mộc Vũ nhìn một hồ cá tinh xảo trên bàn, bên trong hồ là hai chú cá nhỏ xíu đang thong thả bơi, lâu lâu chạm vào nhau rồi lại tách ra.

Tô Mộc Vũ bị hai chú cá đáng yêu này thu hút, lên tiếng hỏi: “Đây là loài cá gì vậy?”

Phong Kính buông quyển tạp chí trong tay xuống, đáp: “Cá Hoa Đào. Bà chủ khu biệt thự này giới thiệu, anh thấy chúng đáng yêu, nghĩ rằng có lẽ em sẽ thích nên mua cho em hai con xem thử”. Hắn nói tùy ý như người mua hai con cá này mang về không phải là hắn.

Đừng nói tới hai đứa nhỏ chuyên phá phách kia, chỉ mỗi Tô Mộc Vũ thôi đã thích đến không muốn buông tay rồi. Cô không ngờ rằng Phong Kính cũng có lúc lãng mạn như vậy. Tuy rằng cô đã không còn là thiếu nữ trẻ tuổi nhưng cảm động cũng không giảm bớt chút nào.

Thấy Tô Mộc Vũ không trả lời, sắc mặt Phong Kính thoáng tái một chút, nói: “Không thích thì vứt đi”

Tô Mộc Vũ phù một tiếng bật cười, cô nghĩ rằng mấy năm nay hắn đã làm ba của hai đứa nhỏ sẽ không còn khó tính như vậy nữa, không ngờ hắn vẫn có chút…Giống như Nhạc Nhạc nói có chút… Nung rầu rĩ

Là ai nói: Một gã đàn ông lớn tuổi nhưng trái tim vẫn như một đứa bé trai, lời này quả nhiên không sai.

Tô Mộc Vũ kiễng đầu ngón chân, hôn một cái lên mặt hắn rồi nói: “Ông xã, em rất thích, cám ơn anh”. Bình thường Tô Mộc Vũ không hay gọi ông xã, cái danh xưng này không biết sao mỗi khi kêu ra cũng đủ làm hai má cô phiếm hồng, chỉ có mỗi lần làm chuyện gì sai sẽ dùng để dụ dỗ hắn hoặc lúc cầu xin tha thứ trên giường mới có thể nhẹ nhàng gọi ra.

Một tiếng “ông xã” này nhanh chóng khiến hơi thở Phong Kính âm trầm một chút, chỉ một cái hôn môi nho nhỏ làm sao đủ? Bàn tay to ôm lấy eo Tô Mộc Vũ, mạnh mẹ hôn lấy.

Tô Mộc Vũ không nghĩ tới tự mình chuốc họa, vội cẩn thận đặt bình cá xuống bàn, nhẹ nhàng nói xen lẫn thở gấp: “Này… sao anh bảo… ra ngoài chơi…”

Người đàn ông này mỗi lần hôn đều như chuốc thuốc độc, khiến cô nghiện, biết rõ phải sớm dừng lại nhưng cơ thể như bị nguyền rủa không thể tự mình điều khiển, giống như mỗi tế bào cũng đã nhận hắn làm chủ nhân.

Yếu hầu Phong Kính phát ra thở gấp cảm tính, đôi mắt đen láy trong suốt như chứa đựng cả dải ngân hà trong đó. Hắn nhanh chóng ôm lấy Tô Mộc Vũ đặt lên giường, cả người đè lên trên.

Đôi mắt Tô Mộc Vũ ướt át, mê người như một chùm nho chín mọng hoan nghênh người đến hái xuống. Cô vẫn còn lưu giữ một tia lý trí cuối cùng, nói: “Phong, đừng làm rộn, còn phải ra ngoài…”

Những lời còn lại đã bị Phong Kính nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi ôn nhu mà cường thế cạy mở hai hàm răng, xâm lược vào trong, mút qua mỗi một tấc bên trong làn môi thơm mọng, quấn quanh lưỡi cô, chân thành nhảy múa.

Tiếng rên khẽ nơi cuống hông vang lên theo sau tiếng nước mỏng manh, khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Tô Mộc Vũ cảm thấy chuyến đi này nhất định là hắn đã sớm lên kế hoạch, tới đây đã gần mưới ba tiếng nhưng vẫn chưa đi bất kỳ nơi đâu, chỉ là ở đây… làm việc. Người đàn ông này khi nào lại bụng dạ lại đen tối như vậy chứ?

Nhưng cô đã sớm không sức để suy nghĩ, dôi môi của hắn dịu dàng hôn qua mỗi một tấc da thịt cô, từng ngón tay của hắn như đang diễn tấu piano mà lưu lại từng điệu nhạc trên người cô. Thân thể cường tráng lại ôn nhu cường thế trấn áp, cô cũng chỉ có thể vòng tay nương tựa vào tấm lưng trần của hắn, nương theo từng nhịp tiết tấu mà ngâm ra từng tiếng thở gấp gáp.

Bọn họ không nhận ra được, hoặc là hoàn toàn không nghĩ ra được, ngoài cửa…

Nữu Nữu cẩn thận úp sấp lên cánh cửa, nhỏ giọng hỏi: “Ba ba với ma ma sao còn chưa ra ngoài, chẳng lẽ còn ngủ nướng sao? Nữu Nữu hôm nay không có ngủ nướng nha!”. Con bé bây giờ có bí danh là Cà Chua, nhất định phải chặt chẽ chú ý tới nhất cử nhất động của ba mẹ để thông báo cho cấp trên!

Bỗng nhiên con bé nghe thấy âm thanh lạ, chớp chớp đôi mắt to hỏi Chu Hiểu Đồng: “Dì Đồng Đồng, con hình như nghe thấy tiếng gì đó, giống như ma ma đang khóc, lại cũng không giống cho lắm!”

Nữu Nữu mới vừa nói xong, Nhạc Nhạc đã xông đến nghe thử.

Khóe miệng Chu Hiểu Đồng giật giật, bật người xách Nữu Nữu cùng Nhạc Nhạc vừa đi vừa nói: “Ba ba với ma ma hai đứa đang… a… đang bận, cho nên chúng ta đi chơi trước đi” Mồ hôi túa ra, cái loại chuyện này sao cô có thể giải thích cho lũ trẻ đây. Phong Kính chết tiệt! Tiền Phong chết tiệt!

Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu bán tín bán nghi gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Nhạc Nhạc ôm chiếc phao hình chú vịt màu vàng, cởi hết quần áo, kích động lao ra: “Chú thần kinh! Chúng ta đi lướt sóng đi!”

Chu Hiểu Đồng kích động một tay xách Nhạc Nhạc trở về, một tay ngăn chặn những móng vuốt nhỏ của thằng bé.

“Bọn em cũng đi?” Chu Hiểu Đồng hỏi.

Tiền Phong lắc đầu: “Không, không, không, đây là vận động của đàn ông. Bà xã à, cái loại vận động này không thích hợp với em đâu, chẳng thà em với Nữu Nữu đắp lâu đài cát nhé?”

Tâm tư của Tiền Phong chính là: Bà xã nhà hắn, không cho mặc bikini để người khác ngắm không, hắn muốn ngắm sẽ bảo cô mặc trong nhà tắm để cho hắn từ từ mà thưởng thức, hắc hắc hắc…

Chu Hiểu Đồng ôm lấy hai tay, gật đầu hỏi lại: “Còn anh làm gì?”

Tiền Phong ôm lấy Nhạc Nhạc, vung tay nói: “Nam tử hán, đi chinh phục biển khơi!”

Chu Hiểu Đồng giễu cợt, ánh mắt quét một đường đi xuống, dừng ngay vị trí mẫn cảm của hắn, nói: “Ông xã, anh xác định là anh muốn đi lướt sóng? Em nhớ hình như nước biển có thể làm thu nhỏ một cái gì đó đó, sau này chúng ta phải làm sao đây?”

Tiền Phong: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.