Tô Mộc Vũ nhìn bác sĩ mỉm cười nói với mình, cả người cô cứng đờ.
“Tô tiểu thư, chúc mừng cô đã mang thai, đứa bé chỉ mới hai tháng. Bụng đau là do cô không biết mình mang thai nên vận động mạnh, sau này nhất định phải chú ý”
Cô, cô mang thai?
Giờ phút này Tô Mộc Vũ quả thật như không tin được vào tai mình, càng không dám tin vào hai mắt của mình, chỉ nghĩ bản thân đang nằm mơ.
Cô thật sự mang thai sao? Con của Phong Kính?
Tô Mộc Vũ quả thật không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, nó giống như một niềm vui lớn từ trên trời rơi xuống, khiến cô mờ mịt đến không biết phải làm sao, khiến cô không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô muốn cười, nhưng nước mắt lại tràn ra.
Một bác sĩ nữ hơn ba mươi tuổi, cũng vừa trải qua sinh nở. Cô ấy cũng nhớ chính bản thân mình hay tin mang thai cũng như vậy.
“Tô tiểu thư, cô mau nói cho cha đứa nhỏ biết đi, sau khi anh ấy biết, nhất định sẽ rất vui đó”
Bàn tay Tô Mộc Vũ siết chặt, dùng sức cười, gật đầu.
Đúng vậy, cô muốn nói cho Phong Kính, lập tức nói cho Phong Kính, bọn họ có con rồi.
Tô Mộc Vũ gấp gáp đứng dậy, vội nói cám ơn với bác sĩ, sau đó đi ra khỏi phòng khám.
Vừa ra ngoài, nụ cười trên mặt Tô Mộc Vũ còn chưa tan, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai người.
Phương Thiệu Hoa và Vệ Nhu Y.
Phương Thiệu Hoa hôm nay đưa Vệ Nhu Y đến đây kiểm tra định kỳ, lại không nghĩ rằng sẽ gặp Tô Mộc Vũ, hơn nữa bọn họ vô tình đứng ngoài phòng khám và nghe được tin này.
Chân mày Phương Thiệu Hoa nhíu lại, sắc mặt Vệ Nhu Y càng tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp kia lại giống như một tờ giấy trắng.
Tô Mộc Vũ cũng không nghĩ sẽ gặp hai người họ ở đây, nhất thời lại không biết nên nói điều gì.
“Mộc Vũ…” Vệ Nhu Y cười nhưng gương mặt tái nhợt, đưa bàn tay lạnh ngắt ra, nói: “Xin… chúc mừng cô”
Tô Mộc Vũ cắn môi, bàn tay chậm rãi đưa tới: “Cám ơn…”. Còn chưa chạm vào tay Vệ Nhu Y, đã bị Phương Thiệu Hoa đẩy ra.
Ánh mắt lạnh như băng của hắn trợn lên, đỡ lấy vai Vệ Nhu Y, mang cô ấy xoay người rời đi, giống như vốn dĩ xem Tô Mộc Vũ như kẻ bị bỏ đi.
Bả vai bị hất lấy khiến cô khẽ run. Cô hạ thấp mi, hít sâu một hơi, tê rần nơi vai vẫn không khiến cô để ý nhiều.
Nhưng khi đến cầu thang lầu một, lại nhìn thấy Phương Thiệu Hoa, một mình, tựa lưng trên vách tường, hai tay đút vào túi quần, nhìn là biết đang đợi cô, quanh người hắn tràn ngập loại hơi thở hắc ám, khiến cho không ai dám đến gần.
Hắn liếc cô, trào phúng cười: “Sao rồi? Tưởng bản thân mang thai được sao?”
Tô Mộc Vũ biết Phương Thiệu Hoa từ lúc đầu đã không thích mình, thậm chí… oán hận. Đơn giản là cô, chắn đường Vệ Nhu Y.
“Đừng quên, cô chỉ là một người đàn bà từng ly hôn, cho dù cô mang thai thì đã sao? Muốn tiến vào cửa chính Phong gia, quả thực là chuyện buồn cười. cùng lắm cô cũng chỉ muốn mượn đứa bé này để bán một cái gía tốt cho nhà họ Phong mà thôi”
“Câm miệng cho tôi!” Một câu này, quả thật ác độc đến mức tận cùng. Tô Mộc Vũ có tiếp tục nhẫn nhịn cũng nuốt không trôi cơn tức này, phẫn nộ vung tay lên.
Hắn làm sao lại có thể sỉ nhục cô, sỉ nhục tôn nghiêm làm một người phụ nữ, một người mẹ của cô!
Phương Thiệu Hoa bắt được tay cô, nhíu mày: “Ai cho cô cái can đảm này? Muốn đánh tôi sao? Thật là một ả đàn bà không biết điều. Còn nữa, cái thai trong bụng kia, chỉ có sinh ra mới biết có phải là cốt nhục Phong gia không”
Đồng tử Tô Mộc Vũ co rút, giống như bị một bàn tay hung hăng đánh tới, toàn thân đều phát run, nếu có thể, cô hận không thể ngay lập tức liều mạng với hắn.
Hắn dùng lực đẩy mạnh tay cô ra, dường như không muốn tiếp tục nhìn cô dù chỉ một cái nên nghiêng người tránh đi.
Trước khi xoay người, hắn còn để lại một câu: “Sai lầm của cô, đừng ảnh hưởng đến người khác. Biết vì sao trước kia hắn chọn cô không? Đừng luôn tự cho mình là đúng!”
Tô Mộc Vũ tựa trên vách tường, hít thở mạnh, nếu không làm như vậy, cô thật không biết mình có thể thở không nổi hay không.
Dưới bụng lại co rút. Cô vội che bụng: Bảo bối, mẹ không có chuyện gì, mẹ không có chuyện gì.
Đúng vậy, cô sẽ không bởi vì một câu của người khác mà dao động bản thân.
Bởi vì, hiện tại cô có con của mình, là đứa con của cô và Phong Kính.
Lúc cô đi ra khỏi bệnh viện, vị bảo vệ kia liền tiến lên hỏi thăm: “Tô tiểu thư, cô có bị sao không?”. Phong thiếu giao Tô tiểu thư cho bọn họ, nếu Tô tiểu thư xảy ra vấn đề gì, cái mạng nhỏ của bọn họ coi như xong rồi.
Tô Mộc Vũ lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì: “Về nhà, tôi phải về nhà”
Tô Mộc Vũ ngồi trong xe, lòng bàn tay nhẹ vỗ về cái bụng còn bằng phẳng, giống như làm như vậy liền có thể cảm nhận được sự rung động của một sinh mạng nhỏ. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cười ấm áp.
Bảo bối, chúng ta bây giờ về gặp cha con, con vui không?
Rất nhanh có thể gặp được nha.
Tám giờ tối Phong Kính về nhà, Tô Mộc Vũ đang ôm sách ngủ gà ngủ gật trên ghế salon, vừa nghe tiếng cửa mở liền lập tức tỉnh lại.
Phong Kính đổi dép, đi đến ôm Tô Mộc Vũ vào trong ngực, nói: “Sao vậy? Anh nghe bảo vệ nói hôm nay em đến bệnh viện, cảm thấy không thoải mái sao?”. Thanh âm của hắn, ôn nhu như cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng che chở lấy cô.
Tô Mộc Vũ vừa nhìn thấy Phong Kính đã nhịn không được, tựa đầu trong ngực hắn, nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình. Cơ hồ là cô kích động, khẩn cấp muốn chia sẻ tin tức này cho hắn biết: “Bác sĩ bảo, em mang thai. Chúng ta… có bảo bối”
Nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống, rơi xuống trước mặt cha của đứa bé trong bụng mình, mang theo cảm ơn, cũng mang theo tràn đầy yêu thương và chờ mong.
Trong nháy mắt, cả người Phong Kính cương cứng, hốt hoảng.
“Sao vậy? Anh không vui sao?” Tô Mộc Vũ kinh ngạc hỏi.
Phong Kính ôm chặt cô trong lồng ngực, trong giọng nói giống như có chút nghẹn ngào: “Vui, bé ngoan, anh rất vui”
Tô Mộc Vũ an tâm cười rộ lên, cô cũng không biết, người đàn ông lúc nào cũng lãnh đạmvì cô mà đỏ cả hai mắt.
Đêm khuya, Tô Mộc Vũ im lặng ngủ. Trong lúc ngủ mơ, khóe miệng còn mang theo nụ cười, tựa hồ đang đắm chìm trong cơn mộng đẹp nhất cõi đời.
Trên ban công, bõng người như một con thú cô độc ngồi dưới ánh trăng lạnh như băng, đôi mắt gắt gao nhắm lại, ngón tay vịn lấy lan can. không hề chuyển động, hắn giống như một bức tượng điêu khắc, nhưng trwn bứctượng điêu khắc lại xuất hiện những giọt nước mắt.
Tiền Phong nhận được tin tức, thật không tin nổi. Hắn nắm chặt điện thoại trong tay. Hắn không dám tin, chuyện này rốt cuộc sẽ ra nông nổi nào đây? “Kính… Cậu định… làm gì bây giờ?”
Phong Kính trầm mặc đã lâu, yết hầu khàn khàn, từng chữ từng câu nói: “Đứa bé này họ Phong, chỉ có thể họ Phong”
Mười chữ như nói rõ hết thẩy, di động kết nối cuộc gọi đã lâu, cuối cùng hóa thành âm thanh “Tút…” thật dài. Tiền Phong giật mình, hắn giống như thông qua điện thoại, có thể nghe thấy thanh âm rơi lệ của người đàn ông.
Hắn ngước ánh mắt hoe đỏ: Ông trời, ông rốt cuộc tàn nhẫn tới mức nào đây?
Cho đến hừng đông, Phong Kính tắm rửa sạch sẽ, chui vào chăn, gắt gao ôm chặt cô gái vẫn đang nằm trong giấc mộng vào lòng mình.