Đè Kiều Na lên vách tường, Phương Thiệu Hoa nhấc đầu chôn sâu vào hõm vai của cô, vẫn không nhúc nhích, vòng tay cũng giữ chặt eo cô. Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng thở kịch liệt của hắn, giống như một loài thú ngủ đông liều mạng đè nén cảm xúc sắp bùng nổ.
Bị ghìm chặt, Kiều Na nhíu nhíu mày, cũng không nói gì.
Hai người cứ như hai kẻ địch, cứ giằng co lẫn nhau như đợi xem ai sẽ đầu hàng trước, ai sẽ nhận thua trước.
Một lúc lâu sau, Phương Thiệu Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm cô, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Kiều Na!”
Đôi mắt cô trong trẻo, yên tĩnh như mặt nước mùa thu. Cô nhẹ nhàng nhếch môi, nói: “Phương thiếu, có chuyện gì sao?”
Một câu hỏi, vô cùng đơn giản nhưng lại chặn ngang Phương Thiệu Hoa, khiến cho hắn không thể nói thêm lời nào.
Đúng vậy, có chuyện gì sao? Có chuyện gì để nói nữa sao? Bọn họ cũng có thể tạm xem là một nửa tình nhân, cho dù bọn họ từng có những cử chỉ thân mật nhất trên đời, cho dù bọn họ còn có với nhau một đứa con… rồi thì sao?
Bọn họ chưa từng nói yêu nhau, chưa từng nói chuyện thẳng thắn với nhau, chưa từng thân thiết, ngoại trừ quan hệ nửa tình nhân ra thì ngay cả hai chữ “bạn bè” cũng chẳng có. Tàn khốc lại chân thật như thế, chân thật lại buồn cười như thế. Bây giờ bảo hắn phải dùng thân phận như thế nào đến chất vấn cô đây? Làm sao có thể hỏi: Này, em dựa vào cái gì mà kết hôn?
Hắn không thể hỏi, cũng không hỏi được, bởi vì hắn không tư cách đó.
Phương Thiệu Hoa cắn răng, như một loài dã thú bị ép đến đường cùng. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, cứ nhìn Kiều Na như thế. Ánh mắt sắc bén như muốn liều mạng xé rách lớp mặt nạ bình tĩnh của cô.
Thế nhưng không có, một chút sơ hở cũng không có.
Trong bóng đêm, ngọn đèn mê ly lập lòe qua cửa sổ, rọi vào mặt cô, bao phủ một tầng sáng. Cô chỉ đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng cong đôi môi đỏ mọng lên, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Hai hàng lông mi dài, khuôn mặt tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, lại chói mắt người nhìn.
Phương Thiệu Hoa giữ chặt eo cô, hắn muốn hôn cô. Trong lòng thật khó chịu, cực kỳ khó chịu, giống như muốn bùng nổ. Nếu không tìm ra chỗ để phát tiết, hắn thật sự sẽ nổ tung.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc hắn cúi người hôn cô, một cánh tay trắng nõn bỗng dưng bịt lại môi hắn. Kiều Na cười nhợt nhạt, nói: “Phương thiếu đừng quên, tôi bây giờ là vợ chưa cưới của người khác. Anh chơi không nổi đâu”
Đồng tử Phương Thiệu Hoa bỗng dưng co rụt lại, hơi thở đình trệ trong khoảnh khắc đó. Hắn cứ trơ mắt nhìn Kiều Na tự nhiên rút tay về, sau đó không chút lưu luyến xoay người, còn quay đầu lại nhẹ nhàng cười nói: “Phương thiếu, chờ ngày tôi kết hôn, anh nhất định phải đến cho tôi chút mặt mũi đó”
Có gió thổi qua, thổi bay tà váy dài màu đỏ của cô, giống như yêu nữ xinh đẹp mê hoặc lòng người, không ai trên đời này sánh được.
Phương Thiệu Hoa câm lặng nhìn Kiều Na mở cửa, bàn chân nhẹ nhàng bước vào, không chút do dự đóng cửa lại. Tia sáng cuối cùng khép lại từ khe cửa, ánh mắt vốn dĩ đỏ ngầu của Phương Thiệu Hoa hơi hơi rung động.
Hắn đánh một quyền vào cốp xe, ô tô phát ra một tiếng vang, mu bàn tay của hắn run rẩy, bê bếp máu.
Kiều Na tựa lưng vào cửa, sau một hồi mới nghe thấy tiếng động cơ xe. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cố gượng lên một nụ cười đi vào. Bảo mẫu nhìn thấy liền đứng dậy chào.
Kiều Na gật gật đầu, hỏi qua tình huống ngày hôm nay của Phàm Phàm. Sau đó, cô cúi người ôm lấy một đứa bé nhu thuận đáng yêu vào trong ngực.
Phàm Phàm đã gần chín tháng, đúng vậy, nó bị sinh non. Lúc lâm bồn, thằng bé chỉ có hơn hai cân (1) một chút, dường như không cảm thấy chút sức nặng.
(1) Hai cân: 1 kg. Một cân = 1/2 kg
Không ai biết, lúc đó Kiều Na xuất huyết trong phòng sản, gần như hấp hối. Không ai biết, đoạn thời gian đó cô ăn không biết bao nhiêu đau khổ, không biết bao nhiêu áp lực. Cô không nói cho Tô Mộc Vũ biết, bởi vì không muốn để cho Phương Thiệu Hoa nhận được bất kỳ tin tức gì. Nếu cô đã quyết tâm chặt đứt, vậy thì không được do dự.
Kiều Na tàn nhẫn với người ngoài, lại càng tàn nhẫn gấp bội đối với chính bản thân mình.
Cô cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thơm thơm mùi sữa khiến cho người ta không tự giác mà mỉm cười. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đó. Đứa bé này quả thật là khuôn đúc của Phương Thiệu Hoa, giống nhau từ chiếc mũi, đến đôi môi và ánh mắt.
Kiều Na vội lắc đầu: Không được nghĩ bậy, Kiều Na này không thể do dự bất kỳ chuyện gì.
Vướng mắc giữa hai người họ quá sâu.
Cô nghĩ: Nếu cô là đàn ông, cuộc đời này nhất định sẽ là đối thủ sống còn của hắn. Thế nhưng cô lại là phụ nữ, phụ nữ cùng một người đàn ông có vướng mắc trộn lẫn yêu thương, hận hận mơ hồ, mà yêu lại như thanh đao sắc bén xoắn lại khiến cho cô không thể nói lên lời.
Cô có mạnh mẽ trở lại cũng không có cách nào tha thứ cho kẻ đã hủy diệt cả đời mình. Cho nên, chỉ có thể một đao cắt đứt mới khiến cho cả hai thoải mái mà sống.
Hôm sau, cô gọi điện thoại cho Tô Mộc Vũ.
Tô Mộc Vũ khiếp sợ hỏi: “Kiều Na, em không có nói đùa chứ? Em thật sự muốn gả cho Reynold sao?”
Tô Mộc Vũ cũng biết Reynold. Lúc ấy ở Châu Âu, Reynold đã từng theo đuổi Kiều Na, dường như là scandal nổi tiếng lúc đó, nhưng Kiều Na lại luôn từ chối. Làm sao Tô Mộc Vũ không kinh ngạc cho được? Nếu Kiều Na thật thích Reynold, mấy năm trước đã chấp nhận hắn ta, tội tình gì phải đợi đến bây giờ? Chuyện này khẳng định không đơn giản như vậy.
Kiều Na nhẹ nhàng đẩy chiếc nôi của Phàm Phàm, cười nói: “Có gì không được? Lúc trước duyên phận không tới, bây giờ cũng đúng lúc, hơn nữa Reynold cũng là người rất tốt, gả cho anh ấy xem ra em càng có lời hơn”
Tô Mộc Vũ vẫn không có cách nào khuyên cô, chỉ xoa nhẹ mi tâm rồi nói: “Kiều Na, chị hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ quyết định này, tất nhiên nếu em khăng khăng giữ quyết định của mình thì chị cũng thành tâm chúc phúc cho em”
Cô là người duy nhất biết rõ bí mật của Kiều Na. Cô nghĩ: Nếu cô đứng trên cương vị của Kiều Na, cô cũng khó mà tha thứ, huống chi Phương Thiệu Hoa phạm lỗi không chỉ có như thế. Khi hắn lựa chọn kết hôn cùng Vệ Nhu Y, hắn đã đẩy Kiều Na ra khỏi cuộc đời mình. Mọi chuyện cũng chẳng thể trách bất luận kẻ nào.
Một tuần sau, tin tức kết hôn của Reynold cùng Kiều Na chính thức xuất hiện trên trang đầu của những tờ báo lớn của nước Pháp, cả nước nhất thời náo động.
Lúc Phương Thiệu Hoa nghe thấy tin tức đó, chỉ biết cười lạnh. Hắn ngồi trong quán bar, một chai lại một chai nốc vào cuống họng, ánh mắt đỏ ngầu.
Có một cô gái chủ động quàng tay lên cổ hắn, giạng chân ngồi trên đùi hắn. Phương Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rượu trong tay bị ném xuống đất, đẩy cô gái đang thét chói tai té trên mặt đất, sau đó xoay người rời khỏi quán bar.