Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 138: Q.2 - Chương 138: Nhạc Nhạc bị trói




Bên này. Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính gấp đến rối tinh rối mù, tất cả mọi người đều truy tìm tung tích Nhạc Nhạc.

“Đều do em! Đều do em không để ý đến mẹ mình, em đã nghĩ…”

Cô nghĩ cha mẹ mình đã thay đổi, sẽ không làm việc xấu nữa. Thế nhưng tại sao họ lại mang Nhạc Nhạc đi? Nhạc Nhạc còn nhỏ như vậy, tại sao họ có thể nỡ ra tay với Nhạc Nhạc?

Đều do cô không có trách nhiệm của một người làm mẹ, đều do cô! Tô Mộc Vũ giơ tay lên, muốn tự đánh lên gò má mình lại bị Phong Kính ngăn lại.

Cừu Văn tiếp một cuộc gọi, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo: “Đại thiếu, người giám sát Tô Mộc Tình báo lại, họ đã mất dấu cô ta”

Hàm răng Phong Kính nghiến chặt lại. “Mộc Vũ, anh hứa với em, Nhạc Nhạc sẽ không có chuyện gì!” Ánh mắt hắn kiên định, ra lệnh cho Tống Quyền sắp xếp chuyện ở đây, còn bản thân hắn lại kéo chiếc nơ trên cổ ném xuống đất, mang theo đám người Cừu Văn tản ra đi tìm.

Bên kia.

Nhạc Nhạc khó chịu nói: “Bà ngoại, Nhạc Nhạc mắc tiểu, tại sao bà ngoại không dẫn Nhạc Nhạc đi tiểu? Nhạc Nhạc không nhịn nổi nữa rồi”

Khúc Quế Âm dắt tay Nhạc Nhạc ra khỏi khách sạn, trong ánh mắt tràn đầy bối rối do dự, nói: “Gần đến rồi, Nhạc Nhạc ngoan, cố nhịn một lát nữa nhé?”

Hơn nửa đời người, cả người của vùi lấp hơn một nửa bùn lầy, biết bao nhiêu năm làm những chuyện hồ đồ, bây giờ bà còn muốn tiếp tục sao?

Cước bộ của Khúc Quế Âm ngừng một chút, dường như do dự, không được, làm chuyện này chỉ sợ cho đến chết, Mộc Vũ cũng sẽ không tha thứ cho bà. Đứa nhỏ này là cháu ngoại của bà! Khúc Quế Âm hơi quay đầu, muốn trở về.

Nhưng mà vừa mới xoay người liền nhìn thấy Tô Mộc Tình đứng ngay trước mặt mình, trong ánh mắt mang theo ý cười điên cuồng. “Mẹ, cám ơn!”

Cô ta cười, đi đến chỗ Nhạc Nhạc. Cô ta nắm tay Nhạc Nhạc, nói: “Nhạc Nhạc muốn đi tiểu phải không? Ma ma dẫn con đi nhé?”

Nhạc Nhạc nhìn cô ta trong chốc lát, lập tức lui ra phía sau từng bước, gấp gáp nói: “Cô không phải ma ma của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nhận ra cô! Cô là kẻ xấu!” Cậu nhóc thông minh lập tức xoay đầu chạy.

Ánh mắt Tô Mộc Tình đột nhiên trở nên lạnh lùng, giữ chặt lấy Nhạc Nhạc, kéo nó về phía mình “Nhạc Nhạc, tao là ma ma của mày, nhớ kỹ, tao là ma ma của mày!”

Khúc Quế Âm thấy thế, không đành lòng đem Nhạc Nhạc kéo về sau lưng mình nói: “Mộc Tình, con để yên cho Nhạc Nhạc đi. Hôm này là ngày chị con kết hôn, nếu Nhạc Nhạc có chuyện gì, Mộc Vũ sẽ hận mẹ cả đời”

Nghe thấy hai chữ “kết hôn”, trên mặt Tô Mộc Tình nháy mắt dữ tợn: “Kết hôn? Cô ta dựa vào cái gì mà kết hôn? Cô ta dựa vào cái gì mà có được hạnh phúc? Con không được hạnh phúc thì cũng đừng ai mong có được hạnh phúc, nhất là cô ta! Là cô ta hủy hoại hết mọi thứ của con, công sức từ nhỏ đến lớn, đều do cô ta hủy hoại hết! Con muốn trả thù, con muốn con trai của cô ta là của con. Nhạc Nhạc sẽ là con trai con cùng với Nghị Hằng!”

Nói xong, cô ta chìa mười ngón tay đến muốn cướp đi Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc bị nắm đến phát đau.

Khúc Quế Âm vội ngăn cản: “Mộc Tình, đừng làm hại đến Nhạc Nhạc!”

Tô Mộc Tình đẩy mạnh bà ta ra, kéo Nhạc Nhạc kéo về phía mình. Bàn tay nhỏ bé của Nhạc Nhạc không ngừng đánh vào người cô ta, một nhát cắn vào bàn tay độc ác “Kẻ xấu, đừng chạm vào Nhạc Nhạc, ba ba của Nhạc Nhạc là siêu nhân, Nhạc Nhạc sẽ kêu ba ba đánh cô!”

Tuy rằng vóc dáng nó nhỏ nhưng răng nanh cũng rất sắc bén. Nó cắn đau đến nỗi Tô Mộc Tình phải hét lên một tiếng, sau đó cô ta rút tay lại một nhát muốn đánh vào mặt Nhạc Nhạc.

Khúc Quế Âm ôm cổ Tô Mộc Tình, khẩn cầu: “Đừng đánh! Nó còn rất nhỏ!”

“Mộc Tình…” Khúc Quế Âm một tiếng quỳ xuống trước mặt cô ta “Coi như mẹ xin con, con đừng tự dày vò mình nữa, mẹ lạy con, được không? Có chuyện gì thì con hãy nhắm vào mẹ đi, đừng làm khó dễ một đứa bé… Mẹ xin con…”

Khúc Quế Âm dập đầu xuống đất bang bang bang.

Tô Mộc Tình lại càng phẫn nộ, ánh mắt sôi sùng sục. Cô ta bịt miệng Nhạc Nhạc, cúi người nói với mẹ của mình: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con là Mộc Vũ nha, nhớ kỹ, con là Tô Mộc Vũ, và cũng là mẹ của Nhạc Nhạc”

Nói xong, cô ta ôm Nhạc Nhạc lên xe, Khúc Quế Âm vội lao ra cản lại, thế nhưng Tô Mộc Tình nhấn chân ga lạo đi.

Khúc Quế Âm mất đà té ngã trên mặt đường, rơi vào hôn mê.

Tô Mộc Tình không quan tâm, giờ phút này, cô ta đã điên rồi! Nhạc Nhạc giãy dụa, hét: “Kẻ xấu! Không cho phép cô ăn hiếp người khác!”

Tô Mộc Tình hừ lạnh một tiếng, cầm một chiếc khăn tay lên bịt vào miệng Nhạc Nhạc, nháy mắt, thằng nhóc ngã xuống thiếp đi.

Sáng sớm, cô ta liền thực hiện kế hoạch mấy ngày nay đã chuẩn bị. Cô ta biết Phong Kính phái người giám sát mình, chỉ một mình không thể tiến vào hội trường hôn lễ, cho nên cô ta liền mượn tay Khúc Quế Âm đem Nhạc Nhạc ra ngoài.

Tô Mộc Tình nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Nhạc như là ôm lấy chính đứa con của mình “Con ngoan, mẹ mang con đến gặp ba, sau đó, một nhà ba người chúng ta sẽ cùng sống chung một chỗ”

______________________

Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ cũng chưa thay đồ cưới, chạy đến nơi chỉ thấy Khúc Quế Âm hôn mê cạnh vũng máu bên đường. Cừu Văn lập tức tiến lên cứu tỉnh bà ta.

Toàn thân Khúc Quế Âm co rút một chút, bừng tỉnh, ba ta áy náy nhìn con gái của mình, nói: “Mẹ… không nên… Mẹ… xin lỗi…Mộc Vũ… đánh chết mẹ đi…”

Tô Mộc Vũ đau lòng, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ biết chảy nước mắt “Sao mẹ lại như vậy? Mẹ là mẹ của con, sao mẹ có thể hại con trai con?” Nhạc Nhạc là một miếng thịt trong lòng cô, nếu Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì, không khác gì giết chính cô đi.

Khúc Quế Âm khóc nứa nở “Là Mộc Tình… Nó điên rồi… Các con mau đưa Nhạc Nhạc về đi… nhanh lên …”

Phong Kính bóp chặt tay, lại là Tô Mộc Tình! Lần này hắn mà bắt được cô ta, nhất định phải giết chết ả đàn bà độc ác này!

“Cừu Văn, lập tức thông báo cho toàn bộ cảnh sát, phong tỏa thành phố S, kể cả xe buýt, ô tô, xe lửa, máy bay, toàn bộ kiểm tra cho tôi. Phải bắt bằng được ả ta cho tôi!” Phong Kính cả người đầy sát khí.

Hôm nay là hôn lễ hắn và Tô Mộc Vũ gian nan lắm mới có được, ả ta dám phá hư, còn bắt cóc con trai hắn, một kẻ cũng giết không tha!

Khúc Quế Âm vươn tay về phía Tô Mộc Vũ, khẩn cầu: “Mộc Vũ, con đến đây… mẹ… mẹ nói cho con biết… một bí mật…”

Tô Mộc Vũ nhìn người mẹ của mình cả người đầy máu, cuối cùng vẫn không đành lòng mà bước đến. Khúc Quế Âm nói nhỏ bên tai cô.

Trên mặt Tô Mộc Vũ chỉ có thể dùng khiếp sợ để hình dung. Mộc Tình không ngờ là…!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.