Tô Mộc Vũ cúi xuống, cẩn thận ôm lấy thằng nhóc, hỏi: “Sao con lại khóc?” Cảm xúc mềm mại kia cơ hồ là kéo theo tiếng lòng của cô.
Thằng nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, kêu một tiếng: “Cô…” vươn tay đòi bế.
Tô Mộc Vũ chỉ nhìn một chút đã nhận ra là đứa nhỏ mình từng gặp trên máy bay “Con là… Nhạc Nhạc?”
Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ tình cờ gặp, Tô Mộc Vũ lại không biết như thế nào, mấy ngày này chỉ cần nghĩ đến con mình là nhớ đến Nhạc Nhạc, giống như loại cảm giác từ nơi sâu tối tăm. Chẳng lẽ là bởi vì quá giống nhau cho nên luôn nghĩ về đứa bé này sao?
Thằng nhóc kia liên tục gật đầu, vểnh cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nói: “Cô, Nhạc Nhạc không tìm thấy ba ba và ma ma. Nhạc Nhạc thật là khổ sở, Nhạc Nhạc muốn khóc” Cái mũi nhỏ rút rút, trong mắt to lại tràn đầy nước.
Nghe thấy thằng nhóc có ba mẹ, Tô Mộc Vũ không biết sao lại thấy hơi mất mát, nó không phải là con của cô nha, làm sao có thể trùng hợp như vậy được.
Tô Mộc Vũ che giấu nỗi lòng, nhẹ giọng nói: “Nhạc Nhạc làm sao không tìm thấy ba mẹ vậy? Nói với cô đi, cô đưa Nhạc Nhạc về nhà”
Nhạc Nhạc ủy khuất ôm lấy cổ Tô Mộc Vũ, oa oa khóc lớn lên: “Ba ba nói, ma ma ghét ba ba, không chịu về nhà, ba ba rất khổ sở, ba ba khổ sở Nhạc Nhạc cũng rất khổ sở, cho nên Nhạc Nhạc muốn giúp ba ba tìm ma ma về, nhưng Nhạc Nhạc lạc đường, ô ô ô…”
Tô Mộc Vũ thương tiếc ôm thân thể nho nhỏ vào lòng, vỗ nhè nhẹ lưng nó: “Nhạc Nhạc không khóc, Nhạc Nhạc là nam tử hán rất kiên cường đúng không?”
“Đúng” Thằng nhóc liên tục gật đầu, nằm trên vai Tô Mộc Vũ nghẹn ngào, cố gắng lau nước mắt: Mùi hương trên người ma ma thật là thơm, Nhạc Nhạc rất thích, ma ma quả nhiên là ma ma giỏi nhất thế giới, nó nhất định phải mang ma ma về nhà.
Bụng thằng nhóc đột nhiên kêu, Tô Mộc Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mũi nhỏ của nó. Nhạc Nhạc ngượng ngùng che bụng nhỏ của mình, đỏ mặt nói: “Bụng Nhạc Nhạc đói, Nhạc Nhạc muốn ăn”
Tô Mộc Vũ cười: “Được, cô nấu cho con ăn”
Thằng nhóc kích động, đôi mắt nó lóe sáng, còn có một giọt nước mắt vương trên mi trông vô cùng đáng yêu: Ma ma nấu cho Nhạc Nhạc ăn, Nhạc Nhạc thật vui vẻ!
Cũng may trong phòng bếp còn một chút nguyên vật liệu để nấu ăn, Tô Mộc Vũ làm một phần bắp nổ, dùng cà chua đánh vào nước luột gà làm một món canh, nấu một nồi thịt kho tàu. Cô nghĩ thằng nhóc răng vẫn còn yếu nên thịt hầm đến nát vụn, cơ hồ là vừa vào miệng đã có thể dễ dàng tiêu hóa.
Thằng nhóc cầm chiếc muỗng nhỏ uống từng ngụm canh, tiếp tục ăn thịt kho, hai mắt tỏa sáng: “Oa, ngon quá!”
Tô Mộc Vũ mỉm cười vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, cô muốn nhìn thấy vẻ mặt như thế này của con cô khi ăn đồ do mẹ nó nấu. Tô Mộc Vũ chuyển ánh mắt, mũi chua xót.
Nhạc Nhạc bỗng nhiên chìa tay nhỏ bé, ôm cổ Tô Mộc Vũ, cái đầu nhỏ dụi dụi ở cổ cô, thủ thỉ: “Cô ơi, cô làm ma ma của Nhạc Nhạc được không?”
Tiếng nói mềm mại khiến trái tim cứng rắn của Tô Mộc Vũ cũng ướt sũng nước. ‘Ma ma’ hai chữ này cơ hồ dễ dàng khiến cho Tô Mộc Vũ rối loạn, ánh mắt nhịn không được cảm thấy chua xót.
Ma ma, cô chờ một tiếng gọi này đã hai năm, nhưng mà…
Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng cụng trán với thằng nhóc.
“Nhạc Nhạc, danh xưng ma ma rất đặc biệt, chỉ có người sanh ra con mới có thể được gọi ma ma thôi, bởi vì mỗi một người ma ma khi sanh hạ con cái đều rất vất vả. Lúc ma ma con mang thai, cô ấy nhất định rất vui sướng lại chờ mong ngày con chào đời. Sau khi con ra đời, mỗi ngày cô ấy lại cầu nguyện cho con có thể bình an, vui vui vẻ vẻ lớn khôn, cho dù thay đổi bằng tính mạng của mình, cô ấy cũng sẽ nguyện ý… Cho nên… cô… không phải là ma ma của con…”
Nhạc Nhạc méo miệng “Thế nhưng, Nhạc Nhạc chưa bao giờ gặp ma ma, Nhạc Nhạc muốn cô làm ma ma của Nhạc Nhạc thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Mộc Vũ nói: “Cô cũng có một đứa con… Con của cô cùng Nhạc Nhạc cũng trạc tuổi, cô ngày nào cũng nhớ… rất nhớ nó… rất muốn nhìn thấy nó. Cô cam đoan với con, mỗi một người mẹ đều không bao giờ bỏ rơi con của mình được. Nhạc Nhạc đáng yêu như thế, cô nghĩ ma ma của Nhạc Nhạc nhất định cũng không quên Nhạc Nhạc được”
Nhạc Nhạc mắt sáng rỡ, ồm ồm hỏi: “Thật sao? Nhạc Nhạc thật sự rất nhớ ma ma, bạn bè Nhạc Nhạc đều có ma ma, chỉ có Nhạc Nhạc là không có, ô ô ô…”
Thằng nhóc nhào đầu vào trong lòng Tô Mộc Vũ, nức nở đến đáng thương, hai bên vai nhỏ cứ rung rung làm cho người ta nhìn vào đều thấy đau.
Tô Mộc Vũ ôm chặt lấy nó, vỗ vỗ nhẹ cho nó an lòng.
Cô nghĩ, con cô không biết có lâm vào tình trạng này hay không? Không, nhất định sẽ không. Nó có Vệ Nhu Y làm mẹ, có lẽ ngay cả sự tồn tại của cô cũng không biết.
Con ngoan, mẹ thật nhớ con, nhớ… nhớ lắm… rất nhớ… nhớ đến muốn chết rồi!
Bên này Tô Mộc Vũ đang tưởng niệm đến con của mình, bên kia, nơi Tô Mộc Vũ không có nhìn thấy, một đôi mắt to linh hoạt chuyển động, giống như đạt được một chủ ý gì đó.
Dỗ Nhạc Nhạc ăn no, Nhạc Nhạc lại muốn đi tắm. Tô Mộc Vũ trời sinh đối với thằng nhóc này không có sức chống cự, chỉ cần nhìn thấy cặp mắt to tròn ướt át kia, cô liền mất hết hồn trí, hận không thể dâng hết toàn bộ nhu tình.
Sau lưng, thằng nhóc kia tặc tặc cười.
Sau khi dẫn thằng nhóc đi mua được một bộ quần áo mới, đem nó cởi hết, ngâm vào trong nước ấm. Thằng nhóc chạm vào nước lập tức hứng khởi, đập đập tay khiến bọt xà phòng bay khắp nơi. Toàn thân Tô Mộc Vũ ướt mem, tắm cho nó còn cực hơn đánh giặc, cuối cùng đành phải kéo nó ôm vào lòng mới tắm sạch được. Tuy nhiên cả căn nhà đều tràn ngập tiếng cười của trẻ con.
Sau khi tắm xong, Nhạc Nhạc không có lý do để ở lại mới nắm tay Tô Mộc Vũ, cùng nhau về nhà.
Đi gần nửa tiếng mà không có chút phương hướng, giống như chỉ đi lòng vòng quanh một cái tâm. Tô Mộc Vũ bắt đầu hoài nghi thằng nhóc kia, hỏi: “Nhạc Nhạc còn muốn đi bao lâu?”
“Ở đằng trước là đến rồi, cũng không còn xa lắm đâu cô” Đôi mắt to đen láy của nó chuyển động, làm sao lừa ma ma về nhà đây?
Tô Mộc Vũ nhìn cảnh vật xung quanh càng ngày càng quen thuộc, trong lòng sinh ra nghi ngờ, cho đến khi đứng trước khu nhà sa hoa quen thuộc kia mới dám chắc.
Chỗ này, đúng là nhà của Phong Kính hai năm trước, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều quen thuộc như vậy, ngay cả khi ngẩng đầu nhìn sân thượng, nó cũng rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến cô phải nhíu hai hàng chân mày.
Từng ngày, từng lời nói, từng kí ức như sóng biển ùn ùn kéo đến, khiến toàn thân cô lạnh lẽo. Trái tim ngủ say hai năm lại bắt đầu hơi hơi đau, nỗi đau từng nơi sâu nhất trong trái tim dần dần lan tràn ra khắp tứ chi, đau đến cô không thể đứng vững được.
Nhạc Nhạc nhìn thấy Tô Mộc Vũ, nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Cô sao vậy? Nhà Nhạc Nhạc ở đây nè, cô đưa Nhạc Nhạc lên nhà có được không? Nhạc Nhạc… hơi sợ”
Tô Mộc Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên ngây thơ của Nhạc Nhạc, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, Nhạc Nhạc nhỏ như vậy làm sao có thể có tâm tư gì đóđược, làm sao có thể cố ýđưa cô đến đây được.
Nhạc Nhạc thấy cô không đáp, nước mắt lại rưng rưng “Cô… cô không muốn sao?”
Tô Mộc Vũ cười cười, nắm tay nó, đáp: “Sao cô lại không muốn được. Nhạc Nhạc, cô đưa con về nhà” Một đứa nhỏ nhỏ như vậy, cho dù để nó ở đây cô cũng không an tâm.
Nhạc Nhạc lập tức cười hì hì gật đầu, nắm tay Tô Mộc Vũ chạy vào bên trong.
Đi qua bãi cỏ, đi qua vườn hoa, đi qua lan can, đi qua cột đèn đường, đi qua từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, giống như từng đóa hoa cô có thể biết rõ ràng đến vậy.
Cô tự nhủ: Tô Mộc Vũ, không có chuyện gì đâu. Hai năm đã qua rồi, cảnh còn người mất, hắn làm sao có thể còn ở nơi này, mày chỉ tự làm khó chính mình thôi. Ngay cả bảo vệ ở đây cũng đã thay người.
Tô Mộc Vũ bị kéo tay vào tòa nhà, bước lên những bậc thang, một bậc, lại một bậc, lên hết một tầng lầu, tiếp tục lên thêm một tầng. Mỗi một bậc thang đều giống như lôi kéo lại kí ức ngày xưa, khiến cô phải nhớ lại nỗi đau cùng thứ tình cảm đã cố gắng dồn nén xuống tận sâu đáy lòng.
Trái tim Tô Mộc Vũ càng lúc đập càng nhanh, cơ hồ là muốn ngay lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế nhưng mỗi lần nhìn thân thể mềm mại của Nhạc Nhạc là cô lại không thể nào nhẫn tâm bỏ rơi nó ở chỗ này.
Cho đến khi đứng trước cánh cửa quen thuộc kia, đồng tử của Tô Mộc Vũ trợn tròn nhìn về phía thằng bé đang cười ngọt ngào bên cạnh.
“Cô, đây là nhà con nè, cô vào nhà con được không?”
Nụ cười đến hồn nhiên của Nhạc Nhạc lại khiến Tô Mộc Vũ sinh ra loại cảm giác muốn trốn chạy.
Thế nhưng cô chưa kịp nhấc chân lên, thanh âm mở cửa nháy mắt ngăn cản hết mọi thứ.
Cánh cửa vô cùng quen thuộc kia, không tiếng động chậm rãi mở ra, trong nháy mắt thời gian tựa hồ dừng lại vào thời khắc này, trong nháy mắt hơi thở đều ngưng tụ mà trái tim cũng như ngừng đập. Phảng phất như có một cánh tay vô hình dùng sức chèn ép trên vai cô, khiến cô không thể cử động.
Tô Mộc Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn cánh cửa kia từ từ mở ra, giống như mở ra một thế giới mới lại giống như tua lại một đoạn quá khứ.
Cho đến thân ảnh cao lớn của Phong Kính hoàn toàn xuất hiện trước mắt mình.
Phong Kính nhìn người đứng ngoài cửa, thế nhưng lại là Tô Mộc Vũ, đồng tử cũng trợn tròn kinh ngạc.
Không đợi hắn mở miệng, Tô Mộc Vũ phẫn nộ hung hăng ban cho hắn một cái tát.