Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 134: Q.2 - Chương 134: Nhất niệm chi soa – Nghĩ sai là sai hết




Tần Nghị Hằng ngồi trên bờ sông, tay áo sơmi nhếch nhác cuốn lên trên cánh tay, râu ria xồm xàm, bởi vì uống rượu cùng với thiếu ngủ mà đôi mắt tràn ngập tơ máu. Dưới đất, chai rượu rỗng lăn lông lốc mà hai chân của hắn thả dưới dòng nước, giống như sẽ cứ như vậy mà nhảy xuống phía dưới.

Hắn nhìn nước sông cuồn cuộn dưới chân, ánh trên mặt nước là bóng dáng chật vật của chính mình. Hắn cười, rượu trong cổ họng trào ra ngoài, rơi xuống mặt sông, nhộn nhạo, thế nhưng lại nhộn nhạo ra hình dáng Tô Mộc Vũ.

“Mộc Vũ… Mộc Vũ…”

Tần Nghị Hằng cúi người nhìn chăm chú vào ảo ảnh dưới mặt nước kia, càng ngày càng thấp, hắn vươn tay muốn chạm vào, cả người như muốn lao xuống lòng sông. Ngay tại giây phút đó, một bàn tay giữ chặt lấy hắn từ phía sau.

“Nghị Hằng, anh đừng như vậy, xin anh đừng như vậy…” Tô Mộc Tình hoảng hốt ôm lấy Tần Nghị Hằng, vừa khóc vừa van xin.

Tần Nghị Hằng kinh ngạc nhìn khuôn mặt trước mắt mình, cười rộ lên: “Mộc Vũ? Rốt cuộc em cũng đến tìm anh sao?”

Hắn cười, vươn tay muốn chạm vào mặt cô ta.

Tô Mộc Tình gắt gao cầm lấy cánh tay Tần Nghị Hằng, nói: “Nghị Hằng, anh nhìn cho rõ đi, em là Mộc Tình, em là Mộc Tình đây, là vợ của anh, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?”

“Không! Em không phải Mộc Tình, em rõ ràng là Mộc Vũ! Em là Mộc Vũ của anh!” Tần Nghị Hằng không tin, khuôn mặt trước mặt này tại sao lại có thể là Tô Mộc Tình được, rõ ràng là Mộc Vũ, là Tiểu Vũ của hắn, là người vợ hắn cưới lúc chỉ mới mười chín tuổi.

Thần kinh của hắn đã hoàn toàn rối loạn, giống như một loại tham vọng chôn sâu tận dưới đáy lòng lòng, một loại tham vọng thời gian có thể quay trở về tám năm trước kia, lúc Tô Mộc Vũ mới mười chín tuổi, một cô gái đơn thuần như thế, là khoảng thời gian bọn họ vừa cưới nhau, hạnh phúc đơn giản như thế.

Tô Mộc Tình kích động, nói: “Em thật sự là Mộc Tình! Thật là em mà! Em cho anh xem vết sẹo của em, nhớ rõ không? Lúc ấy em đang mang thai, là anh đẩy em xuống cầu thang, vết sẹo này đi theo em từ đó…”

Cô ta cố gắng tìm những bằng chứng trên người mình, bằng chứng chứng minh cô ta chính là Tô Mộc Tình, nhưng không có trừ vết sẹo nho nhỏ kia.

Trong mắt Tô Mộc Tình mờ mịt, luống cuống. Cô ta rốt cuộc là Mộc Tình hay là Mộc Vũ? Ai có thể nói cho cô ta biết không? Ai tới nói cho cô ta biết đi…

Cô ta vì báo thù, tự tay tàn phá sự sự hiện hữu của chính mình, tới cuối cùng ngay cả chính cô ta cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc là ai.

Tô Mộc Tình mờ mịt ngồi bệt xuống đất, gào khóc: “Tại sao anh không tin em? Em là Mộc Tình, là Mộc Tình đây! Chị ta cũng không thèm liếc nhìn anh dù chỉ một lần, chỉ có em, từ đầu tới cuối đều chỉ có em đứng bên cạnh anh, chỉ có em yêu anh! Tại sao anh lại không nhận ra em? Nghị Hằng, anh không thể tàn nhẫn với em như vậy!”

Ánh mắt Tần Nghị Hằng mông lung nhìn người phụ nữ trước mắt, nói: “Mộc Tình? Cô thật là Tô Mộc Tình sao?”

Tô Mộc Tình như tìm thấy hi vọng, nắm lấy ống tay áo của hắn, gấp gáp đáp: “Đúng vậy, là em. Nghị Hằng, anh nhận ra em đúng không?”

Tần Nghị Hằng lại như nhìn thấy quỷ, đẩy mạnh cô ta ra, điên cuồng rống: “Cô thật sự là Mộc Tình? Cô cút đi! Cút đi! Là cô… là cô phá hủy hết mọi thứ của tôi! Cút đi! Tôi không muốn gặp lại cô!”

Tô Mộc Tình ngu muội, lúng ta lúng túng “Nghị Hằng…”

Đôi mắt Tần Nghị Hằng đỏ ngầu như nhìn thấy kẻ thù. Hắn bổ nhào qua, gắt gao bóp chặt cổ cô ta “Tôi giết cô! Là cô phá hủy hết tất cả của tôi, là do cô! Tôi giết chết cô!”

Hai mắt Tô Mộc Tình trợn trừng, hai tay giãy dụa muốn ngăn cản hắn “Nghị Hằng… anh thả, khụ khụ… thả em…”

Nhưng là Tần Nghị Hằng quyết tâm giết chết cô ta cho bằng được. Bàn tay hắn nắm lấy tóc cô ta dùng sức đập lên nền cát “Đều do cô, là cô hại tôi nhà tan cửa nát. Tôi hận cô! Tôi muốn giết chết cô!”

Máu tươi từ trên trán chảy ra, Tô Mộc Tình chật vật quỳ rạp trên mặt đất, muốn né ra nhưng Tần Nghị Hằng lại như phát điên, xuống tay rất độc ác, thật sự là muốn giết người.

Tô Mộc Tình hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, cho đến khi nhân viên tuần tra bờ sông phát hiện nơi này không thích hợp, thổi còi tách hai người ra.

Tô Mộc Tình cả người đầy máu nằm trên mặt đất, nước mắt hòa với máu bám trên gương mặt. Cô ta tuyệt vọng vươn tay, vươn về phía người đàn ông cô ta yêu nhất trên đời này “Nghị Hằng… Nghị Hằng…”

Nhưng mà trong mắt Tần Nghị Hằng, ngoại trừ hận thù, thì chỉ còn là thù hận.

___________________

Tô Mộc Vũ cũng không biết tất cả chuyện này, lúc đó cô đang tỉ mỉ nặn khối đất sét trong tay. Sau đêm đó, Tô Mộc Vũ “được phép” có thể “tạm thời” ở lại trong nhà Phong Kính, làm một “bảo mẫu tạm thời”.

Cô đang vuốt ve khối đất sét trong tay chính là một bức tượng đại siêu nhân cõng theo tiểu siêu nhân đi cứu thế giới, là do Nhạc Nhạc yêu cầu. Đương nhiên Nhạc Nhạc chính là tiểu siêu nhân mà trong mắt cậu, đại siêu nhân chính là Phong Kính.

Một vị nghệ nhân nổi tiếng thế giới gần đây lại làm thứ này, chỉ sợ bất kỳ một người ngoài nào nhìn thấy nhất định sẽ bảo rằng “phung phí của trời”, nhưng Tô Mộc Vũ lại cực kỳ yêu thích điều này.

Tiểu siêu nhân là bảo bối đáng yêu của cô mà đại siêu nhân lại chính là người đàn ông cô yêu nhất trên đời. Vì hai ngươi này mà làm chuyện cả thế giới nhìn thấy đều phải lắc đầu, đương nhiên đáng giá.

Nhạc Nhạc líu ríu bên cạnh cả đêm, trông thằng nhóc cực kỳ hưng phấn. Bây giờ cậu đang ôm Bàn Chải ngủ ngon lành trên sô pha, cái mông nhỏ chu lên trời, trông thật đáng yêu.

Một thanh âm lạnh lùng truyền tới từ phía sau, Phong Kính ôm hai cánh tay tựa trên cánh cửa, nói: “Có vẻ như lời hứa cầu hôn của ai kia vẫn còn chưa thực hiện nha”

Khẩu khí không hài lòng như là tố cáo cô không giữ lời hứa.

Tô Mộc Vũ đáp: “An tâm, Tô Mộc Vũ này đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện” Nói xong, bàn tay đầy đất sét cả gan đưa tới nhéo mặt Phong Kính.

Phong Kính lại không nghĩ đến người phụ nữ hắn xem còn quan trọng hơn mạng sống của chính mình lại dám khiêu khích hắn. Cô quả thật…

“Chết tiệt!” Phong Kính khiêng Tô Mộc Vũ lên, đi đến phòng tắm.

“Này, anh làm gì vậy?” Tô Mộc Vũ bị khiêng, cúi đầu sợ hãi kêu lên một tiếng, lại không dám lớn tiếng khiến Nhạc Nhạc tỉnh giấc.

Hết thảy phản kháng đều bị Phong đại thiếu gia trấn áp, sau một tiếng thét chói tai, bọt nước văng khắp nơi, ngay sau đó không còn một thanh âm nào nữa, chỉ nghe tiếng nước chảy không ngừng truyền tới từ phòng tắm, thỉnh thoảng lại lộ ra một chút âm thanh rên rỉ khe khẽ.

Bên ngoài, Nhạc Nhạc ôm Bàn Chải say giấc, miệng thằng nhóc chép chép như đang ăn thứ gì đó rất ngon trong mộng.

Thằng nhóc xoay người, ôm cổ Bàn Chải, trong nhà có ba ba, có ma ma, thật tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.