Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 91: Q.1 - Chương 91: Thay đổi bất ngờ




Giờ phút này Tô Mộc Vũ thấy mình vạn phần may mắn, lúc ấy không có nhảy xuống. Nếu không, giờ này khắc này làm sao có thể hạnh phúc?

Ngày hôm qua là sinh nhật cô, ngay cả mình đều thiếu chút nữa đã quên mất, lại không ngờ Phong Kính đã cho mình một kinh hỉ.

Lúc bàn tay che mắt cô thả ra, vô số ánh đèn sáng rỡ trước mắt khiến cô nhịn không được mà rơi lệ. Người đàn ông này chính là như vậy, lúc lãnh đạm khiến cho người ta thống hận không thôi, nhưng một khi được hắn nâng trong lòng bàn tay, dường như thiên đường cũng không bằng điều này.

Tô Mộc Vũ nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được cong lên khóe miệng.

Cô ôn nhu vỗ về bụng, đứa nhỏ đã hơn bốn tháng, nó chậm rãi lớn lên không chút tiếng động, loại cảm nhận này khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Con ngoan, chỉ còn năm tháng thôi là chúng ta có thể gặp nhau. Mẹ thật muốn con mau chóng chui ra ngoài, con có muốn gặp mẹ không?

Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra.

“Tô tiểu thư” Âm thanh già nua trầm thấp vang lên, không lớn nhưng đủ để người ngoài nghe thấy.

Tô Mộc Vũ cả kinh, quay đầu lại, nhìn thấy một lão nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chống quải trượng. Ông ta vừa xuống xe, lập tức có bảy tám vệ sĩ vây xung quanh.

Tim Tô Mộc Vũ bậc nhảy. Cô biết, chuyện gì nên tới, sẽ tới.

Cô trầm mặc bước đến, vào trong xe. Tình huống này cũng không do cô quyết định.

Trong phòng trà ở ngôi nhà cổ kính tĩnh lặng, dưới mái hiên lịch sự tao nhã, trước mặt hơn một vạn chiếc áo dài đỏ thẵm, lại khiến cho người ta cảm thấy vô vị.

“Tô tiểu thư, cô cũng biết tôi là ai đúng không?”

Trong ánh mắt của ông ta hiện lên một tia suy đoán. Rất kỳ quái, nếu là người phụ nữ khác nhất định sẽ đứng lên, hoặc là nơm nớp lo sợ, hoặc là chờ mong mình lên chức, dù sao, để ông ta nhìn thấy mặt này của cô, cũng thấy được một loại giá trị khác.

Mà người phụ nữ này, gương mặt lớn cỡ bàn tay nhưng lại không có một chút khiếp đảm, chỉ là thản nhiên giống như không cầu không hối. Thật sự không cầu, hay là cô ta quá thông minh đây?

Tô Mộc Vũ chớp mi, thản nhiên cười. Làm sao có thể không biết? Phong Khải Phong lão tướng quân, người đứng đầu Phong gia, cha của Phong Triệu Phong tỉnh trưởng, một tay nắm giữ một nửa hắc bạch, ai dám đối đầu?

“Cô cảm thấy mình xứng đôi với Phong Kính sao?” Phong Khải nắm thiết quải trượng trong tay, ánh mắt già nua khẽ híp, lại ánh lên sự tính toán.

Phong Khải khuấy động trời đất vài thập niên nay, giỏi nhất là đoán lòng người. Ông ta không nói: Phong gia không dung nạp được một thiếu phu nhân như cô, cũng không hỏi cô ngươi muốn bao nhiêu để rời đi. Chỉ nói một câu như vậy liền có thể đâm thẳng vào tim người.

Sắc mặt Tô Mộc Vũ trắng nhợt, móng tay vô thức bấm vào lòng bàn tay.

Phong Khải nâng chén trà màu tử sa lên, đưa vào bên miệng: “Phong Kính, nó là đứa nhỏ do một tay tôi nuôi lớn, không ai hiểu nó rõ hơn tôi. Đứa nhỏ này coi trọng nhất là trách nhiệm, cô mang thai, Phong gia chúng ta đương nhiên sẽ không bạc đãi cô”

Hai chữ “trách nhiệm” nhẹ nhàng bay, dường như đã bỏ rơi hết thảy.

Phong Khải đứng lên, chống thiết quải trượng, nhìn ra ngoài rừng trúc xanh um, ông ta cất lời nhẹ nhàng nhưng lại mang sự chắc nịch: “Đứa nhỏ trong bụng cô, tôi cho phép cô giữ lại. Nhưng sau khi hạ sinh, vị trí cháu đích tôn của Phong gia, không phải cô muốn là được”

Cả đời ngồi trên chiến trường, ông ta cũng không quản chuyện ai yêu ai. Ông ta hiểu rõ, phải dựa vào địa vị kiên cố của Phong gia mới có thể để cho tiền đồ Phong Kính thuận buồm xuôi gió. Mà tất cả những thứ này, không phải người phụ nữ trước mắt có thể mang đến.

“Tôi đáp ứng cô, cho cô chờ đợi ở bên cạnh nó, những thứ nên có, cô đều có thể có, nhưng ngoại trừ kết hôn”

Làm như vậy, chẳng phải không ai tổn thất sao? Trong lòng ông ta đều là máu lạnh, trong mắt ông ta chỉ chấp nhận một mình Phong Kính là cháu đích tôn, cho dù Phong Nghi cũng không lọt vào mắt. Ông nhìn ra Phong Kính đối xử với người phụ nữ này như thế nào, nhưng những việc ông ta nhịn từ đó đến giờ đã là cực hạn.

Phía sau, Tô Mộc Vũ bỗng nhiên cứng đờ. Không được kết hôn… nghĩa là… bắt cô cả đời chỉ có thể là tình nhân sao?

Phong Khải tựa hồ cảm thấy không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian. Ông ta chống gậy đi ra ngoài, nhưng trước khi đến cửa lại bị Tô Mộc Vũ ngăn lại. Tô Mộc Vũ hít sâu một hơi, thản nhiên nâng mắt, dũng cảm đối diện với Phong Khải: “Thật xin lỗi Phong lão tiên sinh, chuyện có nên ở lại hay không, khi nào thì rời đi, chỉ cần Phong Kính mở miệng, cháu lập tức làm theo, còn người khác, cháu đều không làm”

Những lời còn lại trong miệng, cô không nói ra, nhưng không cần nói cũng biết. Những người khác, cho dù có mang cái chết đến uy hiếp, cô cũng không sợ.

Thật ra cô rất sợ đối mặt với một người như Phong Khải. Thế nhưng không biết dũng khí đến từ nơi nào đã khiến cô ngẩng cao đầu.

Mày rậm của Phong Khải nhíu lại thật nhanh, nói: “Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

Tô Mộc Vũ vẫn đứng im, thản nhiên.

Phong Khải híp mắt, một lúc lâu. Trong nháy mắt ông ta nghĩ đến Lý Vân Hi, nghĩ đến La Vân, Vệ Nhu Y, nghĩ đến vô số người phụ nữ khác nhưng người đang đứng trước mặt ông lại không giống với họ. Ông ta như nghĩ đến lý do vì sao đứa cháu đích tôn bướng bỉnh kia lại để ý một người như vậy.

Ngoại trừ Phong Kính, đã rất nhiều năm qua không ai dám cãi lời ông ta như vậy, có một chút ý tứ.

Phong Khải thế nhưng cười, mang theo thưởng thức: “Cô gái, để tôi xem lần sau gặp mặt, cô còn dám nói chuyện với lão già này như thế nữa không”

Tô Mộc Vũ sửng sốt, không biết Phong Khải rốt cuộc là có ý gì. Ông ta sau đó ra ngoài, lên xe, rời đi.

Phong Kính nhận được tin từ vệ sĩ, vội chạy tới: “Ông ta có làm khó gì em không?”. Lão già kia tính cách cổ quái, thủ đoạn cay độc, chuyện gì cũng có thể làm.

Tô Mộc Vũ lắc đầu: “Không có”. Cô không dám nói lại những lời Phong Khải cảnh cáo mình.

Phong Kính nhíu mày, trừng mắt nói: “Em ngốc sao? Ông ta đến tìm em mà cũng theo, em muốn chết à?”

Tô Mộc Vũ vốn hiểu tính Phong Kính, hắn chính là khó chịu như vậy, nhưng tất cả cũng do quan tâm, khẩu thị tâm phi. Tô Mộc Vũ sai liền nhận sai, xin lỗi sau lại hứa không có lần sau. Cuối cùng mới khiến sắc mặt hắn tốt hơn một chút, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.

Thế nhưng, cô làm sao cũng không nghĩ tới, không hề có lần sau. Tin tức đêm đó, giống như một đạo sét đánh tan toàn bộ bình tĩnh của cô.

Phong Khải, chết.

Đêm đó, sau khi ông ta gặp Tô Mộc Vũ về Phong gia, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.