Từ Thiên Đường của yêu thương bị đạp xuống Địa Ngục, là vui sướng hay bi thương?
Lúc Tô Mộc Vũ còn là một cô gái hồn nhiên, từng đọc thấy một câu nói trong sách, ngay lúc đó cô còn không biết đây nghĩa là gì.
Yêu, không phải đều là hạnh phúc cùng khoái hoạt sao?
Cô bây giờ đã biết, Phong Kính, chính là Địa Ngục của mình. Cho dù chảy nước mắt đầm đìa, cũng muốn ở dưới Địa Ngục.
Lúc cô đứng dưới cầu, một khắc bị hắn giữ lấy, cô liền biết rằng… Thiên Đường đã xa.
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố S. Lúc rời khỏi cabin, thời tiết ở nơi này không còn khiến cô phải co rúm lại như Châu Âu.
Dọc theo đường đi Tiền Phong nói rất nhiều, nhìn hắn giống như đang mắc bệnh ở não.
Hỏi hắn, hắn chỉ nói cái gì: “Không kịp gặp được diễm ngộ đã phải trở về nước. Tặc! Thật sự là rất đáng tiếc! Bổn thiếu vốn dĩ đã chuẩn bị mọi thứ kính dâng cho toàn bộ nhân loại!”
Tô Mộc Vũ liếc mắt, liền biết không nên chờ mong cái gì trên người hắn.
Đi qua cầu hành lang mới ra đến đại sảnh, Tô Mộc Vũ vừa định hỏi đêm nay Phong Kính muốn ăn cái gì, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra lại đột nhiên ngây dại.
Chỉ thấy nơi cửa sân bay, một thân thể ốm yếu quật cường đang đứng nơi đó, một thân áo khoát trắng như bông tuyết, gương mặt không chút huyết sắc hòa tan vào màu của chiếc áo, nhưng dù sao thì cô ấy vẫn kiên trì đứng ở nơi đó.
Phía sau cô ấy, Phương Thiệu Hoa lại tựa lưng vào xe, yên lặng hút thuốc.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy, lúc Phong Kính phát hiện ra thân ảnh kia, mày lập tức nhăn lại: “Em đến đây làm gì?”
Khẩu khí rất lạnh, rất cứng rắn, nhưng bước chân lại nhanh chóng hướng đến cô ấy, bàn tay nắm lấy tay cô ấy, quả nhiên lạnh như khối băng. Hắn tức giận cau mày, đem áo khoác trên người mình cởi ra, phủ thêm cho cô ấy.
Vệ Nhu Y cúi đầu, lông mi thật dài chớp chớp, nhẹ giọng nói: “Kính, em biết hôm nay anh trở về nên muốn đến đón anh. Thật xin lỗi, khụ khụ… Em lại tùy hứng…” Toàn thân cô ấy đều hơi hơi run rẩy, bộ dạng kia khiến tất cả mọi người không chịu nổi mà muốn ôm vào trong ngực, thương tiếc.
Cô ấy che ngực, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nhưng mà tiếng ho kia dường như không thể ngừng lại. Thân hình cô ấy nghiêng ngả.
Phong Kính thấy thế, cơ hồ là lập tức ôm cô ấy vào lòng: “Em không biết thân thể em không thể để bị cảm lạnh sao? Em muốn phẫu thuật một lần nữa không? Được rồi, đừng nói nữa, lên xe trước đã”
Khẩu khí Phong Kính rất lạnh, thậm chí còn mang theo sự tức giận. Thế nhưng giọng điệu như vậy lại làm cho người ta thật dễ dàng nhận ra sự lo lắng trong đó.
Hắn quay đầu lại, nói với Tiền Phong: “Phong Tử, Mộc Vũ giao cho cậu”. Dứt lời, hắn ôm lấy Vệ Nhu Y vào xe. Phương Thiệu Hoa ném tàn thuốc xuống đất, mở cửa xe cho họ đi vào.
Không khí lạnh như băng mang theo vài bông tuyết thổi tới trên mặt Tô Mộc Vũ, khiến cô ngăn không được rùng mình một cái.
Nháy mắt, Tô Mộc Vũ nhìn thấy Vệ Nhu Y quay đầu lại, dùng bờ môi mấp máp “Thật xin lỗi”
Đem câu Tô Mộc Vũ từng nói với cô ấy trả lại.
Tô Mộc Vũ cười. Cô biết… giấc mộng ngắn ngủi của cô… đã đến lúc tỉnh lại.
“Đứa ngốc, tôi…” Tiền Phong muốn nói lại thôi, vỗ vỗ đầu của cô, cánh tay quàng qua vai Tô Mộc Vũ, nói: “Bỏ đi, chúng ta đi thôi”
Hai chiếc xe, một trước một sau rời khỏi.
Tô Mộc Vũ ngồi trên ghế lái phụ bên cạnh Tiền Phong, nhìn về phía trước qua cửa kính xe trong suốt, nước mưa tí tách cùng tuyết làm nhòe đi mọi thứ, nhòe đi hình ảnh phía trước: Cô ấy, tựa trong ngực hắn, vì ho khan mà hai vai hơi hơi phát run, sau đó được Phong Kính nhẹ vỗ trên lưng.
Tô Mộc Vũ như tự ngược đãi bản thân, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn hình ảnh đó, như là cố ý cho chính mình nhìn rõ sự thật.
Bên cạnh, Tiền Phong khẽ mím môi, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng.
Hắn khẽ thở dài, xoa nhẹ mái tóc Tô Mộc Vũ, nói: “Đứa ngốc, đừng nhìn nữa. Bên cạnh em còn một người siêu cấp đẹp trai nè, em nhẫn tâm bỏ qua?”
Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong ngập nước, thật giống anh em với Bàn Chải.
Tô Mộc Vũ biết là hắn cố ý chọc mình cười, cũng cố gắng nhếch khóe miệng.
Xe phía trước dừng trước cổng viện an dưỡng, Tiền Phong vặn lớn nhạc trong xe một chút, giọng điệu mang theo chút đùa cợt: “Như thế nào? Em muốn tôi cùng theo vào cái viện an dưỡng buồn tẻ này một chút hay là muốn bồi bổn thiếu một cuộc hẹn đây? Mỹ nữ~~”
Tô Mộc Vũ lắc đầu: “Về nhà đi”, cô nhẹ giọng nói.
Tiền Phong trầm mặc một hồi, nói: “Được”
Xe đổi sang một hướng khác.
Dừng lại dưới lầu, cô bước lên lầu, Tiền Phong đứng ở sau lưng cô, một khắc này, thanh âm của hắn như chìm vào đáy sông Venice “Cô ấy là trách nhiệm cả đời của hắn. Đừng hỏi tôi tại sao, tôi chỉ có thể nói cho em biết, trừ phi ngày nào đó cô ấy chết, cái trách nhiệm này mới biến mất… Tiểu Vũ, em… ngàn vạn lần đừng đem mình rơi vào vũng lầy đó”
Tô Mộc Vũ gật gật đầu, tiếp tục đi lên lầu, một bậc lại một bậc đi lên trên.
Cô lên phòng, lục lọi trong tủ lạnh, mang toàn bộ rau cải héo khô ném vào thùng rác, sau đó xách rác ra ngoài đồng thời cũng vào siêu thị gần nhà mua một rau cải cùng thịt cá tươi, mang về nhà, rửa sạch, nấu đồ ăn.
Một mùi vị thơm ngon tràn đầy căn phòng vốn lạnh lẽo, Tô Mộc Vũ ngừng tay.
Cô không phải là không hiểu, không phải là bỏ hay không bỏ, nhưng… nếu cô vẫn muốn rơi vào vũng lầy đó thì sao đây?
Cô cười cười, tiếp tục nhẹ nhàng quấy thìa canh.
Từ nhà Phong Kính rời khỏi, Tiền Phong nhảy lên xe thể thao của mình, giống như phát điên lao đi trên đường.
Cho đến khi xe đến một nơi không bóng người, hắn giẫm mạnh phanh phát ra thanh âm của bén nhọn, bánh xe trước xoay một trăm tám mươi độ, nắm tay dùng sức nắm chặt tay lái.
Hắn nhấc điện thoại nói: “Rảnh thì tất cả đến chỗ cũ, bổn thiếu hôm nay làm chủ”. Nói xong, chiếc Porsche màu lam mạnh mẽ lao nhanh trên đường.
_________________
Tô Mộc Tình nghe thấy một người bạn làm việc ở sân bay nói: Tô Mộc Vũ cùng người đàn ông họ Phong kia sau khi rời khỏi hôn lễ của cô ta, tay xách nách mang hành lý đến Itaty du lịch.
Sau khi người bạn kia nói xong, còn cười cười nói tiếp: “Tiểu Tình nha, cậu với chồng kết hôn vài ngày rồi, định bao giờ mới đi hưởng trăng mật đây?” Giọng điệu đầy kiểu muốn xem chuyện vui. Tô Mộc Tình trước kia ở trong trường học lúc nào cũng đắc ý, thật còn rất nhiều người muốn xem chuyện cười của cô ta.
Tô Mộc Tình biến sắc, cười lạnh nói: “Du lịch cũng không phải nói muốn đi là đi, hiện tại mình còn đang mang thai, đây là chủ nhân tương lai của Tần thị nha, đừng nói du lịch, bây giờ ngay cả một mét cũng không dám cho mình tự đi, làm sao giống cậu ngày nào cũng phải đi đi về về. Chờ khi nào cậu gả cho một người giàu có như mình, lúc đó sẽ hiểu rõ sự khổ cực của mình thôi”
Không đợi cô ta nói xong, đầu điện thoại bên kia đã cúp.
Tô Mộc Tình cười trào phúng: Muốn xem chuyện cười của cô ta à? Cũng phải nhìn xem bản thân mình có đủ bản lĩnh không đã chứ.
Nhưng sau một phút đắc ý ngắn ngủi, Tô Mộc Tình lại dùng sức nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi như đang nghiến Tô Mộc Vũ.
Sau khi kết hôn, Tần Nghị Hằng ngay cả tuần trăng mật cũng chưa từng nhắc đến, hoàn toàn bỏ quên cô ta. Còn bà Tần thì…
Vừa nghĩ tới bà già kia, Tô Mộc Tình càng thêm giận sôi lên.
Lúc buổi hôn lễ gần kết thúc, cô dâu phải kính trà mẹ chồng, đương nhiên mẹ chồng phải lì xì ngược lại, cô ta cứ nghĩ ít nhất cũng phải cho mười mấy hay hai mươi vạn.
Sau khi mở phong bì, chỉ có một ngàn đồng.
Bên cạnh có người cười đùa: “Đây không phải là bao lì xì của Tiểu Vũ sao? Sao chỉ có một ngàn đồng vậy?”
Trong cùng một ngày, Tô Mộc Tình từ đầu tới đuôi trở thành một trò cười cho mọi người. Mà Khúc Quế Âm khi biết người bao nuôi đứa con gái mình đã vứt bỏ đi là con trai của Phong Triệu, cháu đức tôn của Phong Khải, bà liền thất hồn lạc phách, bộ dáng kia như người đang đánh bạc lại chợt nhận ra mình đã đặt sai chỗ cược.
Tô Mộc Tình giống như nổi điên, một lần lại một lần nhìn tờ báo trong tay, bất cứ chuyện gì có liên quan đến Phong gia, càng xem cô ta càng tức giận.
Vì sao chị gái cô ta lại có thể may mắn như vậy? Gặp được một con rùa vàng!
Ông trời chết tiệt! Cô ta không phục!
Ánh mắt xoay chuyển, Tô Mộc Tình lại nghĩ tới một ý, cô ta cười ác độc một chút, sửa soạn quần áo thật tốt, mang đôi giày cao gót đi ra ngoài.
Bà Tần thấy cô ta ăn mặc như thế thì lại cằn nhằn: “Bụng to như thế mà lại đi đâu? Cô biết mình đang mang thai mà còn mang giày cao gót, muốn hại chết cháu của tôi có phải không?”
Tô Mộc Tình xoay người, cười lạnh, nói: “Mẹ, con còn phải đi làm một chuyện rất tốt cho chúng ta. Mẹ đừng quên, năm đó chị con luôn bị mẹ khi dễ, chị ấy bây giờ có được một người đàn ông như thế bên cạnh, mẹ nên ngồi đó chờ chị ấy quay về báo thù đi”
Sắc mặt bà Tần lập tức thay đổi, mấy ngày nay vì chuyện này mà bà phiền muốn chết. Tuy rằng Tần gia không theo đường chính trị, nhưng người nào trong thành phố này lại không biết Phong gia. Nghĩ đến điều này, bà cuối cùng cũng im miệng.
Ở nhà, bọn họ có thể tùy tiện đấu như thế nào cũng được, nhưng chống lại một thế lực lớn như vậy, bà đâu phải người ngu.
Tô Mộc Tình hừ cười một chút, tiếp tục ra cửa.
Cô ta khoác một chiếc áo khoác lông chồn, cứ như vậy đứng trên con đường mỗi ngày Phong Triệu đi về. Cô ta định đứng trước cửa Phong gia nhưng nơi đó cảnh vệ rất đông, cô ta chẳng thể nào đến gần.
Đợi hai tiếng, cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhìn thấy ba chiếc ô tô đen nối đuôi nhau chạy đến, Tô Mộc Tình không nói nhiều liền lao ra đường chặn lại.
Ô tô mạnh mẽ phanh lại, cảnh vệ trên xe lập tức bước xuống, hơn mười người vây Tô Mộc Tình vào giữa, trong tay bọn họ đều là súng đã lên đạn.
Tô Mộc Tình hoảng sợ, nhưng vẫn là nhịn xuống, lớn tiếng kêu khóc: “Phong tỉnh trưởng! Tôi xin ngài làm chủ giúp tôi cùng đứa con trong bụng”
“Ả đàn bà của con trai ngài cả ngày quấn quít lấy chồng tôi… Con tôi mới hơn ba tháng, tỉnh trưởng, xin người vì đứa nhỏ mà đứng ra làm chủ, vì gia đình tôi mà làm chủ a!” Tô Mộc Tình khóc đến thương tâm, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước, thoạt nhìn thật giống chuyện rất lớn.
“Tôi biết đây là chuyện của quý công tử, quý công tử cũng là người bị hại, chúng ta đều bị cô ta lừa. Cô ta lừa thật nhiều người, cô ta thân thể không sạch sẽ, còn là người đã từng ly hôn một đời chồng. Tỉnh trưởng, ngài nhất định không thể lại để cô ta che mắt”
Ánh mắt Phong Triệu đầy vẻ uy nghiêm, hơi hơi nhíu lại, nói với Tống Quyền bên cạnh: “Tống Quyền, chuyện này cậu xử lý đi, đừng để tôi nhìn thấy người này nữa”
Tống Quyền cung kính lên tiếng, lưu lại ba người, những người còn lại tiếp tục lên xe hộ tống Phong Triệu về nhà.
Thấy Phong Triệu không những không nổi trận lôi đình như chính mình dự tính, ngược lại còn không thèm để ý chút nào lái xe rời đi. Tô Mộc Tình bậc người tiếp tục chặn đầu xe liền bị Tống Quyền cho người ngăn lại.
Tống Quyền nhìn người đàn bà này, lúc trước trong tư liệu hắn điều tra, đã từng nhìn thấy thông tin của người em gái Tô Mộc Vũ, thật đúng là…
Tống Quyền dở khóc dở cười, cười lạnh một chút: “Cô gọi Tô Mộc Tình phải không? Tôi khuyên cô, đánh ở đâu thì đánh, đừng đánh chủ ý lên người Phong tỉnh trưởng. Cô đang tiếc mạng mình quá dài đúng không?”
Người nào không biết thứ Phong tỉnh trưởng muốn nhất… chính là mặt mũi.
Người đàn bà này thế mà cũng dám dưới ban ngày ban mặt, chơi một cú như vậy. Thật không biết cô ta là đầu óc ngu xuẩn hay vốn dĩ không có đầu óc.
Tô Mộc Tình nghe thấy, hắn thế nhưng biết tên cô ta, mọi thứ trong đầu đều loạn lên, lắp bắp nói: “Tôi… tôi không phải Tô Mộc Tình… Các người … nhận lầm rồi…” Nói xong cô ta vội chạy mất.
______________________
Phong Kính đưa Vệ Nhu Y về viện an dưỡng, thân thể cô quá yếu, bác sĩ bảo cô vốn không thể rời khỏi viện an dưỡng.
Một đường về, Vệ Nhu Y đều phát run, đứng lâu trong gió lạnh, thiếu chút nữa cơn suyễn lại tái phát .
Phong Kính cẩn thận đặt cô lên giường, đắp mền. Hắn thấp giọng nói: “Lần sau, không cho phép còn như vậy, biết không?”
Vệ Nhu Y mỉm cười gật gật đầu.
Chỉ có lúc đứng trước mặt Phong Kính, cô mới có thể chân chân thật thật cảm giác được sự tồn tại của hắn. Cho nên, coi như bên ngoài tuyết có rơi như thê nào, cô vẫn muốn chờ đợi.
Phong Kính cúi người khẽ hôn lên trán, nói: “Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ an bài bác sĩ đến kiểm tra toàn thân cho em. Ngoan, anh phải đi rồi”
Khi hắn xoay người rời đi, một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy hắn.
Ngón tay Vệ Nhu Y dùng sức nắm chặt, một câu lại như cô đã dùng hết dũng khí để nói “Kính… hôm nay lưu lại đi…”
Thanh âm phát run, ngón tay run rẩy, hai má đỏ bừng, đôi mắt sáng như hai viên kim cương mang theo vết nước, hàm răng cắn nhẹ.
Giống như một con búp bê xinh đẹp, phát ra lời mời rõ ràng như thế, chỉ sợ 99% đàn ông trên thế giới đều sẽ không chút do dự mà nhào lên, đem cô ôm vào trong ngực mà yêu thương, mà hôn lên khóe mắt đầy nước.
Nhưng…
Phong Kính xoay người, nắm lấy bàn tay Vệ Nhu Y, nhẹ giọng nói: “Tiểu Y, thân thể em không tốt, em cần nghỉ ngơi”. Nói xong, nắm lấy tay cô đặt vào trong chăn.
Trong lòng Vệ Nhu Y chợt lạnh, cô cơ hồ là thất kinh nhảy xuống giường, từ phía sau lưng dùng hết khí lực ôm chặt lấy Phong Kính.
“Kính… Anh đừng đi… Chỉ đêm nay thôi, được không?” Cô khóc, nước mắt không tiếng động rơi xuống, mang theo khẩn cầu, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, giống như trân châu.
Mà ngoài cửa, Phương Thiệu Hoa dựa lưng trên tường, bàn tay gắt gao nắm chặt, hung hăng nhắm mắt, lại mở mắt ra.
“Em không biết một ngày nào đó em sẽ phải rời khỏi cõi đời này, đừng để em cứ như thế mang theo tiếc nuối rời đi, được không? Em cầu xin anh… Đừng đi… Anh có biết… em chưa từng cầu xin anh điều gì… Chỉ lần này, đáp ứng em một lần, được không?”
Nước mắt, một chuỗi lại một chuỗi đánh mạnh vào lòng Phong Kính. Khóe mắt hắn hiện lên sự đau lòng.
Tay Vệ Nhu Y run rẩy, chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, kéo nhẹ khóa, một mảng lớn da thịt trắng như ngọc dần dần bại lộ trong không khí, trên người cô tỏa ra một loại mùi hương, quả thực có thể làm cho người khác thần hồn điên đảo.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng ôm lấy Phong Kính, hai má nóng bỏng dán sau lưng hắn, loại tư thế này như một con thú đã bị thuần phục, trút bỏ hết kiêu ngạo của bản thân.
Phương Thiệu Hoa yêu cô, nhưng cô lại yêu thương Phong Kính. Cô như chính vì người đàn ông này mà sống, vì hắn, ngay cả chết cô cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi.
Cô yêu Phong Kính, từ mười hai tuổi đã bắt đầu yêu, đến nay đã mười bốn năm. Sự yêu thương đó chiếm cứ gần hết sinh mệnh của cô.
Bọn họ từng có cơ hội trở thành một đôi hạnh phúc nhất thế giới, nhưng chính là cô, cự tuyệt.
Không phải không yêu, mà là quá yêu. Yêu đến khiến cô hoài nghi, người đàn ông này có thật yêu mình hay không.
Cô muốn dùng sinh mệnh còn lại của mình đánh cuộc một lần, cược hắn hoàn toàn chỉ thuộc về mình. Nhưng mà, một năm, hai năm, ba năm…
Giờ này khắc này, cô không dám tiếp tục tham vọng quá đáng nữa, cô nàng chỉ muốn có thể ở bên cạnh hắn.
Vì thế, giờ phút này cô thuần phục.
Nếu tâm hắn không con đặt nơi đây, cô phải đi nơi đâu tìm đây?
Cô nhắm mắt lại, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, kiễng đầu ngón chân, chậm rãi đưa lên đôi môi, đưa lên toàn bộ mọi thứ của cô.
Thế nhưng…
Sự chờ mong kia cuối cùng cũng không đến được, một chiếc chăn lông gắt gao quấn lên người cô. Thanh âm Phong Kính thanh âm trầm thấp, trong căn phòng yên tĩnh này thế nhưng lại trầm ổn mà có chút tàn nhẫn: “Ngoan, em như thế sẽ cảm lạnh”
Nước mắt Vệ Nhu Y cơ hồ là đồng thời rơi xuống, toàn thân cô tản ra một loại bi thương cùng tuyệt vọng không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được. Cô dùng sức nắm lấy tay áo của hắn, hỏi: “Tại sao… anh không quan tâm em…?”
Mỗi một từ là một giọt nước mắt.
Phong Kính đau lòng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng đặt lên giường: “Nhu Y, em đừng suy nghĩ lung tung”. Tay hắn, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua từng làn nước mắt của cô.
“Được, em muốn anh chấp nhận một chuyện…” Vệ Nhu Y cười gật đầu, tay cô không muốn xa rời vỗ về gương mặt của hắn “… Nếu anh không thương em, như vậy, anh cũng không thể yêu cô ấy”
Phong Kính nhíu mi.
Hai mắt Vệ Nhu Y rưng rưng, cô hỏi: “Anh không dám đáp ứng sao?” Nụ cười của cô, bi thương như vậy, thương tâm như vậy.
Nhìn cô, trầm mặc dần dần mất đi, sau một khắc, hắn rốt cục chậm rãi gật đầu: “Được, anh đáp ứng”. Hắn từng thề, chỉ cần Nhu Y muốn, hắn đều đồng ý.
Bởi vì, hắn từng thiếu cô, một mạng!
______________________
Một tia sáng chiếu qua cửa sổ…
Trái tim Tô Mộc Vũ, bỗng nhiên mạnh đập một nhịp, nhói đau một cái, dao trong tay không cẩn thận cắt trúng tay, một giọt máu đỏ tươi, chảy ra…