Lý Uyển Oánh cảm thấy tối hôm qua, hai kẻ kia đã hù dọa đến cô, cho nên bà ấy quyết định, nhất định phải xử lý hai người kia!
Không ngờ trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, Phong Hành Diễm thế mà lại đi đến.
Nụ cười hoàn mỹ của Thương Trăn hơi ngưng lại, trên mặt của cô không biểu tình gì, nhưng tay cô lại nắm chặt lấy dao nĩa.
Cô vẫn không cách nào có thể bình tĩnh đối mặt với người này, đời trước, anh vẫn luôn là niềm hy vọng để cô gắng gượng sống, anh vẫn luôn là người mà cô chờ mong mà không được.
Phong Hành Diễm dĩ nhiên phát hiện ra Thương Trăn căng thẳng, anh mỉm cười, mang theo ý tứ sâu xa.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, hai cúc áo trên cùng được cởi ra, mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh hoàn mỹ và cơ ngực.
Trong lúc bước đi, đôi chân dài thẳng tắp rất hấp dẫn ánh mắt người khác, trên người tản ra hormone nam tính khiến cho người ta không nhịn được nuốt nước miếng.
Có người từng ví Phong Hành Diễm giống như kim cương, có vô số sức nóng và độ sáng.
Thương Trăn đột nhiên cười một tiếng, cả người buông lỏng, bởi vì cô biết trái tim của anh cũng cứng rắn như kim cương vậy, nếu đã nhận định thì không thay đổi, khi anh chán ghét một ai, anh sẽ vẫn luôn chán ghét người đó.
Lý Uyển Oánh kinh ngạc nhìn con trai mình thế mà lại đi ra, trước kia không phải lúc Trăn Trăn đến, anh đều không muốn đi ra à?
Nhưng cho dù như thế nào, bà ấy luôn hy vọng hai người có thể vui vẻ ở chung, nếu sau này trở thành anh em, cũng không thể lạnh nhạt như thế.
Phong Hành Diễm liếc thoáng qua Thương Trăn, không nói gì, dáng vẻ chỉ tới để ăn cơm.
Lý Uyển Oánh thấy mình ở chỗ này, hai người một chút giao lưu cũng không có, cho nên bà ấy giả bộ nhớ ra.
“Ôi chao! Mấy ngày trước mẹ mới mua gốc hồng trăm tuổi, ngày hôm qua mưa to, không biết có bị làm hỏng không…”
Sau khi nói xong, bà ấy liền gọi người làm đến giúp bà ấy chuyển hoa, có hơi tiếc nuối nói với Thương Trăn: “Trăn Trăn ngoan, cháu ăn trước đi, bác đi một lúc sẽ quay lại.”
Thương Trăn cười khổ, người làm nhà họ Phong sao có thể để gốc hoa quý gặp mưa? Lý Uyển Oánh lấy cớ này, thật đúng là không tốt lắm, nhưng tấm lòng này của bà ấy khiến cho người ta cảm động.
Nếu cô thật sự là con gái của Lý Uyển Oánh thì tốt, đáng tiếc, cô không có may mắn đó.
“Không sao, bác gái cứ đi làm chuyện của mình đi ạ.”
Lý Uyển Oánh gật đầu, thoáng liếc qua con trai của mình, sau đó rời đi.
Bà ấy dẫn theo người làm trong sảnh, trong nhà ăn lớn như thế lại chỉ có Phong Hành Diễm và Thương Trăn, trong lúc nhất thời, không ai nói chuyện.
“Xem ra cô đã thay đổi sách lược?”
Thương Trăn không ngẩng đầu lên.
Phong Hành Diễm uống một ngụm rượu vang đỏ trước mắt, lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế.
“Từ hôn, sau đó lợi dụng sự áy náy của mẹ tôi để làm con gái nuôi nhà họ Phong?”
Anh nhướng mày liếc Thương Trăn, ánh mắt thâm thúy, sắc bén.
“Cô thông minh hơn rồi.”
Thương Trăn trầm mặc ăn cơm, không để ý đến anh.
Phong Hành Diễm anh đã khi nào bị lạnh nhạt như thế? Anh thu lại ý cười, cơn giận khiến cho bầu không khí xấu đi.
“Hiện tại lại muốn chơi lạt mềm buộc chặt?”
Thương Trăn nghe đến đây, cuối cùng cũng buông dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới tóc mái, dường như trong đôi mắt đen nhánh của cô có ánh sáng lưu chuyển, rõ ràng là cô đơn nhưng lại mang theo vẻ thần bí.
Phong Hành Diễm nhíu mày, anh cảm thấy đối phương thay đổi, nhưng lại không nói nên lời, rốt cuộc là có chỗ nào khác.
“Anh nói xong chưa?”
Cô đứng dậy, đi từng bước đến chỗ Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm cầm ly rượu, híp mắt nhìn cô.
Lúc bước đi, làn váy trắng lộ ra đường cong hoàn mỹ, chiếc váy chiết eo khiến cô thêm phần gầy yếu và đơn thuần.
Cô cứ như thế đứng trước mặt Phong Hành Diễm, khẽ nói.
“Anh biết không? Anh có một đôi môi rất gợi cảm.”
Phong Hành Diễm nhíu mày, người phụ nữ này quả nhiên vẫn giống như trước kia, đối với anh dây dưa không rõ, nhưng một giây sau, mắt anh tối sầm lại! Bởi vì đối phương cúi người, một đôi môi lạnh lẽo trực tiếp chạm vào môi anh!