Thương Trăn lùi lại một bước, tránh đi một bàn tay mà Lâm Tuyết Hàm vô thức vung đến, vẻ mặt vô tội, cười nói: “Tôi chỉ không muốn lãng phí mà thôi!”
“Á! Con khốn! Làm sao cô không chết đi?!”
Lâm Tuyết Hàm hét lớn với người làm.
“Mấy người bị mù à? Con nhóc chết tiệt này điên rồi, còn không mau trói cô ta lại!”
Những người làm đứng xung quanh giống như mới từ trong mơ tỉnh dậy, vội vàng xông đến chỗ Thương Trăn, thế nhưng bọn họ đã quên mất, sức lực Thương Trăn rất lớn, trước kia cô không dám phản kháng, mà không phải là không thể phản kháng.
Ông nội Thương Trăn vì muốn cho cô học “khí châm” tổ truyền của nhà họ Thương, từ nhỏ đã dạy cho cô một bộ công phu luyện khí để bổ trợ lẫn nhau, buộc cô luyện tập mỗi ngày, cho nên sức lực của Thương Trăn rất lớn.
Thấy bọn họ từ bốn phía xông đến, Thương Trăn một chân đá văng chiếc bàn uống nước bằng đá cẩm thạch.
“Để tôi xem ai dám động đến tôi.”
Những mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống đầy đất, trong phòng khách truyền đến những tiếng hét, Lâm Tuyết Hàm mở to mắt ra nhìn, giống như không biết Thương Trăn, có phải liệu cô đã trúng tà rồi không?
Rất nhiều người đều nghĩ như Lâm Tuyết Hàm, không chờ bọn họ lại một lần nữa tức giận, Thương Trăn đứng trong phòng khách, vừa cười vừa nói.
“Dì à, dì đừng quên, Thương Thanh Thanh vẫn còn cần tôi viết luận văn cho cô ta đấy, tranh thủ danh ngạch được cử đi nước ngoài! Trước đó, hai phần đầu, cô ta lấy được phần thưởng, tất cả luận văn đều do tôi giúp cô ta viết, phần cuối cùng này, dì muốn tôi đình công?”
Lâm Tuyết Hàm trợn tròn mắt, hiển nhiên bà ta vô cùng tức giận! Bà ta không nghĩ tới Thương Trăn lại dám uy hiếp mình.
Trên mặt bà ta đều là cơm, dáng vẻ thật sự buồn cười, Thương Trăn híp mắt cười nói: “Dì có thể trói tôi lại, hoặc là trừng phạt tôi, nhưng tôi cam đoan, nếu như dì dám đụng đến một sợi lông của tôi, phần luận văn sau cùng sẽ không có nữa, con gái gì có bao nhiêu phân lượng, chẳng lẽ dì còn không biết à? Dì chắc chắn muốn đấu với tôi sao?”
Những lời Thương Trăn nói khiến cho Lâm Tuyết Hàm cảm thấy do dự, trường học mà con gái bà ta muốn được cử đi học là rất khó vào, trong lúc quan trọng, bà ta thật sự không dám đụng đến Thương Trăn.
Lúc này, Thương Trăn nghe được tiếng xe ô tô, cô nở một nụ cười quỷ dị.
“Chuyện tối hôm qua còn chưa giải quyết tốt hậu quả nhỉ? Khách đến rồi, dì muốn tiếp đón khách như thế này sao?”
Cô liên tục tạo áp lực, hơn nữa lúc cô cười rộ lên mang theo một loại quỷ mị không rõ, trong lòng Lâm Tuyết Hàm run lên, lại có loại cảm giác không dám cùng cô nói tiếp.
Bà ta sắc bén nói với người làm: “Còn không nhanh thu dọn nơi này, có khách đến!”
Chuyện cấp bách trước mắt là gọi người đến giúp đỡ giải quyết việc tối hôm qua, sau đó bà ta sẽ xử lý Thương Trăn.
Cho nên, sau khi nói xong, bà ta trợn mắt nhìn thoáng qua Thương Trăn, sau đó lên lầu thay quần áo.
Người làm đứng ở một bên đưa mắt nhìn nhau, vội vàng thu dọn phòng khách.
Từ khi vào làm ở nhà họ Thương, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Thương Trăn dám đối nghịch với Lâm Tuyết Hàm!
Thương Trăn mỉm cười, đại khái đoán được người đến là ai, cô thản nhiên ngồi xuống, chuẩn bị phá hỏng mọi chuyện!
Người làm tinh mắt vội vàng đổi bàn uống nước, bưng trà đến.
Lâm Văn Phong đi vào nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc một bộ sườn xám, an tĩnh ngồi trên chiếc sofa màu trắng.
Ngũ quan của cô tinh xảo, trên người có một loại khí chất dịu dàng không nói ra được, thật giống như mỹ nữ trong phim cổ trang, cảnh đẹp ý vui, thế nhưng bên trong sự dịu dàng đó lại mang đến cho người ta cảm giác sắc bén, chứng minh cô tuyệt đối không dễ bắt nạt như bề ngoài.
Rất khó tưởng tượng, dịu dàng và sắc bén, thế mà lại xuất hiện trên cùng một người.
Nghe thấy tiếng động, Thương Trăn không có đứng lên nghênh đón, chỉ giương mắt nhìn thoáng qua, Lâm Văn Phong ngạc nhiên phát hiện ra, cô gái này có một đôi mắt rất đặc biệt, trong mắt cô giống như cất chứa một vì sao, thần bí lại xinh đẹp đến mức khiến cho người ta ngừng thở.