Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 77: Chương 77: Bán đấu giá hôn ước của phong thiếu gia




Người chủ trì hậu tri hậu giác phục hồi lại tinh thần, có chút run run cầm lấy cây búa nhỏ, anh ta cũng không dám nói cái gì lần thứ nhất lần thứ hai, trực tiếp nhẹ nhàng giải quyết dứt khoát.

“Giao dịch thành công!”

Lần này, Vạn Thiệu Luân còn chưa nhận ra được là mình bị chơi xỏ, anh ta ngàn vạn lần không dám tin!

Trờ lý của anh ta sắc mặt xanh mét nói.

“Tôi sẽ báo cáo chi tiết cho chủ nhân!”

Vạn Thiệu Luân đang trong cơn giạn dữ, nghe thấy vậy đằng đằng sát khí liếc mắt nhìn trợ lý một cái, hạ giọng gằn từng chữ, “Gấp cái gì?! Phía trên dùng để xây dựng biệt thự ven hồ, phía dưới dùng để xây dựng sòng bạc! Không lỗ được!”

Sắc mặt người trợ lý vẫn khó coi, “Nhưng thứ vốn chỉ trị giá hai tỷ mấy, anh lại mua với giá gấp đôi, chủ nhân nhất định sẽ rất thất vọng về anh!”

Trong mắt Vạn Thiệu Luân hiện sát ý như thật, người này không thể giữ lại, còn nữa! Dựa vào cái gì mà anh ta lại bị quản chế khắp nơi? Rõ ràng anh ta là người thừa kế nhà họ Vạn!

Lúc này Phong Hành Diễm giống như không nhìn thấy cảnh tượng này, đang cười nói cùng Thương Trăn, nhưng một đám người ngồi bên cạnh Vạn Thiệu Luân như đứng đống lửa, như ngồi đống than! Sát khí đáng sợ đó thổi quét khắp hiện trường, các quan khách hận không thể trốn đi, để tránh bị nhà họ Vạn trả thù lây.

Người chủ trì cũng đã chuẩn bị tốt đi đến quốc gia khác để phát triển.

Chỉ có Phong Hành Diễm, người giống như không có việc gì ngồi ở đó, giống như người vừa mới gài bẫy Vạn Thiệu Luân không phải là anh, đây mới là thế gia quý tộc chân chính, căn bản không để nhà họ Vạn ở trong mắt.

Người phụ nữ bên cạnh anh cũng phi phàm, dưới sát khí đáng sợ như vậy, thế nhưng cô cười được, người đẹp băng giá cười quả nhiên làm người ta kinh diễm, chỉ tiếc, bây giờ không phải lúc để thưởng thức.

Vạn Thiệu Luân nghĩ như thế nào liền muốn hộc máu như thế ấy! Vừa nãy anh ta sao lại nhất thời xúc động? bốn tỷ tám để mua một miếng đất, đây chắc chắn là quyết định sai lầm lớn nhất của anh ta từ trước đến nay!

Cuối cùng thì, trong bầu không khí đáng sợ, vật đấu giá về sau đều được người khác dùng giá rất thấp mua đi, có người thậm chí huỷ bỏ bán đấu giá, cầm vật phẩm của mình đi về.

Sau khi bán đấu giá xong, người chủ trì bắt đầu chương trình cuối cùng của buổi lễ đấu giá.

“Tất cả vật đấu giá đều đã được đấu giá xong, chúng tôi có hợp tác với quỹ từ thiện Hoa Nghị, không biết các vị ngồi ở đây có bằng lòng quyên góp một chút cho quỹ từ thiện không?”

Trước đây phần chương trình này sẽ có không ít người hưởng ứng, phần lớn là một số nữ khách mời trẻ tuổi, muốn nhận được một chút danh vọng, nhưng mà hiện tại lại lặng ngắt như tờ, lúc này ai cũng không dám xuất đầu lộ diện.

Người chủ trì một lòng muốn nhanh chóng kết thúc, anh ta đoán người khác chắc hẳn cũng có ý nghĩ này, cho nên những lời này chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Quả nhiên, một lúc lâu sau cũng chưa có ai lên tiếng.

Người chủ trì thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị nói câu kết thúc, lúc này, Vạn Thiệu Luân ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói.

“Cô Thương không có gì để bày tỏ thành ý sao? Làm vợ sắp cưới của cậu Phong, lại không quyên góp từ thiện một chút ư?”

Cô Thương? Vợ sắp cưới? Thương Trăn?! Người bên cạnh cậu Phong lại là Thương Trăn sao?!. truyện đam mỹ

Ấn tượng của mọi người về Thương Trăn, vẫn còn dừng lại ở thời điểm trước kia cô vâng vâng dạ dạ, lại bị tóc mái che khuất nửa khuôn mặt, chợt vừa nghe thấy Vạn Thiệu Luân nói thế, đều không khỏi khẽ thở nhẹ.

Các cô gái ở đây càng thêm ghen ghét! Bộ dáng Thương Trăn thế mà lại cinh đẹp như vậy! Cho nên cậu Phong cũng vì thế nên mới thay đổi thái độ với cô sao?

Người chủ trì khó xử nhìn Thương Trăn, dưới sự uy hiếp vô hình của Vạn Thiệu Luân, anh ta không dám nói đây là chương trình tự nguyện, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Vạn Thiệu Luân cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói, “Hay là cậu Phong thích cô Thương là giả? Cô Thương một vật phẩm để đấu giá cũng không lấy ra được ư?”

Thương Trăn có chút kỳ quái nhìn về phía Phong Hành Diễm, lúc này mới phát hiện rất nhiều cô gái ở đây đều mang theo một cái hộp nhỏ, thì ra là còn có loại thông lệ này.

Phong Hành Diễm ra hiệu liếc mắt nhìn vòng cổ của cô một cái, anh đã sớm chuẩn bị tốt, sao có thể để Vạn Thiệu Luân lợi dụng sơ hở chứ?

Thương Trăn cúi đầu liếc mắt nhìn vòng cổ một cái, đang chuẩn bị tháo ra.

Vạn Thiệu Luân trào phúng nói, “Cô Thương sẽ không định lấy một vật không đáng giá ra đâu nhỉ?”

Thương Trăn một dừng lại, nhưng Phong Hành Diễm đè thấp thanh âm nói, “Đừng lo lắng.”

Vòng cổ của cô, không chỉ là vòng hồng bảo thạch bình thường, chiếc vòng cổ này là đồ cổ ngày xưa phương Tây tiến cống cho triều đình!

Giá trị lịch sử cao hơn rất nhiều so giá trị của chính nó, dù sao cũng có nhà giám định chuyên nghiệp giám định, chưa nói đến sẽ không làm cô mất mặt, quyên góp đồ vật trân quý như vậy, còn có thể cho cô tiếng thơm.

Lúc này người chủ trì run run giọng nói, “Không sao đâu, chỉ là một phần thiện tâm, không liên quan đến giá trị, mời cô Thương.”

Anh ta duỗi tay, một chùm ánh sáng liền chiếu lên trên người Thương Trăn, Phong Hành Diễm cười nhìn cô đứng dậy, váy dài màu xám bạc ở dưới ánh đèn chiếu rọi như sương khói đong đưa, phảng phất phác họa ngân hà, xa hoa lộng lẫy.

Bước lên đài triển lãm, người chủ trì chờ cô tháo vòng cổ, lúc này anh ta chỉ nghĩ nhanh chóng hoàn thành buổi đấu giá đáng chết này, mau mau rời khỏi cái nơi đáng sợ này! Anh ta cảm giác người nhà họ Vạn nhìn chằm chằm anh ta!

Thương Trăn ngẩng đầu, phía dưới người đông nghìn nghịt đều đang nhìn cô, lúc này, ngoại trừ cô, chắc chắn cũng không có cô gái khác dám đi lên quyên góp.

Mà Phong Hành Diễm ở dưới sân khấu, tùy ý ngồi trên sô pha đỏ thẫm, cầm một ly rượu vang đỏ, cười cổ vũ cô.

Dung mạo anh xuất chúng, nhất cử nhất động đều phát ra phong thái cao quý, thật giống như vương tử bước ra từ hoàng cung, mang hào quang sinh ra đã có sẵn.

Anh nói anh thích mình.

Thương Trăn cũng cảm giác được anh có để tâm đối với cô, nhưng mà tình cảm tới một cách khó hiểu, kiếp trước rõ ràng anh chán ghét mình như vậy, anh còn đính hôn cùng với Nhạc Mộng Như, chẳng lẽ tình cảm của anh dễ dàng thay đổi như vậy?

Nghĩ đến Nhạc Mộng Như sắp trở về, nghĩ đến đến chuyện cô thích anh hai mươi mấy năm cũng đều không có kết quả, cô không còn sức lực để tiếp tục dính dáng đến phần tình cảm này nữa, chỉ muốn cách xa xa.

Cho nên cô nghĩ nghĩ, cũng lại cởi nhẫn ngọc thạch trên tay, nhẹ nhàng đặt ở đài triển lãm.

Bên trong hội trường yên tĩnh, chỉ nghe răng rắc một tiếng, ly rượu vang đỏ nứt ra, rượu rơi vãi xuống khắp người Phong Hành Diễm!

Phong Hành Diễm đẩy ra Bàng Thất đang muốn băng bó tay cho anh, khó có thể tin trừng mắt nhìn Thương Trăn! Cô lại dám?!

Người chủ trì không biết lai lịch của chiếc nhẫn ngọc thạch này, còn muốn gọi nhà giám định, nhưng mà anh ta còn chưa kịp mở miệng, phía dưới liền có một cô gái lớn tiếng hỏi.

“Xin hỏi đây là tín vật của nữ chủ nhân nhà họ Phong sao?!”

Tín vật?

Toàn bộ hiện trường đều ồ lên, đặc biệt là phụ nữ! Chẳng lẽ cái nhẫn ngọc thạch kia, chính là tín vật tượng trưng cho nữ chủ nhân nhà họ Phong qua các thời kì sao?

Thương Trăn không có nhìn Phong Hành Diễm, gật gật đầu.

“Đúng vậy.”

Phong Hành Diễm cảm thấy lần này đến lượt anh hộc máu! Vừa rồi không phải vẫn tốt sao? Thương Trăn sao lại muốn đưa tín vật đính hôn của bọn họ ra chứ!

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm nhận được thất vọng và thống khổ! Há mồm nhìn cô, nhưng một câu chỉ trích cũng đều nói không nên lời.

Lúc này, những cô gái đó cũng không rảnh lo Vạn Thiệu Luân, có người kích động hỏi.

“Có phải có được phiến nhẫn ngọc thạch này, là đính hôn cùng với Phong thiếu không?!”

Các cô gái đều có một loại cảm giác mê man kinh ngạc mừng rỡ bị, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thương Trăn!

Thương Trăn chần chờ một lúc, lập tức lại có người hỏi!

“Tín vật này bao nhiêu tiền? Tôi dù táng gia bại sản cũng muốn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.