Nghĩ rồi làm ngay, Thương Trăn gọi điện thoại cho Thương Bách Tề, nói là cô muốn ra nước ngoài đi du lịch.
Thương Bách Tề hiện giờ tập hợp được cổ phần, làm việc càng thêm có nhiệt huyết, cho nên vui vẻ đồng ý.
Thương Trăn cũng biết hiện tại Vạn gia và Lâm gia sẽ không tới tìm Thương gia gây phiền toái, cùng lắm chỉ theo dõi sát sao cô, cho nên cô cũng không có quá lo lắng, trực tiếp cầm túi đi ngay.
Bởi vì các chuyến bay đến nước L đều bị ngừng bay, Thương Trăn không còn cách, đành phải nhờ cậy Tư Không Cẩn.
Dù sao hiện tại mỗi tháng cô đều tới khám chữa bệnh cho Tư Không Trường Sinh một lần, cho nên sai khiến Tư Không Cẩn, nàng đều không có chút nào chột dạ.
Nhận được điện thoại của Thương Trăn, Tư Không Cẩn vẫn còn có chút ngốc, anh ta cho rằng Thương Trăn sẽ không gọi điện lại cho mình nữa.
“Cô cần máy bay? Cô muốn đi đâu?”
Tư Không Cẩn nhạy bén cảm nhận ra được tình hình không hay, nếu như chỉ muốn đến một nơi bình thường, có cần phải đơn độc mượng phi cơ sao?
Thương Trăn mặt không đỏ tâm không đập nói.
“Ta muốn đi đến biên giới nước F, bởi vì hiện tại nước L đang chiến tranh, máy bay đến nước F cũng bị ngưng, nhưng mà thuốc để trị bệnh cho Tư Không Trường Sinh, có một loại thuốc chỉ có biên giới nước F mới có, chỉ có tôi mới có thể tìm được.”
Thấy Tư Không Cẩn muốn nói cái gì, cô vội vàng cắt lười “Bố trí nhanh lên, nếu không nhanh sẽ qua thời kỳ hoa nở, anh cs muốn Tư Không Trường Sinh khỏe lên không?”
Tư Không Cẩn lúc này mới thỏa hiệp.
“Tôi phái người cùng đi với cô.”
Anh ta vốn là muốn nói, tôi cùng đi với cô, nhưng vừa nghĩ tới, Thương Trăn nhất định sẽ cự tuyệt, cho nên liền không tự mình làm mất mặt.
Thương Trăn có cũng được không có cũng được mà gật đầu, đến buổi chiều, cô ngồi lên phi cơ đi đến nước L.
Người mà Phong Hành Diễm phái tới âm thầm bảo hộ Thương Trăn, thấy Thương Trăn lên máy bay đi rồi thì đều có chút bó tay hết cách.
Bọn họ vội vàng báo lại cho Phong Hành Diễm, nhưng lúc này bên phía Phong Hành Diễm đang hãm sâu vào bên trong chiến tranh, căn bản không thể nhận được tin tức kịp thời.
Thương Trăn tự nhủ trong lòng từng lần từng lần, cô chỉ là đi cứu người, dẫu sao cô có thể tái sinh, nên dù là người không tin vào số mệnh cũng sẽ cảm ơn, kiếp này cô đã sớm lập chí báo thù và cứu người, hành động lúc này cũng coi như bình thường.
Nếu có thể coi nhẹ sống lưng đang căng thẳng thì tốt rồi, cô rõ ràng là đang lo lắng cái gì.
Năm người đi theo đều là cận vệ riêng Tư Không Cẩn phái tới cho Thương Trăn, Thương Trăn hiểu rõ, nếu một khi cô có biểu hiện có ý định đến nước L, những người này nhất định sẽ đánh hôn mê cô rồi mang về.
Cho nên cô phải nhẫn, phải bình tĩnh một chút, cắt đuôi được bọn họ!
“Bay về hướng nam một chút.”
“Không thể qua đó.” Phi công nói, “Bay qua đó chính là địa giới nước L, đã bị đạn đạo phong tỏa, tất cả máy bay bên ngoài bay qua, đều sẽ bị bắn rơi!”
Thương Trăn không còn cách nào làm cho bọn họ hạ cánh ở đây.
Mấy người cùng đi, kẻ cầm đầu tên là Ngũ Tư, anh ta cảm giác Thương Trăn không giống như là thiếu gia nói, là tới hái thuốc, trái lại thoạt nhìn còn giống như là đi tìm người.
Sau khi xuống máy bay, bốn người đi theo Thương Trăn, Thương Trăn đi một đường hướng đến L quốc, cũng rất bình tĩnh nói.
“Tôi muốn tìm loại hoa màu xanh lam, có mười hai cánh hoa, không có lá, đại khái to nắm tay, nghe nói chỉ có trong rừng rậm nguyên thủy giáp ranh hai nước mới có, vô cùng ít ỏi, trên thị trường căn bản không có, bởi vì rất nhiều người cũng không biết dược tính của nó.”
Thấy Thương Trăn nói chắc như đinh đóng cột, Ngũ Tư tin hơn phân nửa, “Được, chỉ cần là có thể chữa khỏi cho tiểu thiếu gia, chúng tôi nhất định sẽ tìm được, nơi này rất nguy hiểm, cô Thương nhất định phải theo sát chúng tôi.”
Nói xong, anh ta đưa cho Thương Trăn một khẩu súng.
Thương Trăn nhận lấy, sau đó mang theo người bắt đầu tìm.
Thật ra cô cũng không nói điêu, loại hoa màu xanh lam này đúng là thuốc Trung y, nghe nói từng có người thấy nó ở đây, nhưng mà đã kề cận bị tuyệt chủng, nếu như có nó, có thể khai thông hết mức kinh mạch của Tư Không Trường Sinh, sau đó dùng thêm ba lần châm cứu nữa, Tư Không Trường Sinh sẽ có thể khỏe lại.
Chẳng qya là Thương Trăn cũng không cảm thấy bọn họ có thể tìm được, dẫu sao thì kiếp trước cô từng gặp qua rất nhiều thẻo dược Tây y, cũng chưa từng được nhìn thấy nó, có lẽ đã tuyệt chủng rồi.
Một ngày trôi qua, mắt thấy Thương Trăn càng đi càng tới gần biên giới, Ngũ Tư tuy nóng vội tìm thảo dược, nhưng vẫn là giữ cô lại.
“Cô Thương, không thể đi tiếp nữa, hiện tại nước L quốc đang rất loạn, vài người chúng ta không thể ứng phó, chẳng lẽ cô muốn tìm thuốc ở nước L?”
Thương Trăn nhìn về hướng nước L quốc đến xuất thần.
“Tôi không xác định, nhưng mà chúng ta có thể chia nhau ra tìm, các anh ở bên này, một người tôi qua bên đó, tôi có cách!”
Ngũ Tư kiên quyết không đồng ý ý tưởng muốn đi nước L của Thương Trăn, Thương Trăn nhíu nhíu mày, giả bộ thuận theo, nhưng đến buổi tối, cô dùng nấm mà mình hái được trên đường đi, nấu cho bốn người đàn ông một nồi canh.
Sau đó không đến nửa giờ, bọn họ đều nằm trên mặt đất, hơn nữa miệng không thể nói, hiển nhiên là ăn phải nấm độc.
Thương Trăn chia liều lượng rất khá, bảo đảm bọn họ sẽ không trúng độc mà chết, cũng bảo đảm bọn họ không thể khôi phục nhanh được.
Sau khi làm tốt mọi thứ xong, Thương Trăn lại cầm thuốc bột rải rắc ở xung quanh bọn họ một vòng, tránh cho nửa giờ bất động của họ sẽ không có động vật hoang dã nào tới gần.
Ngũ Tư dần dần có thể nói, anh ta thấy Thương Trăn khăng khăng phải đi, không còn cách, chỉ đành hỏi.
“Loài hoa màu xanh lam…… Cũng…… Là cô…… Lừa gạt chúng tôi?”
Thương Trăn lắc đầu, “Chờ đến khi các anh tốt lên thì hãy tiếp tục tìm đi, nghe nói là nơi này có, hơn nữa đúng là có thể giúp Tư Không Trường Sinh.”
“Vậy cô……”
“Tôi……” Thương Trăn chần chờ một chút, “Tôi đi cứu người.”
Cô ước lượng túi đeo lưng, nghiêm túc nói.
“Không đi không được!”
*
Nhờ có chi viện của Phong Hành Diễm, nước L quốc bảo vệ được chính quyền đang nguy ngập nguy cơ, bốn phía phản công, cuối cùng cũng cho người ta thấy được hy vọng.
“Tình hình hiện tại thế nào?”
Phong Hành Diễm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tạm nhận nhiệm vụ chính trị, xử lý vấn đề gắn liều của hai nước, chẳng qua là mặc dù có rất nhiều súng ống đạn dược thích hợp, nhưng tình hình cũng không mấy lạc quan.
Phong Hành Diễm đối diện một người nước ngoài có ngũ quan sắc nét, “Tình hình không tốt, kẻ địch liên tục kích động quần chúng, nói bệnh cúm T lan tràn là tai họa thần linh giáng xuống, ngài biết đất nước chúng tôi là đất nước thành lập dựa trên tín ngưỡng, dân chúng rất tin vào lời nói của bọn chúng, bị bọn chúng tẩy não, tình cảnh của chúng ta rất nguy hiểm!”
Phong Hành Diễm xoa xoa giữa mày, lúc này sắc mặt anh tái nhợt, trước khi thâm nhập vào vùng đất chiến tranh, nhân lực anh mang theo rất ít, lại mang theo số lượng lớn vật tư khiến cho người ta đỏ mắt, nhưng mà nói một đường tới trung tâm, anh tất nhiên cũng bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
“Bác sĩ đâu? Bệnh cúm T là từ virus K mà kẻ địch lấy trong chi nhánh, nếu là virus do con người chế tạo, nhất định có thể giải dược, chẳng lẽ không ai có thể phá được?”
Đối phương lộ ra sắc mặt khó xử, “Không có, trước khi kẻ địch thả ra bệnh cúm T, chúng đã phá hủy tứ phía bệnh viện của chúng tôi, các bác sĩ xuất sắc bị giết rất nhiều……”
Phong Hành Diễm nhìn về phía Bàng Thất ở bên cạnh, Bàng Thất nhíu nhíu mày.
“Quốc gia chúng ta đang ở điều phái đội ngũ bác sĩ tới đây chi viện, nhưng phải hai ngày nữa, bởi vì kẻ địch dùng nhiều tiền mua sắm hàng loạt tên lửa đạn đạo M2, nếu không phá bỏ nó trước, máy bay tiến vào rất có thể bị rơi vào công kích, cho nên cần phải hai ngày.”
Đây cũng là nguyên nhân Phong Hành Diễm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, kẻ địch đã chuẩn bị đến vô cùng thỏa đáng, trì hoãn hết mức thời gian cứu viện, hơn nữa cho dù đội ngũ bác sĩ có tới được, thì tới khi nào khi nào bọn họ mới có thể phá được virus, cũng là cả vấn đề.