Thương Trăn còn chưa nói gì, Bàng Thất đã bị cái em gái mặt dày làm cho kinh hãi rồi, cậu nhăn mày lại, không vui nói.
“Thiếu gia không nói muốn mời người khác.”
Thương Thanh Thanh nghe vậy, ủy khuất nhìn về phía Thương Bách Tề, Thương Bách Tề thấy con gái út muốn đi, vội vàng nói.
“Trăn Trăn, con hãy mang Thanh Thanh đi cùng đi, nó bệnh nặng mới khỏi, cần phải được đi ra ngoài đi một chút.”
Ông cũng không biết Thương Thanh Thanh có dụng ý khác, chỉ đơn giản cho rằng Thương Thanh Thanh muốn ra ngoài cho khuây khỏa. Mà trước đây, những lúc bà Phong cho mời, Thương Thanh Thanh muốn đi theo, Thương Trăn trước nay đều chưa từng có cự tuyệt, cho nên ông cho rằng lúc này Thương Trăn cũng sẽ không cự tuyệt.
Thương Trăn cười, cô nhìn chằm chằm Thương Thanh Thanh hỏi, “Tôi và anh rể cô nói chuyện yêu đương, cô đi theo làm cái gì?”
Ý trong lời nói, làm những người trong phòng có sắc mặt khác nhau, không đợi Thương Thanh Thanh kịp giải thích, Thương Trăn cười đến tà khí.
“Trước kia cũng đều là như thế này, chỉ cần bác gái gọi tôi đến nhà họ Phong, cô đều sống bán sống bán chết muốn đi theo, cô cos ý định gì? Chồng sắp cưới của tôi cũng không có anh tray hay em trai.”
“Trăn Trăn!” Thương Bách Tề kinh hãi! Ông liếc mắt nhìn mặt mũi Bàng Thất một cái, không vui nói.
“Con đang nói gì vậy? Thanh Thanh nó chỉ là muốn đi cùng con mà thôi.”
Lâm Tuyết Hàm cũng hát đệm theo nói, “Đúng vậy, Trăn Trăn! Con không thích giao tiếp, Thanh Thanh đi cùng lại có thể giúp ngươi hâm nóng không khí mà, nếu không người khác còn tưởng rằng nhà của chúng ta không lễ phép……”
Hâm nóng? Đã từng có một lần Thương Thanh Thanh đi cùng không phải để đoạt sự nổi bật, đem cô dồn đến góc tường mới vui vẻ đó sao?
Thương Thanh Thanh phụ họa gật đầu, nhưng ánh mắt của cô ta rất chột dạ, bởi vì cô ta thích cậu Phong, mới muốn huỷ hoại đi sự trong sạch của Thương Trăn, như vậy, nói không chừng hôn ước này có thể rơi xuống đầu mình!
Cho dù không thể, thì loại bỏ được một đối thủ cũng không tồi.
Thương Trăn đi xuống một bậc thang cuối cùng, nhìn Thương Thanh Thanh cười lắc đầu.
“Nếu tôi không cần cô đi theo thì sao?”
Thương Thanh Thanh lập tức nhìn về phía Thương Bách Tề, làm ông “Chủ trì công đạo”!
Thương Trăn dùng tay làm động tác tạm ngưng, “Ba, con và chồng tương lai hẹn hò, cô em vợ nhiều lần đi theo, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Cho dù Thương Thanh Thanh không ý đó, người khác sẽ thấy thế nào? Nói ba đem hết hai đứa con gái cho nhà người ta lựa chọn ư? Hay là thẳng thắng cùng thờ một chồng?”
Cô to gan nói làm mặt Thương Bách Tề đỏ lên!Lúc này ông mới phát hiện Thương Thanh Thanh đi theo hành động không phù hợp, mà Thương Trăn lại nói ra như vậy cũng quá là dẫm lên mặt ông, chú ý đến Bàng Thất, cậu ta chưa nói gì Thương Trăn, chỉ là quay nói với Thương Thanh Thanh.
“…… Chị con nói cũng đúng, như vậy đi! Thanh Thanh muốn ra ngoài, đợi lát nữa để mẹ con và con cùng ra ngoài đi dạo, không cần quấy rầy chị.”
Thương Thanh Thanh lần đầu tiên bị Thương Trăn cự tuyệt, vừa nghĩ đến về sau có lẽ Thương Trăn sẽ không còn mang theo cô ta, trong lòng cô ta bốc lửa, căm giận nói.
“Chị không cho con đi theo, là muốn làm chuyện tư mật gì sao?” Cô ta chợt tỉnh ngộ, ra vẻ ngây thơ cười nói, “Cũng đúng, suýt chút nữa em đã quên! Chị cũng đã là người của cậu Phong rồi a!”
Chuyện này cũng làm sắc mặt Thương Bách Tề khó coi, nhất thời đứng ở đó như thiêu như đốt.
Trăn Trăn mới mười tám…… Tuy rằng có hôn ước, nhưng mà…… Loại chuyện này vẫn nên tiết chế tốt.
Ông vừa muốn nói gì, đột nhiên một giọng nói cương trực truyền đến.
“Cô đoán đúng rồi, tôi chính là muốn Trăn Trăn, chúng tôi là vợ chồng sắp cươi, cô có ý kiến à?”
Phong Hành Diễm đợi một lúc lâu cũng không thấy người ra, kết quả vừa bước vào liền nghe được lời như vậy, ngay tại chỗ bị làm cho tức cười, trước kia Thương Thanh Thanh thích sáp gần lại nhà họ Phong, đối với tâm tư nhỏ của cô ta anh có thấy, nhưng lại vô tâm không để ý tới, không ngờ rằng một cái vai hề nhảy nhót, lại dám có ý kiến với phu nhân của anh sao?
Phong Hành Diễm khí thế mạnh mẽ, anh vừa tiến đến, nhà họ liền biến sân khấu của anh, Thương Bách Tề và Lâm Tuyết Hàm cũng không dám nói gì, mà Thương Thanh Thanh đầu tiên là giật mình kinh hãi, ngay sau đó vẻ mặt ủy khuất nhìn Phong Hành Diễm.
“Cậu Phong, em…… Em không có ý khác……”
Phong Hành Diễm nhìn cũng không nhìn cô ta, trực tiếp đi đến trước mặt Thương Trăn, ôm eo cô hướng vào trong lồng ngực.
Ánh sáng mặt trời mặt trời gay gắt nháy mắt biến thành cơn mưa phùn dịu dàng.
“Tại sao không nhận điện thoại? Em còn giận anh? Ư?”
Anh thân mật như coi xung quanh không có người, làm căn phòng đầy người, ngoại trừ Bàng Thất thì tất cả đều kinh sợ! Cậu Phong cùng Thương Trăn tốt đẹp như vậy từ khi nào! Anh anh anh không phải rất chán ghét Thương Trăn sao?
Thái độ của Phong Hành Diễm vào buổi đêm tiệc đó vẫn còn rõ mồn một, lúc này mới qua bao lâu chứ, lại giống như yêu tha thiết không bằng?
Thương Thanh Thanh nhìn, rốt cuộc cũng không cách nào lừa gạt chính mình, cả người tức giận đến phát run!
Rốt cuộc Thương Trăn chị ta trong khoảng thời gian này đã dùng yêu thuật gì! Lại khiến cậu Phong cũng đều bị mê hoặc!
Thương Trăn lại cương quyết chống lại Phong Hành Diễm, cô không có tâm tình oanh yến cùng với Phong Hành Diễm, nhìn thấy anh nhiệt tình không giảm, cô đột nhiên có chút vô lực.
“Đi thôi, không phải muốn mời tôi thưởng thức rượu sao?”
Phong Hành Diễm lúc này mới giãn mặt ra, vừa nghĩ đến hôm nay có thể ở riêng một chỗ cùng với Thương Trăn cả ngày, bị đẩy ra cũng không có tức giận, mà là nhướng mày cười nói.
“Được, chúng ta đi!”
Nhìn thấy trong mắt Phong Hành Diễm tràn đầy sủng ái ngọt ngào, Thương Thanh Thanh thực không thể tin được vào hai mắt của mình! Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của Thương Trăn, trong lòng càng hung tợn! Giả bộ cái gì mà giả bộ? Tiểu tiện chị, hiện tại rất đắc ý đi chứ?
“Hóa ra tình cảm của cậu Phong và chị tốt như vậy đó! Thật sự là quá tốt, chị Mộng Như có biết không? Nếu chị ấy biết nhất định sẽ rất cao hứng!”
Hai chữ “Mộng Như”, làm gương mặt tươi cười cao quý đẹp trai của Phong Hành Diễm lập tức nứt nẻ! Anh khẩn trương liếc mắt nhìn Thương Trăn, giây tiếp theo, ánh mắt sắc lập tức bắn về phía Thương Thanh Thanh!
Nữ nhân đúng là rất chán ghét!
“Nhạc Mộng Như là gì của tôi? Tôi cùng Trăn Trăn như thế nào, chẳng lẽ cũng cần phải báo cáo với cô ta?”
Lúc trức anh xem cô ta là “Ân cứu mạng”, đối xử Nhạc Mộng Như đúng thật là không tồi, nhưng cũng chỉ không tồi mà thôi, căn bản không có vượt qua một bước nào nữa, đối với cô ta nửa điểm cảm giác cũng đều không có!
Thương Trăn đột nhiên cười lạnh, “Nhạc Mộng Như là gì của anh, toàn bộ thành phố Trung Hải đều biết, cậu Phong hà tất phải ở đây làm khó xử người khác?”
Lúc Nhạc Mộng Như tuyên truyền ra ngoài, toàn bộ thành phố Trung Hải đều biết rằng Phong Hành Diễm không thích cô, ngược lại còn đối tốt với Nhạc Mộng Như, thậm chí còn có người dự đoán khi nào Phong Hành Diễm từ hôn cô để kết hôn với Nhạc Mộng Như.
Bây giờ ngẫm lại, thật đúng là buồn cười.
Co đẩy Phong Hành Diễm ra, bước nhanh ra ngoài, nhưng bóng lưng kia lại có chút khí chất xơ xác tiêu điều, làm trái tim Phong Hành Diễm lộp bộp một chút.
Xong rồi, Trăn Trăn tức giận rồi!!
Đều do Thương Thanh Thanh! Cô ta nhắc đến ai không nhắc lại nhắc đến Nhạc Mộng Như!
Phong Hành Diễm lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Thanh Thanh, trong đầu nhanh chóng nảy ra ý niệm trừng trị cô ta, nhưng mà bước chân vẫn nhanh chóngđuổi theo, sợ Thương Trăn chạy.
Thời gian tiếp xúc cùng với Thương Trăn càng dài, Phong Hành Diễm càng đối với sự việc khi nhỏ ai đã cứu anh càng phai nhạt.
Nếu thật là Trăn Trăn, như vậy mấy năm nay không thể nghi ngờ là anh đã nợ cô, hắn cần phải đối tốt với cô gấp bội!
Nhưng cho dù Thương Trăn lừa anh, anh…… Cũng không muốn truy cứu, bởi vì anh thật sự bắt đầu thích người này, anh…… Lần đầu tiên muốn cùng một người phụ nữ ở bên nhau, không hơn.
Thấy Phong Hành Diễm đuổi theo Thương Trăn rời đi, Thương Thanh Thanh khuôn mặt vô cùng méo mó vặn vẹo!
Nhưng cô ta nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười lạnh, sau đó cầm điện thoại gửi Nhạc Mộng Như một tin tức, cô ta cũng không tin, cô ta đấu không lại, Nhạc Mộng Như cũng không đấu được!