Chờ đến khi Thương Trăn về đến nhà, đã là ba giờ sau, sau khi ngủ một giấc tinh thần cô đã phấn chấn, trực tiếp cự tuyệt bữa tối dưới ánh nến của Phong Hành Diễm, nghênh ngang mà đi.
Bàng Thất thấy thiếu gia nhà mình vì muốn để phu nhân ngủ thoải mái mà ngồi yên không nhúc nhích mấy tiếng liền, khắp bả vai đều nhức mỏi, không khỏi nói.
“Cô Thương cũng quá……” Qua cầu rút ván, rút con mẹ nó vô tình, dùng xong liền vứt đi……
Câu nói kế tiếp cậu ta còn chưa nói hết, nhưng mà ánh mắt đã bán đứng nội tâm của cậu.
Một ngày thiếu gia không đến công ty không biết đã phải chất đống bao nhiêu công việc rồi, vì ai? Bốn, năm chiếc xe bọn họ chạy một phần tư vòng xung quanh thành phố Trung Hải, vì ai? Nhưng mà ngay cả một bữa tối dưới ánh nến thôi phu nhân cũng từ chối! Thiếu gia thật đáng thương……
Phong Hành Diễm một bên cử động cánh tay, một bên liếc ngang cậu ta một cái.
“Lại lắm miệng, cậu đi ngay nước L đổi Bàng Cửu về đây!”
Bàng Thất nghe xong, vội vàng kéo miệng lên, khoảng thời gian trước Bàng Cửu truyền tin về, nước L bởi vì bị virus K tàn sát bừa bãi, chính phủ bó tay không có biện pháp, nên đã xảy ra nội loạn, đi tới đó quả thực chính là đi chịu tội! Cậu không đi đâu!
Phong Hành Diễm thấy cậu ta yên lặng, khóe miệng khẽ cong lên.
Anh cảm giác dường như thái độ của Thương Trăn đối với anh đã mềm mại hơn một chút, tuyệt đối không phải là ảo giác! Anh có dự cảm, anh có thể ôm được mỹ nhân về nhanh thôi!
—— cho nên người ta hay nói dự cảm của đàn ông đều là không chuẩn.
Thương Trăn về nhà một lúc, liền thấy không khí trong phòng nặng nề, tinh thần tốt sau khi ngủ một giấc của cô đều thu lại hết, cô cười lạnh đi vào.
“Làm sao vậy?”
Thấy người hầu đều không có ở đây, Thương Bách Tề, Lâm Tuyết Hàm, còn có Thương Thanh Thanh đều ngồi ở phòng khách chờ cô, Thương Trăn đại khái đoán được chuyện gì.
“Chị, chẳng lẽ chị không biết ư? Căn nhà gỗ của ông bà bị cháy rồi! Cái gì cũng đều bị thiêu sạch!”
Thương Thanh Thanh một bên nói, một bên nhìn kỹ sắc mặt Thương Trăn.
Nói đến cái này cô ta liền bực bội! Cô ta vốn chuẩn bị hung hăng xông vào lấy một ít giấy viết bản nháp, cho dù kích hoạt báo động, nhưng người một nhà, Thương Trăn lại dám nói gì sao? Cô ta cũng không động vào tủ sắt mà!
Ai ngờ cô ta vừa đến, phát hiện toàn bộ nhà ở đều bị thiêu rụi! Sau khi báo động, cảnh sát nói nguyên nhân là có người phóng hỏa, cháy rất nhiều ngày.
Cứ như vậy, cô ta lấy cái gì để công bố, lấy cái gì đi tìm giáo sư?
Thương Trăn ảo não ấn ấn trán, “Vậy ư? Có thể là hôm đó lúc tời đi, chị không cẩn thận đá đổ lò than đi? Cũng may mấy quyển sách đó đã được lấy ra, chúng là vật báu vô giá!”
Thương Trăn cười nói lời này xong, mọi người ở đây đều có sắc mặt khác nhau.
Thương Trăn quan tâm căn nhà bị cháy kia bao nhiêu, bọn họ đều rõ hơn ai hết, kết quả là Thương Trăn nghe tin căn nhà bị cháy, lại còn cười nói có thể là mình không cẩn thận, điều này thật sự quá quỷ dị rồi!
Thương Bách Tề đột nhiên có chút sợ hãi trong lòng.
“Trăn Trăn, đó là nơi khi còn nhỏ con hay ở lại nhất, bị cháy, con không thương tâm sao?”
Phải biết rằng Thương Trăn hiếu thuận với ông bà nội nhất, bây giờ tất cả đồ vật mà ông bà để lại đều không còn, mà phản ứng Thương Trăn lại quá khác biệt.
“Cháy thì cứ cháy.” Thương Trăn cười, lộ ra hàm răng trắng, “Dù sao chúng nó sớm nên hủy theo người chết. Phòng bếp có đồ ăn không? Con đói bụng.”
Lâm Tuyết Hàm lúc này mới từ trong kinh ngạc thoát ra, cười cứng nói, “Có, đều thứ con thích ăn……”
“Được rồi, tôi tự đi lấy.” Thương Trăn xoay người đi đến phòng bếp, cười như không cười nói, “Nói đến mới nhớ trong căn phòng đó của con cũng không có đồ vật đáng giá gì, sao mọi người lại phát hiện nó bị cháy?”
Thương Bách Tề nhìn về phía Thương Thanh Thanh, Thương Thanh Thanh vội vàng cúi đầu nói, “Là em phát hiện……”
Cô ta còn không chưa giải thích, Thương Trăn liền nhấp môi cười.
“Tôi nhớ rõ trước kia cô nói, ông bà chết ở đó, căn nhà đó chính là ngôi mộ, cô tùy tiện đến đó, không sợ oan hồn quấn thân sao?”
Mấy chữ cuối cùng của cô đều âm u, khiến cho Thương Thanh Thanh lạnh sống lưng!
Thương Thanh Thanh vội vàng giải thích!
“Em mới chưa từng nói như vậy! Nơi ông bà nội qua đời sao có thể là ngôi mộ được?”
Nhưng Thương Trăn không thèm để ý tới cô ta giải thích, đi thẳng xuống phòng bếp.
Lâm Tuyết Hàm trấn an nhìn Thương Thanh Thanh liếc mắt một cái, hát đệm nói.
“Bách Tề, đừng nghe Trăn Trăn nói bừa, Thanh Thanh hiếu kính ông bà nhất, nó sao có thể nói như vậy? Ngược lại là Trăn Trăn, nó khiến cho người ta có cảm giác quá âm trầm…… Nếu không như vậy đi, mấy ngày nữa cháu trai em đầy tháng, chúng ta mang Trăn Trăn cùng nhau đến nhà ngoại một chuyến, đi ra ngoài nhiều một chút có lẽ sẽ tốt lên.”
Thương Bách Tề gật gật đầu, lời nói của Thương Trăn không chỉ khiến Thương Thanh Thanh nghe xong chột dạ, ông cũng cảm thấy trống rỗng, “Được, đến lúc đó mang Trăn Trăn cùng đi!”
Sau khi nhà họ Thương cùng nhà họ Lâm liên hôn, chuyện làm ăn cũng buộc chặt với nhau, nếu như Trăn Trăn có thể đi qua đi lại nhiều hơn, cùng Lâm gia có quan hệ tốt cũng tốt cho cô sau này.
Suy nghĩ đơn thuần của Thương Bách Tề nếu như để Thương Trăn biết, không chừng còn bị cười nhạo một phen.
Ngày tiệc đầy tháng, Thương Bách Tề mang theo người nhà tới đúng hẹn.
Trước đây mỗi khi ra ngoài, Thương Trăn có thể trốn thì đều trốn, cô sợ mẹ kế, cho nên có thể càng ít khi ở một chỗ vói mẹ kế cô sẽ càng tự do, dần dần, Thương Trăn khiến người ta cảm thấy quái gở, phản nghịch, không hiểu phép tắc, người khác thấy Thương Thanh Thanh rất nhiệt tình, nhìn thấy Thương Trăn thì liền soi kỹ, thế cho nên Thương Trăn càng ngày càng không thích tham gia yến tiệc, cũng không thích cùng “Thân thích” ở chung.
Nhưng đó đều là chuyện của kiếp trước.
Nghe nói Thương Trăn chuẩn bị ra ngoài, Phong Hành Diễm đưa tới bộ lễ phục đặt may màu xanh lam tới trước một ngày, kiểu dáng váy dài tuy bảo thủ, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác đẹp thần bí, càng đem ưu điểm của Thương Trăn phóng đại vô hạn, làm người ta khó quên.
Thương Trăn vốn không định nhận lễ vật của Phong Hành Diễm, Vạn Thiệu Luân đã bị Vạn Hằng gọi trở về nhà, cô cũng không có gì phải lo lắng, nhưng mà Phong Hành Diễm thật sự rất thông minh, anh đoán được Thương Trăn sẽ không yên tâm về quần áo mà Lâm Tuyết Hàm chuẩn bị cho cô, tặng lễ cũng rất thành ý, làm người ta không cách nào từ chối!
Thương Trăn không làm ra vẻ nhiều, coi như cô nợ Phong Hành Diễm một lần.
Lâm Tuyết Hàm vốn định chuẩn bị cho Thương Trăn một bộ lễ phục không phù hợp, tránh cho Thương Trăn đè ép sự nổi bật của con gái mình, ai biết Thương Trăn lại có lễ phục riêng, làm mưu toan của bà ta thất bại.
Mà bên kia, nhà họ Lâm khách đông như mây, mặt trước có người tiếp đón, mặt sau chủ nhà nhà họ Lâm tập trung người nhà lại với nhau, như là đang đợi ai đó.
Chủ nhà họ Lâm sáu mươi mấy tuổi, nhưng lại có một đôi mắt tinh quang rạng rỡ, hiển nhiên là một nhân vật lợi hại.
Ông ta có ba con trai, ba cháu trai năm cháu gái, cũng được coi là con cháu thịnh vượng.
Lúc này, con dâu cả Triệu Tịnh cười ha hả hỏi, “Ba, bên ngoài có bận bịu đâu! Không phải tiếp đón khách, ba gọi chúng con tới làm cái gì?”
Con trai con dâu còn lại cũng đều nhìn chăm chú chủ nhà họ Lâm Lâm Minh, hiển nhiên có chút không hiểu.
“Tuyết Hàm cũng sẽ tới, nghe nói trước đó nhà Tuyết Hàm gia ầm ĩ không cui vẻ, Thương Bách Tề muốn ly hôn, các con tới đây ngồi! Đợi lát nữa chờ Thương Bách Tề tới, các nói cho anh ta, xem anh ta dựa vào cái gì mà ly hôn!”
Có người âm thầm bĩu môi, cũng không biết Lâm Tuyết Hàm cho ông già uống cái thuốc mê gì, làm ông già này quan tâm ả ta như vậy, vẫn luôn thường nhúng tay vào chuyện nhà của nhà họ Thương, đối xử với đứa con gái riêng như bà ta con tốt hơn con trai ruột chính quy!