Phân giải, thử nghiệm dược tính một lúc, Thương Trăn đưa quyển sổ ghi chép sự biến hóa của virus trong thời gian này cho Bàng Thất xong, rồi mới quyết định đi nghỉ ngơi rửa mặt.
Đã rất lâu rồi cô không có giấc ngủ ngon.
Cùng cô đi ra ngoài còn có hai trợ lý trẻ tuổi, lần này hai cô ta đến đây chủ yếu để học hỏi kinh nghiệm, làm trợ lý, hơn nữa người bọn họ cũng không phải tự nguyện tới, mà là gia tộc bắt tới.
Nhà bọn họ và nhà họ Phong có quan hệ tốt, lúc này lại đưa hai cô con gái như hoa như ngọc tới đây, ý đồ còn không phải quá rõ ràng rồi.
Mặt trận tình yêu, cùng chung hoạn nạn thế nào cũng mạnh hơn so với vị hôn thê đính hôn từ trong bụng mẹ của cậu Phong chứ?
Thương Trăn cởi quần áo bảo hộ, hai cô gái kia phát hiện Thương Trăn vậy mà lại trẻ tuổi giống như bọn họ, tâm tư nhất thời hiểu sai.
Một người trong đó thầm nói, “Tôi còn tưởng rằng là nhân vật lớn ghê gớm gì chứ, còn tới đây hiến kế sách, còn hiến dược, bệnh cúm mà giáo sư cũng hết cách, với cô ta mà nói lại giống như bệnh cảm mạo thông thường, không nghĩ tới chỉ là tiểu nha đầu mới trải đời, đúng là giả nai.”
Bọn cô ta đều hai mươi mấy, Thương Trăn mười tám, ở trong mắt bọn họ cô chính là tiểu nha đầu.
Thương Trăn vốn là không thèm uan tâm, cô tai thính mắt tinh, nghe được cũng sẽ làm như không nghe được.
Một cô gái khác đi theo phía sau cô nghe vậy, thấp giọng phân tích.
“Còn phải nói sao, nhất định là được đư a tới để mạ vàng, nếu các giáo sư thành công, cô ta mạ vàng trở về, sự nghiệp được nâng cao thêm một bước, tuy có nguy hiểm, nhưng không phải là cầu phú quý trong hiểm nguy sâo!”
“Thật ư? Chỉ sợ là có dụng ý khác đi!” Lúc trước nữ trợ lý có chút không phục, cô ta cực cực khổ khổ bỏ tiền bỏ sức mới trở thành học sinh của giáo sư nổi danh, mà người phụ nữ này không cần làm gì cũng có thể có được địa vị giống giáo sư, dung mạo cũng đẹp, nếu như mục đích của cô là cậu Phong, chỉ sợ lúc này đây bọn cô ta sẽ không ra gì.
“Lấy mấy cọng cỏ đã muốn lừa người lập công, cũng quá quá trơ trẽn rồi, vậy mà giáo sư còn tin! Đoán chừng là có người được phân công đưa tới…… Dung mạo cũng không tệ lắm…… Xem ra lại là chính chủ không biết thân biết phận rồi!”
Bước chân Thương Trăn chợt ngừng.
Hai người đi theo đằng sau ở xa xa cũng dừng, không thể nào, xa như vậy, cô sẽ không nghe được đi?
Thương Trăn xoay người, một đôi mắt sáng nghiêng liếc hai cái người phụ nữ kia.
“Các cô muốn nói tôi lấy sắc hầu người, hay là muốn nói tôi tới đây mạ vàng thơm lây?”
Thật đúng là bị nghe được!
Một nữ trợ lý mặt con nít Oa oa mặt nữ trợ lý Hoa Khỉ Văn sắc mặt cứng lại nói, “Đúng vậy! Chuyên gia nổi danh trong nước tôi đều được gặp qua, nhưng chưa từng gặp cô! Ai biết cô là từ đâu xuất hiện? Một bộ dáng hồ ly tinh, chỉ sợ cô muốn một bên mạ vàng, một bên muốn quyến rũ cậu Phong đi? Thật đúng là giỏi tính kế!”
“Tôi? Tới quyến rũ Phong Hành Diễm? Tới mạ vàng?” Thương Trăn cuốn cuốn tóc dài của mình, lạnh nhạt nói.
“Về sau cô ra khỏi cửa có thể mang theo não không? Phó giáo sư của cô cũng còn không dám ăn nói lung tung với tôi, cô là cái thá gì?”
Những lúc Thương Trăn mệt mội, độ độc miệng tăng vọt lên rất nhiều! Một câu nói, làm cho thiên kim học sinh của giáo sư nổi danh muốn hộc máu!
“Còn có, ai nói thảo dược không thể chữa bệnh?” Thương Trăn lạnh lùng nhếch môi, nhìn dáng vẻ của cô như là đang thương hại không nói nên lời, “Chính mình tài hèn học ít cũng đừng ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ, Tất Phúc Thành thông minh một đời, đến lúc già lại thu nhận học trò như các cô, tôi thật sợ ông ta khó giữ được tuổi già.”
“Cô! Cô lại dám nói chuyện như vậy với tôi!! Cô biết toi là ai không?!” Hoa Khỉ Văn mặc kệ đồng nghiệp ngăn cản, tiến lên một bước, một bộ dáng nhất định phải cho hồ ly tinh Thương Trăn này đẹp mặt!
“Tôi là người nhà họ Hoa ở Thượng Kinh! Cậu Phong cũng tính là anh họ của tôi đấy, cô đừng tưởng rằng cô được cậu Phong đưa đến là có thể không coi ai ra gì, cô chẳng qua chỉ là một bác sĩ mà thôi!”
Họ hàng? Anh họ em họ bắn bắn đại bác cũng không tới, cũng đủ rồi.
Thương Trăn cười càng thêm kiều diễm, đôi mắt sáng như sao mang theo chút lạnh lẽo, sâu trong đáy mắt là mỉa mai nói không nên lời.
“Thật đúng là không đánh không quen, cô là em họ Phong Hành Diễm? Vừa hay, tôi là chị dâu họ của cô, tới đây, gọi một tiếng chị dâu nghe xem?”
Chị dâu? Hoa Khỉ Văn tỏ vẻ từ trước tới nay cô ta chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy!
“Cô nằm mơ! Phong thiếu gia là của tôi! Trước đây anh ấy bị thương tôi còn băng bó cho anh ấy! Cô là cái thá gì? Cũng xứng mơ tưởng Phong thiếu gia?!”
“Không phải cô ấy mơ tưởng tôi, là tôi mơ tưởng cô ấy.” Phong Hành Diễm cảm thấy nếu anh không tới, thanh danh của anh đều sẽ bị hai người phụ nữ này làm cho thua sạch! Anh đều không nhớ rõ có người phụ nữ nào từng băng bó cho anh có được không?
Anh cười đi đến kéo tay Thương Trăn, lại lạnh nhạt quét mắt về phía hai cô gái đang kinh hãi tái mặt.
“Chỉ là tôi rất tò mò, từ khi nào tôi có nhiều thêm một em họ?”
“Không phải…… Cái đó, Phong thiếu gia ngài nghe tôi giải thích……”
Phong Hành Diễm đã nghiêng người nói với Hữu Hoành đang đứng một bên.
“Gọi người đưa bọn cô ta quay về, thiên kim đại tiểu thư, nơi này không cần.”
“Đúng vậy.”
Hữu Hoành vừa mở miệng, hai cô tiểu thư kia lập tức tái mặt, gia đình phải dùng bao nhiêu sức lực mới đưa được bọn họ tới đây, kết quả là đi nhanh như vậy, nhất định sẽ bị trách phạt!
Nhưng mà điều này hiển nhiên không nằm trong phạm vi băn khoăn của Phong Hành Diễm, anh lôi kéo tay Thương Trăn đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy vết thương trên người đều không đau.
“Em vừa mới nói, em là chị dâu của cô ta? Nói cách khác, em thừa nhận chính mình là người phụ nữ của anh?”
Anh cười rất dắc ý, hoàn tác khác so với người sầu lo, hoặc nghiêm nghị trước đó, mặc kệ khi nào, nụ cười của anh đều ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời!
Thương Trăn cứng họng, hiện tại lời thời điểm, là nơi để so đo điều này sao?!
“Buông tay! Tôi muốn đi nghỉ ngơi.”
“Được, anh đưa em đi!” Phong Hành Diễm nghe lời đưa Thương Trăn tới phòng nghỉ của anh, chỉ là một gian phòng bệnh bình thường, nhưng có khăn trải giường trắng, mặt đất sạch sẽ, vào thời điểm này ở đây cũng coi như khó có được.
Thương Trăn đơn giản xoa xoa thân thể, liền ngã vào trên giường, mà Phong Hành Diễm ngồi ở mép giường, nhìn cô, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, tuy Thương Trăn thật sự rất mệt, cũng ngủ không được.
“Anh nhìn tôi làm cái gì? Anh muốn cái gì?”
“Muốn em đó!” Phong Hành Diễm híp hai mắt lại, “Anh suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy chuyện em tới đây rất kỳ quái, vì sao em muốn tới? Em là tới tìm anh sao?”
Thương Trăn rụt rụt vào trong chăn, nhắm mắt lại, sớm biết vậy đã không hỏi!
Khóe miệng Phong Hành Diễm nhếch lên, khuôn mặt tuấn mỹ kề sát vào, thì thầm hỏi.
“Hơn nữa vào thời điểm nguy hiểm như thế, em lại lao tới cứu anh, em…… Có phải lại thích anh mọt lần nữa?”
Trên người anh có hơi nước sau khi tắm cùng với mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, Thương Trăn hít vào một hơi, kỳ thật chính cô cũng không cách nào trả lời vấn đề này.
Tới cứu người? Tuy rằng sau khi tới, cái ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt, nhưng ý niệm ban đầu, là vì cái gì mà cô tới?
“Trăn Trăn…… Thừa nhận đi? Em thích anh!”
Phong Hành Diễm trong giọng nói nhẹ mang theo một tia vui sướng, cởi giày liền lăn lên giường, đem Thương Trăn đè dưới thân cách một cái chăn, hai tròng mắt khóa chặt cô ở khoảng cách gần!