Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 97: Chương 97: Xé hợp đồng




Lâm Tuyết Hàm bị Thương Trăn nói đến mức thương tích đầy mình, Thương Trăn tùy tiện nói một câu bằng với bóc của bà ta một tầng da, gường mặt bà ta nóng rát, hận không thể tìm một chỗ chui xuống!

“Láo xược!” Lâm Minh vừa nghe người hầu kể lại, quần áo cũng chưa thay liền nhanh chóng đi tới! Gương mặt già nua của lão ta xanh mét!

“Mày xem tao chết rồi sao? Ở nhà họ Lâm, mà mày cũng dám nói như vậy!”

Đi theo sau lão là Lâm Hàn Thạch cũng vội vàng chạy tới, Lâm Hàn Thạch giơ tay muốn cho Lâm Văn Phong một cái tát, nhưng cuối cùng lại không đánh xuống!

“Tiểu mày sao lại làm như vậy? Sao lại để người khác tùy ý gây khó dễ dì của mày?!”

Sau khi Lâm Văn Phong nhìn màn diễn một lúc lâu, anh biết rõ Lâm Tuyết Hàm là người như thế nào, đột nhiên anh có cảm giác lạnh tim với cả nhà, sắc mặt anh phức tạp, nhẹ giọng hỏi, “Không phải Thương Trăn cũng là em họ con sao?”

Nó là em gái nào của mày! Lâm Hàn Thạch muốn quát, nhưng mà đang đông người như thế, ông ta trầm mặt xuống không nói gì.

Lâm Tuyết Hàm thấy ba và anh trai bà ta đều tới, vội vàng chạy đến phía sau lưng bọn họ, bộ dáng tủi thân, nhưng mà vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều rất tinh tế, Thương Trăn nói dăm ba câu là có thể khiến cho Lâm Tuyết Hàm không lời nào để nói, ai nói dối ai bị oan ức, chỉ cần không bị ngu thì đều biết, mà hiện tại Lâm Tuyết Hàm để một bộ dạng đáng thương, đúng là có thể gạt người.

Thương Bách Tề che chở Thương Trăn ở phía sau, trước đây ông thực sự tín nhiệm đối với Lâm Tuyết Hàm bởi vì ông cảm thấy hổ thẹn với Lâm Tuyết Hàm, cảm ơn đối với nhà họ Lâm, nhưng không có nghĩa là Lâm Tuyết Hàm có thể tùy ý khi dễ con gái ông! Nhà họ Lâm có thể tùy ý vũ nhục nhà họ Thương gia, ông lại không có ở rể!

Sắc mặt Lão gia nhà họ Lâm bất thiện nhìn chằm chằm Thương Trăn, lại cười lạnh với Thương Bách Tề.

“Bách Tề, con cái không hiểu chuyện, tôi có thể không so đo với nó, nhưng mà hiện tại nó lại đánh người trước mặt mọi người, làm không tốt sau này ngay cả giết người nó cũng dám, anh nên để nó cho Lâm gia chúng tôi dạy bảo đi!”

Thương Bách Tề không có trả lời này vấn đề, chỉ cố chấp hỏi, “Trăn Trăn nói là thật sự ư? Nó không nghe lời, ông sẽ làm cho nhà họ Thương phá sản?”

Lúc trước đáp ứng yêu cầu của nhà họ Lâm là vì muốn cảm ơn, mà không phải vì bị uy hiếp, bị khinh nhục! Ông có thể không ly hôn, nhưng không để người khác giẫm đạp nhà họ Thương như vậy!

Gương mặt già nua của Lâm Minh chợt căng thẳng, tay nắm cậy trượng siết chặt!

“Nói bậy! Sao tôi có thể nói như vậy? Nhất định là đứa nhỏ nói bừa!”

Thương Trăn giơ nâng hàm dưới tinh xảo, đứng tại chỗ phản kích ngược trở về!

“Vậy ông có thể thề, sinh thời, nhà họ Lâm Thương sẽ không chống đối lại nhà họ Thương không? Nếu lật lọng, nhà Lâm trên dưới đều không được chết tử tế, thế nào?”

“Mày làm càn!” Lâm Minh nghe vậy tức giận, tiếng quải trượng nện xuống kêu vang!

Mà Lâm Hàn Thạch sao có thế nghe những lười này chứ, bước lên một bước muốn giáng một cái tát!

Thương Trăn nhanh nhẹn né tránh, lãnh lùng cứng rắn nói.

“Chuyện năm xưa nhà họ Thương gặp nguy có rất nhiều vấn đề, qua lâu lắm rồi tạm thời không nhắc tới, cho dù sau đó Lâm gia giúp đỡ Thương gia, khi đó ba tôi vẫn còn tiền sao các người không tiền, cứ phải muốn một nửa cổ phần trong tay ba tôi?

Sau đó không vỏ công bỏ sức, lấy trắng một nửa lợi nhuận? Nhà họ Lâm nói là nhà thiện tâm có nhân có nghĩa, tôi thấy rõ ràng là quỷ hút máu cơ hội! Ba tôi vì cảm ơn mới đáp ứng yêu cầu hoang đường của các ngườ, nhưng nhà họ Lâm các người lại làm chuyện ác tâm, không sợ bị người chọc cột sống ư? Hay là nói nhà họ Lâm đã nghèo đến mức phải để con rể nuôi sống?”

Ở trước mặt tất cả người thân bạn bè của nhà họ Lâm, Lâm Minh suýt chút nữa nhổ ra một ngụm máu! Cách nói chuyện của Thương Trăn quả thực có thể giết người, hơn nữa còn đào đúng chỗ đau!

Mọi người không nghĩ tới lúc trước nhà họ Lâm giúp đỡ nhà họ Thương còn có chuyện như vậy, báo ân, sư tử ngoạm, cũng là do Thương Bách Tề hiền dễ chèn ép, nếu không chuyện rơi xuống nhà ai cũng đều sẽ không đáp ứng, kia chính là một nửa cổ phần đó!

Thương Bách Tề cũng là khổ mà không nói nên lời, tính cách ông ấy vốn là thiện lương nhu nhược, lúc trước lại cảm thấy sau khi say rượu làm lỡ cả đời Lâm Tuyết Hàm, Lâm Tuyết Hàm lại giúp ông ấy như vậy, sau đó ở dưới thái độ cường ngạnh của nhà họ Lâm gia, đầu nóng lên liền đáp ứng.

Bây giờ ngẫm lại, thật đúng là……

“Không nói được? Lại nói chuyện mười tám năm trước Thương sản phẩm thuốc của nhà họ Thương xảy ra chuyện chuyện, cũng không phải không thể điều tra, các ngươi luôn mồm nói muốn nhà họ Thương phá sản, lúc trước sao không làm như vậy luôn đi? Xem ra thật sự cần phải để chồng sắp cưới của tôi giúp tôi điều tra một lần!”

Thương Trăn cười ác ý, sau đó tung một câu mấu chốt, làm sắc mặt toàn bộ nhà họ Lâm đại biến!

Trong lời nói của Thương Trăn là cảnh cáo, nhất định là cô ta đã biết cái gì mới dám ẫm ĩ trước mặt như vậy, nói cho cùng lúc trước sản phẩm thuốc của nhà họ Thương bị người ta đánh tráo, chuyện vấn đề sau đó cũng không khó điều tra, nhà họ Thương gia tra không được, nhưng không có nghĩa nhà họ Phong gia tra không được.

Lâm Minh thấy mọi người lộ ra biểu tình như suy tư gì đó, vội vàng nhanh chóng quyết định nói.

“Đi! Lấy hợp đồng ra đây! Hợp đồng cổ phần với nhà họ Thương!”

Mọi người cả kinh, như vậy đã lấy hợp đồng?

Không phải Lâm Minh quá khẩn trương, kỳ thật là Thương Trăn quá khôn khéo!

Đầu tiên là làm ầm ĩ khiến tất cả mọi người không tin tưởng Lâm Tuyết Hàm, tiện đà tung ra chuyện hợp đồng cổ phần, làm mọi người cảm thấy nhà họ Lâm có ác tâm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Cuối cùng lấy ra chuyện mười tám năm để uy hiếp, dù sao bây giừo Phong Hành Diễm đang cảm thấy hứng thú đối với cô, nếu nhà họ Phong gia ra tay, chuyện làm lúc trước của Lâm gia tuyệt đối không thể che giấu, Lâm gia srx gặp phải nguy hiểm mất hết thanh danh!

Còn không bằng hắn bây giờ giao hợp đồng, Thương Trăn đạt được mục đích, nếu tiếp tục truy cứu cũng không còn gì thú vị, như vậy Lâm gia mới có thể tránh kết cục thanh danh bị hủy hoại!

Không thể không nói, cách xử sự của Lâm Minh rất quyết đoán, lúc phải trích máu nhất định không chần chừ.

Lâm Hàn Thạch không cam lòng, nhưng cũng hiểu được sự gay gắt, suy đi tính lại rồi cuối cùng đi lấy hợp đồng.

Không ngờ tới Thương Trăn nhìn như có vẻ bị kích động, thì ra là chờ đến lúc này! Tâm cơ này, hắn đúng là đã xem thường cô!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, giống như đang xem có phải Lâm gia thật sự không thèm để ý cổ phần đó hay không, thật sự hào phóng như vậy sao?!

Sau khi lấy hợp đồng sau, Lâm Minh đứng tại chỗ nói.

“Lúc trước tôi muốn cổ phần nhà các người, cũng chỉ vì sợ Thương Bách Tề đối xử với con gái tôi không tốt, thực ra muốn chờ cho Thanh Thanh lớn lên, những cổ phần đó vẫn là của Thương gia! Không nghĩ tới dáng vẻ cô lại muốn có một mình, một khi đã như vậy, cô đến cầm đi đi!”

Thương Bách Tề có chút ngốc, Lâm gia sảng khoái lấy hợp đồng ra như vậy, lại có một bộ dáng vẻ như không thèm để ý, làm trong lòng ông đột nhiên có chút áy náy, có ông lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử rồi không?

Ai ngờ Thương Trăn tiến tới trước một bước, từ trong cô lấy ra một phần hợp đồng, lại còn chuẩn bị đến mức này!

“Một khi đã như vậy, Thương Trăn tôi mời các vị ở đây làm chứng! Hai bản hợp đồng cổ phần này xé bỏ tại chỗ, hiệp ước phế bỏ!”

Thương Bách Tề kinh hãi! Trăn Trăn sao lại biết mật mã tủ sắt của ông? Sao cô lại lấy được hợp đồng?!

Nhưng mặc kệ ông kinh ngạ thế nào, người Lâm gia không cam lòng nhiều thế nào, tay Thương Trăn xé một nhát, còn làm trước mắt mọi người, chứng minh chuyện này đã được định xong.

Ai ngờ vẫn còn chưa xong, sau khi Thương Trăn xé hợp đồng xong, lại lấy ra một phần hiệp ước ra, mấy chữ chuyển nhượng hiệp nghị cổ phần, người Lâm gia nhìn được rõ ràng.

“Vì để sau này không còn tranh cãi, phiền chủ nhà Lâm gia ký tên đi!”

Thương Trăn đem bút đưa đến trước mặt Lâm Minh.

Lâm Minh bị bị ép buộc nhanh chóng, hai mắt lão nhíu lại, ngầm có ý sát khí.

“Người trẻ tuổi, mới vừa đắc thế đã không lưu tình như vậy, không sợ cuối biến thành lấy giỏ tre múc nước, công dã tràng, còn biến thành kẻ thù với Lâm gia ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.