“Anh tới làm cái gì?”
Phong Hành Diễm thấy vẻ mặt cô không kiên nhẫn, hoàn toàn không có nửa điểm vui sướng khi nhìn thấy “Người trong lòng”, không khỏi cảm thấy kỹ thuật diễn của Thương Trăn rất lợi hại, nếu không phải vừa nãy chính tai anh nghe được, còn không biết không biết tình cảm của Thương Trăn đối với anh đã tới tình trạng này rồi.
Kìm nén những bong bóng ngọt ngào trong lòng đang dâng lên, hắn cậy mạnh nói, “Nghe nói cô dọn ra ngoài một mình, tôi đến xem cô chỗ cô ở thế nào.”
Thật ra mà nói, anh rất không hài lòng với căn hộ này, quá nhỏ cũng quá đơn giản, Thương Trăn sao có thể ở chỗ này?
Thương Trăn bị sự khó hiểu của anh chọc cười.
“Có chuyện gì thì mau nói, chúng ta cũng không thân thiết đến nỗi lôi chuyện nhà ra để nói, được chứ?”
Phong Hành Diễm nhíu nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một khe nứt.
Thương Trăn diễn cũng quá thật, thế mà anh lại có thể thấy được sự chán ghét từ nàng trong mắt cô, giống như là cô thật sự không muốn nhìn thấy anh, nhìn như là bị ép buộc.
Phong Hành Diễm nhẹ nhàng cười, cặp mắt sáng rực đào hoa từ trên cao nhìn xuống đánh giá đối phương.
“Cô là vợ sắp cưới của tôi, chúng ta sao lại không thân thiết? Hay là nói…… Cô là ám chỉ cái gì?”
Thương Trăn giương mắt lạnh lùng nhìn Phong Hành Diễm, chẳng lẽ là bởi vì cô bất thường, cho nên cả thế giới bất thường theo sao? Sao cô lại cảm thấy Phong Hành Diễm kỳ kỳ quái quái?
“Chẳng lẽ anh đã quên chuyện tôi từ hôn rồi ư?” Thương Trăn đột nhiên nghĩ đến một cái cớ, “Hay là nói, anh không muốn tôi lại dùng đến tên tuổi của nhà họ Phong để nói chuyện, cho nên cố ý châm biếm tôi?”
Phong Hành Diễm thấy càng nói càng xa, liền trực tiếp chọc thủng “Ngụy trang” của cô
“Được rồi, vừa nãy tôi đều nghe thấy hết rồi, nếu cô vẫn còn thích tôi, cần gì phải làm ra bộ dáng cách xa ngàn dặm với tôi?”
Nói xong, trong mắt anh nhanh chóng hiện lên ý cười, sau đó cười khụ một tiếng, ngạo mạn nói.
“Tôi cũng không biết cô đối tôi đã quyết chí không thay đổi.”
Thương Trăn nghe thấy vậy sắc mặt liền quái dị khó hiểu.
Cho nên, Phong Hành Diễm nghĩ lời nói cô dùng để đuổi Tư Không Cẩn tưởng là thật ư?
“Tôi cần phải nói rõ một chuyện.”
Thương Trăn nghiêm túc nói, “Tôi và anh đã từ hôn, bây giờ tôi chỉ muốn trở thành con gái nuôi nhà họ Phong mà thôi, sở dĩ vừa rồi tôi nói ra như vậy là bởi vì thuận miệng, dù sao thì tên tuổi của anh dùng rất tốt, nếu như anh không muốn, về sau tôi sẽ không nói đến nữa.”
Biểu cảm của Phong Hành Diễm lập tức biến đổi, đột nhiên anh cười.
“Suýt chút nữa bị cô lừa rồi!”
Anh nghiền ngẫm nói, “Cô nói như vậy là vì bất mãn với chuyện xảy ra lúc trước khi từ hôn ư? Thật ra cũng không cần thiết phải như thế, nếu chuyện kia không được công bố ra ngoài, vẫn còn đường quay lại, hơn nữa……”
Cô muốn làm con gái nhà họ Phong, chẳng lẽ không phải vì muốn ở gần tôi sao?
Lời nói của anh làm cho lông mày Thương Trăn càng nhíu lại, cô gằn từng chữ.
“Tôi thật sự không thích anh.”
Phong Hành Diễm liền bức cô đến góc tường.
“Không thích? Đã mười một năm kể từ lần đầu tiên cô nói thích tôi, tình cảm mười một năm, nói biến mất liền biến mất sao?”
Một tay anh chống vào tường, vây Thương Trăn ở trong đó, cúi đầu ái muội hỏi, “Không thích vì sao cô còn lần lượt muốn hôn tôi?”
Còn lần lượt mê hoặc tôi.
“Không thích, vì sao nói ra với người khác như vậy? Thương Trăn, thừa nhận tình cảm cửa mình rất khó sao? Hiện tại tôi đối với cô rất có dục vọng, cơ hội tốt như vậy, cô thật sự muốn từ bỏ sao?”
Trong giọng nói của anh tự đắc khó nhịn, cuối cùng nhướng mày cười.
“Thừa nhận đi! Sau đó làm người phụ nữ của tôi!”
Vừa nghĩ như thế, cùng cô kết hôn, giống như cũng không phải chuyện gì khó tiếp nhận.
Thương Trăn lưng dán tường, ngẩng đầu nhìn Phong Hành Diễm ở trước mắt, cứng họng không nói gì.
Cái gì gọi là có dục vọng đối với cô? Cái gì gọi là người phụ nữ của anh? Phong Hành Diễm điên rồi sao? Tại sao lại nói ra những lời lẽ hoang đường như vậy?
“Anh tin tưởng lời thề không?” Thương Trăn nhẹ giọng hỏi.
Phong Hành Diễm nghe thấy vậy, hai mắt đẹp sáng ngời, “Nếu là cô thề với tôi, tôi sẽ tin.”
Thương Trăn gật gật đầu, duỗi tay thề.
“Tôi thề, nếu Thương Trăn tôi hiện tại còn có tình yêu đối với Phong Hành Diễm, tôi sẽ chết không được tử tế! Sau khi chết rơi mười tám tầng……”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Phong Hành Diễm dùng tay bịt chặn miệng, lông mày anh lập tức nhíu chặt lại.
“Cô có ý gì?!”
Tất cả trêu chọc vừa rồi đều biến mất, ánh mắt anh chợt nguy hiểm lên.
“Cô sau khi gợi lên hứng thú của tôi, lại muốn chơi trò buông nhả tình cảm ư? Thương Trăn, tôi không phải là Tư Không Cẩn, không có thời gian chơi trò chơi với cô!”
Thương Trăn có chút đau đầu, rõ ràng phát thề độc đều không được rồi.
Đột nhiên cô kéo dây lưng ra, áo ngủ rơi trượt xuống, thân thể uyển chuyển duyên dáng lộ ra.
Phong Hành Diễm giật mình, theo bản năng dời mắt đi.
“Cô làm gì?”
Thương Trăn bất đắc dĩ nói, “Không phải anh có dục vọng với cơ thể tôi sao? Vậy tốt thôi, anh muốn thì tới lấy đi, tôi phải làm con gái nhà họ Phong, chúng ta thiết lập giao dịch, anh không thể lật lọng!”
Cô lạnh lùng dứt khoát, trong lời nói như khinh thường đối với thứ tình cảm và dục vọng này, làm Phong Hành Diễm trong lòng lạnh lẽo!. truyện ngôn tình
Thương Trăn thà rằng thất thân cũng không chịu thừa nhận thích anh…… Chẳng lẽ cô thật sự……!
Trong mắt Phong Hành Diễm đột nhiên lóe ra ánh lửa, anh quay đầu nhìn Thương Trăn, tầm mắt lại không cẩn thận đảo qua thân thể của cô, yết hầu chuyển động.
“Nếu cô thật sự không thích tôi, sao phải cởi hết quyến rũ tôi?”
Thương Trăn lạnh lùng điềm đạm nói, “Để tránh cho anh không chiếm được lại nhớ thương mãi không thôi, gây trở ngại chuyện chính.”
Cô mở mồm thật sự có thể tức chết người!
Phong Hành Diễm tức giận, quyết định tuân theo dục vọng của thân thể chính mình, làm cho cô im miệng!
Anh đè ép tới, hai thân thể vốn trẻ trung một khi va chạm liền dây dưa sít sao, chỉ là một bên trần trụi, một bên ăn mặc quần áo.
Nhiệt độ cách cách một lớp quần áo mỏng truyền tới, Phong Hành Diễm phát hiện chỉ cần anh đụng phải Thương Trăn, thân thể sẽ nhanh chóng bị thiêu đốt, một khi hôn lên đôi môi cô, càng giống như ma quỷ muốn ngừng mà không được!
Phẫn nộ vừa nãy đã tan thành mây khói, đôi tay nắm chặt lấy báu vật trong lồng ngực, Phong Hành Diễm thầm nghĩ muốn xé nát cô! Ăn cô!
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn phát ra từ đôi môi dây dưa của hai người, hai mắt Thương Trăn mê ly, nhìn gần, cặp mắt đó giống như phủ kín hơi nước, càng hút người khác tới tìm tòi sâu hơn.
Đang thời điểm kịch liệt, Phong Hành Diễm đột nhiên đẩy cô ra, đôi tay chống trên tường, nhìn cô cơ thể đang dần hưng phấn và đôi môi sưng đỏ của cô, cười đắc ý.
“Cô đúng là không thành thật, rõ ràng cô có cảm giác đối với tôi!”
Thương Trăn nhìn quét anh một cái, một cái liếc tà khí mị hoặc, làm cho sự tự chụ mà Phong Hành Diễm luôn tự hào suýt chút nữa bị mất khống chế!
“Đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, không liên quan gì tới anh đâu.”
Giọng nói khàn khàn của cô mê người muốn chết.
Nhưng Phong Hành Diễm nghe thấy vậy, sắc mặt lại hết sức đáng sợ.
“Ý của cô là, đổi thành tên đàn ông khác cũng sẽ giống vậy?”
Thương Trăn vì muốn đuổi anh, không chút do dự gật đầu.
Phong Hành Diễm bị cô làm cho tức giận đến nói không ra lời, vẻ kiều diễm vừa rồi nhanh chóng vỡ tan, chỉ còn lại có lạnh lùng như băng.
“Tôi hỏi cô một lần cuối cùng.”
Sắc mặt anh khó coi, hàm răng cắn thành tiếng, “Cô thật sự không thích tôi?”
Thương Trăn gật đầu, “Tuyệt đối không có nửa câu giả dối.”
“Rầm!”
Phong Hành Diễm đột nhiên nện một quyền vào bức tường đằng sau cô! Động tác bất thình lình, làm Thương Trăn híp mắt nhìn về phía anh.
“Dù cho tôi rời xa cô, cô cũng không hối hận?”