Sau khi ra khỏi phòng gym, Lạc Vưu Tiên vẫn cảm thấy thế giới này thật sự quá hoang đường, trong đầu cậu lặp lại không ngừng những lời Ngụy Bộ Sơn vừa nói, đến tận bây giờ cậu vẫn không tin đó là sự thật. Thậm chí mẹ gọi cậu cũng không nghe thấy, đi thẳng về căn phòng nhỏ của mình đóng chặt cửa, ngơ ngác đưa tay lên chạm vào môi mình.
Môi Lạc Vưu Tiên đỏ au, bị Ngụy Bộ Sơn hôn tới mức sưng cả lên.
Vừa nãy Ngụy Bộ Sơn nói với cậu: “Làm bạn trai tôi đi. Cậu thích tiền của tôi, tôi thích mặt của cậu, một giao dịch rất công bằng đúng không?”
Chỉ cần đồng ý làm bạn trai của hắn, hắn sẽ không mời các bạn trong lớp đến nhà nữa, như vậy lời nói dối của cậu cũng không bị bại lộ.
Đối mặt với lời cám dỗ như vậy, Lạc Vưu Tiên khó mà không xiêu lòng. Hơn nữa Ngụy Bộ Sơn đã nói rất rõ ràng, cả hai đều có lợi, một người ham tiền, một người háo sắc, không phải quan hệ yêu đương thật sự. Một mối quan hệ chỉ có lợi ích như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy thật đơn giản, không ai phải chịu thiệt thòi.
Sự kiêu ngạo, hư vinh của Lạc Vưu Tiên, chỉ là thứ trưng ra cho những người không biết gì về hoàn cảnh của cậu xem mà thôi. Ở trước mặt Ngụy Bộ Sơn, cậu chẳng là cái gì cả.
Sau khi Lạc Vưu Tiên đồng ý, Ngụy Bộ Sơn lại hôn lên môi cậu một lần nữa. Nụ hôn lần này kéo dài hơn ba phút. Đây là lần đầu tiên cậu hôn môi, lóng ngóng không biết nên làm thế nào, cuối cùng còn bị Ngụy Bộ Sơn cười nhạo. Hắn còn bảo cậu về học dần dần đi, sau này phải hôn môi nhiều lắm.
Sau này phải hôn môi nhiều lắm...
Nghĩ đến đây, hai má cậu lại nóng lên.
Tuy Lạc Vưu Tiên thích con trai thật, nhưng cậu chẳng ưa Ngụy Bộ Sơn chút nào. Cậu chỉ thích tiền của Ngụy Bộ Sơn thôi.
Triệu Mỹ, mẹ của Lạc Vưu Tiên, gõ cửa phòng bước vào. Bà mặc đồng phục của người hầu trong nhà, trên tay còn cầm một cái khăn lau, hỏi con trai: “Vưu Tiên, sao con cứ ngơ người ra vậy, mẹ gọi cũng không trả lời.”
“À, con đang suy nghĩ chút chuyện, không để ý mẹ gọi.” Lạc Vưu Tiên chột dạ, đi tới trước bàn học.
Triệu Mỹ không hỏi nhiều nữa, đưa sữa cho con trai uống. Hộp sữa đặt trên tủ đồ là của bà chủ mang từ nước ngoài về, đắt cực kì, đây là phần thưởng cuối tháng của bà chủ thưởng cho hai mẹ con.
Lạc Vưu Tiên đóng cửa lại, cậu nhìn hộp sữa trên tủ để đồ, trong lòng không nhịn được mà suy nghĩ linh tinh. Ở trong nhà của người giàu có, chỉ một ơn huệ nhỏ thôi cũng có cảm giác như đang được bố thí cho.
Lạc Vưu Tiên ngồi vào bàn bắt đầu làm bài tập, ước mơ của cậu không gì khác ngoài học tập thật tốt, hy vọng vào một ngày không xa có thể thay đổi cuộc đời mình.
Nhưng chưa học được bao lâu thì điện thoại của cậu reo lên, có tin nhắn từ Ngụy Bộ Sơn gửi cho cậu: [Bạn trai, đến thư phòng của tôi làm bài tập đi.]
Hai chữ bạn trai hiện lên trên màn hình cực kì chói mắt, Lạc Vưu Tiên khẽ giật mình như sợ bị người khác phát hiện ra bí mật. Thế mà cậu lại hẹn hò với Ngụy Bộ Sơn, đúng là hoang đường mà!
Cậu cầm sách bài tập, lén trốn ra khỏi phòng, tránh cả phạm vi hoạt động của người hầu trong nhà, chạy xuống thư phòng của Ngụy Bộ Sơn ở dưới lầu. Đây là lần đầu tiên cậu đến thư phòng của thiếu gia, căn phòng này còn lớn hơn cả phòng của mẹ con cậu, vừa rộng rãi vừa sang trọng, sách trên giá cũng toàn là sách quý, còn có những quyển cậu sẽ chẳng tìm được ở bất cứ thư viện nào gần đây. Trên giá để đồ bày biện rất nhiều cây xanh, mô hình anime được làm vô cùng tinh xảo, làm người ta chỉ muốn nhìn lâu hơn. Dù như thế thì Lạc Vưu Tiên vẫn cố nhịn, bước đến giá sách buông vở bài tập xuống rồi ngồi vào ghế Ngụy Bộ Sơn chuẩn bị sẵn cho cậu.
Từ lúc Lạc Vưu Tiên bước vào, ánh mắt Ngụy Bộ Sơn cứ dán lên người cậu không rời một giây, làm cho cậu cảm thấy không thoải mái lắm. Vừa nghĩ đến việc Ngụy Bộ Sơn đã từng thấy vô vàn hoa thơm cỏ đẹp thế mà lại đi ham mê sắc đẹp của cậu, cậu lại... Nói là vinh hạnh thì xem thường bản thân quá, nhưng mà cậu thực sự cảm thấy rất kỳ quặc.
Cậu lấy bài tập ra làm tiếp, ban đầu còn tập trung được một chút, nhưng sau đó Ngụy Bộ Sơn chứ nhìn chằm chằm vào cậu, khiến Lạc Vưu Tiên chẳng còn tâm trí đâu mà học hành.
Hai hàng lông mi của cậu chớp chớp như bươm bướm vỗ cánh, nghiêng đầu hỏi: “Bài tập ở Bát Trung so với trường quốc tế thế nào?”
“Cậu vẫn còn biết nói cơ à? Tôi còn tưởng cậu bị câm điếc đấy.” Ngụy Bộ Sơn nhướn mày.
Lạc Vưu Tiên nhăn mặt:...
Ngụy Bộ Sơn tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngược, lười nhác nói: “Khác nhau thì cũng có khác, nhưng tôi thấy chẳng quan trọng lắm.”
“Tại sao cậu lại chuyển đến Bát Trung, cậu học ở trường quốc tế không phải tốt hơn à?” Lạc Vưu Tiên nói.
Hứng thú của Ngụy Bộ Sơn đột nhiên tăng cao, hắn kiêu ngạo nói: “Học sinh xuất sắc như tôi cho dù có học ở trường quốc tế hay trường thường thì cũng thi được vào đại học top đầu thôi.”
Lạc Vưu Tiên nắm chặt bút, im lặng bĩu môi, trong lòng oán thầm: Hừ, dựa vào tiền của ba mẹ mà ngông cuồng cái gì không biết.
Bỗng nhiên, Ngụy Bộ Sơn nắm lấy mặt Lạc Vưu Tiên, nói với cậu: “Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ cái gì. Nói cho cậu biết, tôi đến Bát Trung không phải vì cậu đâu, tôi chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh thôi.”
“À thế à.” Lạc Vưu Tiên quay mặt tránh khỏi tay Ngụy Bộ Sơn, quả nhiên, sự thân thiện lịch lãm bên ngoài đều là giả vờ hết.
Hai người còn chưa làm bài tập xong, Ngụy Bộ Sơn đã kéo hộc bàn ra, bên trong đựng đầy đồ ăn vặt, hắn bảo Lạc Vưu Tiên ăn một chút rồi làm bài tiếp. Lạc Vưu Tiên lắc đầu, tỏ ý cậu phải học xong đã rồi muốn làm gì thì làm.
Ngụy Bộ Sơn bóc một thanh chocolate đặt lên vở của Lạc Vưu Tiên, nghiêng đầu nhìn cậu nói: “Ăn đi.”
Lạc Vưu Tiên đành phải cầm lấy ăn, lúc cậu ăn Ngụy Bộ Sơn vẫn nhìn cậu chằm chằm. Chocolate này rất ngon, Lạc Vưu Tiên vừa ăn vừa nghĩ chắc cậu ăn xong Ngụy Bộ Sơn sẽ không nhìn cậu nữa đâu. Nhưng Lạc Vưu Tiên vừa ăn xong chocolate thì Ngụy Bộ Sơn lại lấy bánh pudding ra bắt cậu ăn tiếp.
Chỉ cần cậu ăn xong một món, Ngụy Bộ Sơn sẽ lấy ra một món khác ngay lập tức. Lạc Vưu Tiên thấy khát hắn còn chạy đi lấy cà phê và sữa cho cậu. Toàn bộ quá trình không rời mắt một phút nào. Không biết Ngụy Bộ Sơn nhìn cậu làm cái gì, cậu có phải thú cưng của hắn đâu.
“Tôi... thật sự không ăn nổi nữa.” Lạc Vưu Tiên thấy Ngụy Bộ Sơn chuẩn bị lấy bánh quy ra, lắc đầu từ chối.
“Thật không? Để tôi sờ thử.” Ngụy Bộ Sơn luồn tay vào trong áo Lạc Vưu Tiên xoa xoa bụng cậu, vừa sờ vừa nhéo, còn cong môi cười: “Vẫn chưa căng lắm đâu.”
“Tôi thật sự no rồi.” Lạc Vưu Tiên kéo tay hắn ra. Hai má cậu lại nóng lên rồi.
Khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo đỏ hồng, cậu không chịu được, nói: “Cậu nhìn tôi ăn làm gì?”
Ngụy Bộ Sơn: “Cậu đã nhìn thấy con thỏ ăn bao giờ chưa?”
Lạc Vưu Tiên ngẩn ra, thì ra Ngụy Bộ Sơn coi cậu là thú cưng thật, hắn thích xem thú cưng ăn nên mới đút đồ ăn cho cậu.
“Giận đấy à?” Ngụy Bộ Sơn cười. Lạc Vưu Sơn tức giận nhìn cũng đẹp nữa.
Ngụy Bộ Sơn nói tiếp: “Cậu no rồi nhưng tôi đã no đâu.”
Lạc Vưu Tiên nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ngón tay thon dài của Ngụy Bộ Sơn đưa lên môi. Ám chỉ vô cùng rõ ràng. Nhưng mà đây là thư phòng, lỡ đâu bà chủ bắt được thì phải làm sao. Lạc Vưu Tiên nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Ngại hả? Vậy chúng ta ra đằng sau giá sách.” Ngụy Bộ Sơn đứng dậy kéo cậu đi đến giá sách cuối cùng, sách ở đây đủ để che kín cả hai người, nếu có ai đến thì cũng có thể giả vờ như đang đọc sách.
Lạc Vưu Tiên bị thân hình cao lớn của Ngụy Bộ Sơn dồn vào trong góc, cậu siết chặt vạt áo của mình, chờ đợi Ngụy Bộ Sơn hôn mình, trong lòng không phân biệt được là hưng phấn hay là sợ hãi. Ngay lúc đó, cậu lại nghe thấy giọng nói của Ngụy Bộ Sơn cất lên: “Gì đây, đợi tôi hôn cậu à? Hay là cậu chủ động hôn tôi đi.”
Lạc Vưu Tiên kinh ngạc ngước mắt lên. Cậu thấp hơn Ngụy Bộ Sơn khoảng 10 cm, phải nhón chân lên mới hôn đến môi hắn được. Mà cậu cũng chẳng phải dạng không biết điều, cậu và Ngụy Bộ Sơn rõ ràng là người yêu qua giao dịch, hôn môi thì cũng là chuyện bình thường. Nghĩ như vậy, Lạc Vưu Tiên đặt tay lên vai hắn, nhón chân hôn lên miệng Ngụy Bộ Sơn.
Cậu hôn một chút lại dừng một chút, hôn một chút lại dừng một chút. Cuối cùng, Ngụy Bộ Sơn bị cậu trêu chọc đến mức trong lòng nổ lửa, hắn ôm chặt lấy eo Lạc Vưu Tiên ghì sát vào tường, cúi đầu hôn sâu.
Nụ hôn đứt quãng diễn ra trong vài phút, Ngụy Bộ Sơn kiên nhẫn dạy cậu thở, còn dạy cậu hưởng thụ nụ hôn này, để Lạc Vưu Tiên có thể cảm nhận được cảm giác sung sướng không gì sánh kịp.
Khi nụ hôn kết thúc, hai mắt Lạc Vưu Tiên đã hồng cả lên, ánh mắt mê ly như si như say, đôi môi hơi hé ra thở gấp.
Ngụy Bộ Sơn có vẻ thả lỏng hơn cậu một chút, hắn cúi đầu thưởng thức gương mặt của mỹ nhân, nói: “Đừng như vậy, tôi không giỏi khống chế đến thế đâu.”
Lạc Vưu Tiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ngụy Bộ Sơn cười: “Cậu nóng tính thật đấy, động một cái là giận.”
Lạc Vưu Tiên ngập ngừng nói: “Cậu mê gương mặt này của tôi từ khi nào?”
Ngụy Bộ Sơn tỏ ra ngạo mạn: “Cậu nghĩ cậu hỏi tôi sẽ trả lời chắc?”
Hắn liếc mắt quan sát Lạc Vưu Tiên một lượt từ trên xuống dưới, chậm rãi thưởng thức, nói: “Yên tâm đi, quan hệ giữa chúng ta chỉ là giao dịch mà thôi. Tôi chỉ thích gương mặt xinh đẹp của cậu, tự cậu cũng biết đấy, sao tôi có thể thích một người ham hư vinh như cậu được.”
Trong mắt hắn còn mang đầy vẻ trêu tức.
Lạc Vưu Tiên âm thầm siết chặt nắm tay, đáp lại bằng một nụ cười châm chọc, không chịu yếu thế nói: “Vậy phiền thiếu gia cũng tự hiểu cho, thứ tôi thích là tiền của cậu, cậu cứ dùng tiền lấy lòng tôi là được.”
Vẻ mặt của Ngụy Bộ Sơn thay đổi trong chớp mắt, đột nhiên hắn giơ tay nắm chặt lấy cái cằm trắng nõn của Lạc Vưu Tiên: “Cậu đúng là cái đồ thèm chịch mà.”
“Thật không? Nhưng cậu phải nhịn đi, bởi vì tôi không cho đâu.” Lạc Vưu Tiên hất tay hắn ra, ánh mắt vẫn vô cùng tỉnh táo.
Lạc Vưu Tiên vòng qua người Ngụy Bộ Sơn bước ra khỏi giá sách, thu dọn sách vở của mình trên bàn. Lúc này chắc là đầu bếp cũng làm xong cơm tối cho bà chủ và cậu chủ rồi, bây giờ cậu rời khỏi đây là tốt nhất.
Bỗng nhiên, Ngụy Bộ Sơn đi ra, cầm một mô hình Ninja đưa cho cậu: “Cho cậu này. Mô hình ở đây cậu thích cái nào thì cứ lấy.”
Lạc Vưu Tiên cũng không từ chối, bởi vì cậu thích thật, chỉ hận không thể ngồi ngắm mô hình cả ngày. Cậu chọn lấy vài nhân vật mình thích rồi ba chân bốn cẳng chạy về.
Để lại Ngụy Bộ Sơn đứng đó với khuôn mặt kinh ngạc. Một lát sau, hắn nhận được tin nhắn từ Lạc Vưu Tiên: [Đó là những thứ tôi đáng được nhận.]
Ngụy Bộ Sơn:...
Hắn trả lời Lạc Vưu Tiên: [Mô hình nào cũng trị giá hơn chục ngàn tệ đấy.]
Lạc Vưu Tiên nhắn lại: [Một nụ hôn của tôi cũng trị giá chục ngàn.]
Ngụy Bộ Sơn nghiêng đầu, nở nụ cười. Tên nhóc này thật là...
Không phải hắn tiếc tiền, mà là bị sự kiêu ngạo của Lạc Vưu Tiên đánh bại. Càng ngày hắn càng muốn đùa giỡn tên nhóc này.
Ngụy Bộ Sơn trả lời: [Được, tốt lắm.]
Lạc Vưu Tiên: [Sau này tôi muốn cái gì cậu nhất định phải cho tôi cái đó. Nếu không cậu lấy gì mà đòi làm bạn trai tôi?]
Đột nhiên Ngụy Bộ Sơn nảy ra một ý nghĩ, hắn muốn chạy lên gác mái lôi Lạc Vưu Tiên xuống đùa cho cậu phát khóc lên thì thôi. Nhưng cuối cùng Ngụy Bộ Sơn vẫn nhịn được. Bây giờ mà còn không nhịn được thì sau này phải làm sao?
Lạc Vưu Tiên nhìn mô hình được Ngụy Bộ Sơn cho như nhìn bảo vật, cậu đặt nó lên giá sách rồi gửi tin nhắn cho Triệu Mỹ, nói: [Mẹ ơi, đây là quà cậu chủ tặng con đấy. Trả công con giảng bài tập cho cậu ấy.]
Triệu Mỹ: [Cậu chủ mà cũng cần con giảng bài tập à?]
Lạc Vưu Tiên: [Cậu ấy vừa chuyển đến lớp con học, vẫn chưa quen lắm.]
Triệu Mỹ: [Ra là vậy.]
Lạc Vưu Tiên bấy giờ mới yên tâm nhìn ngắm bộ mô hình, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ sự tinh ranh.
Nếu Ngụy Bộ Sơn đã mê sắc đẹp của cậu thì hắn cũng phải trả một cái giá thật đắt. Cậu sẽ phát huy hết giá trị của gương mặt này của mình, mô hình đã là cái gì, cậu muốn nhiều hơn nữa, để xem Ngụy Bộ Sơn có thể cho cậu được đến đâu.
Hoặc là xem hắn có cam tâm tình nguyện hay không, cậu có đáng để hắn trả giá hay không?