“Chúng ta chia tay đi.”
Lúc tan học, Lạc Vưu Tiên đột nhiên nói một câu như vậy làm Ngụy Bộ Sơn trở tay không kịp. Hắn dừng bước, trầm giọng nói: “Ý cậu là gì?”
Lạc Vưu Tiên không nhìn hắn, trả lời: “Ý tôi là chúng ta chia tay đi.” Giọng nói của cậu rất nhẹ, sợ bị người khác nghe thấy.
Cậu nghe thấy tiếng Ngụy Bộ Sơn siết chặt nắm tay kêu lên răng rắc, cho dù không nhìn hắn Lạc Vưu Tiên cũng biết bây giờ hắn đang cực kỳ tức giận. Không biết hắn có quay sang đấm cho cậu một cú không?
Với tính cách đại thiếu gia của Ngụy Bộ Sơn, muốn chia tay cũng phải là hắn nói, sao có thể để cậu nói trước được? Hắn tức giận cũng phải thôi.
Lạc Vưu Tiên còn chưa kịp nghĩ xa hơn thì cổ tay đã bị Ngụy Bộ Sơn nắm chặt lấy, kéo đến một chỗ vắng người. Vừa chật chội lại có biển quảng cáo che khuất.
“Cậu làm gì vậy, cậu muốn đánh tôi à?” Lạc Vưu Tiên bị hắn dồn vào góc tường, sợ hãi kêu lên.
Ngụy Bộ Sơn hừ lạnh: “Đánh cậu? Tôi còn sợ tay tôi đau đấy.” Hắn rất khỏe, hay tay ghìm chặt Lạc Vưu Tiên lên tường, cúi đầu định hôn cậu.
Mặt Lạc Vưu Tiên đỏ bừng lên, không biết là vì tức giận, hay là vì xấu hổ, sợ bị người khác nhìn thấy. Cậu giãy giụa: “Chúng ta chia tay rồi, cậu không được hôn tôi!”
Ngụy Bộ Sơn đám một cú lên tường, mu bàn tay bắt đầu chảy máu. Ngay bây giờ, hắn hận không thể cắn chết Lạc Vưu Tiên, giống như một con sói điên cuồng, hung hăng nói: “Cậu tưởng chia tay tôi mà dễ à? Cậu coi tôi là cái gì? Tôi không đồng ý, cậu đừng hòng chia tay với tôi!”
Lạc Vưu Tiên đánh vào ngực hắn một cái, khóe mắt đỏ lên: “Đại thiếu gia, cậu quá đáng lắm rồi đấy, cậu có quyền gì chứ? Cậu tưởng tôi thèm mấy đồng tiền của cậu lắm à? Trả cho cậu, trả cậu hết đấy, tôi không cần nữa!”
“Cậu muốn chia tay đúng không, được thôi. Cậu để tôi chịch cậu một lần đi.” Ngụy Bộ Sơn nói.
“Nằm mơ! Đồ khốn nạn, đồ mặt người dạ thú!” Lạc Vưu Tiên.
Ngụy Bộ Sơn: “Chửi đi, chửi to lên, cho cả trường này biết đi!”
Lạc Vưu Tiên trầm giọng: “Không phải cậu giàu lắm à, ngoài kia còn một đống người đẹp trai hơn tôi, cậu muốn ai mà chẳng được! Cầm lấy tiền của cậu đi mà tìm đi!”
Gương mặt của Ngụy Bộ Sơn càng ngày càng có vẻ nguy hiểm, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Vưu Tiên không rời một giây. Khuôn mặt xinh đẹp này, đôi môi quyến rũ này, tại sao có thể nói ra những lời như thế được?
“Với điều kiện của tôi ấy à, chẳng cần phải dùng đến tiền cũng sẽ có người tự nguyện quỳ xuống dưới chân thôi. Chỉ có cậu, một kẻ nông cạn ham hư vinh mới đồng ý trao đổi giao dịch với tôi thôi.” Ngụy Bộ Sơn châm chọc nở nụ cười.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lạc Vưu Tiên, Ngụy Bộ Sơn rất hài lòng, lòng tự trọng của cậu đang bị xúc phạm. Hắn thật sự rất thích bắt nạt Lạc Vưu Tiên, bắt nạt thành nghiện rồi, không thể nào cai được.
Ngụy Bộ Sơn nói tiếp: “Được thôi, chia tay thì chia tay. Cậu nói đúng, người đẹp hơn cậu chẳng thiếu gì, mà có khi người ta còn ngoan ngoãn nghe lời hơn cậu nữa, tôi chẳng tội gì mà chịu đựng tính xấu của cậu cả.”
Hắn châm chọc khiêu khích xong thì cười nhạo một tiếng, xách cặp quay người đi mất. Để lại một mình Lạc Vưu Tiên vừa giận dữ vừa xấu hổ đứng ngây người tại chỗ.
Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng chửi rủa một câu: “Khốn nạn!”
Ngày hôm sau, Lạc Vưu Tiên biết tin Ngụy Bộ Sơn có bạn trai mới. Hôm đó cậu vô tình nhìn thấy màn hình khóa trên điện thoại của Ngụy Bộ Sơn. Đó là một cậu trai vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu vàng, lúc cười lên còn có má lúm đồng tiền, xương quai xanh nhìn cũng rất gợi cảm.
Tâm trạng của cậu lúc đó như thế nào Lạc Vưu Tiên cũng quên rồi, ngay cả giáo viên giảng cái gì cậu cũng không nghe rõ.
Hai người không nói với nhau câu nào, thậm chí còn không thèm nhìn mặt nhau. Lạc Vưu Tiên cảm thấy rất bức bối, cậu muốn biết khi nào Ngụy Bộ Sơn mới chịu cút về cái trường quốc tế kia. Lúc đó có lẽ cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng Ngụy Bộ Sơn hoàn toàn không có ý định rời khỏi đây, có vẻ như hắn đang cố ý đối đầu với cậu.
Hôm nay đến lượt Ngụy Bộ Sơn và Lạc Vưu Tiên phải dọn vệ sinh. Buổi chiều, sau khi tan học, các bạn trong lớp đều kéo nhau đến canteen ăn vặt, trong phòng chỉ còn lại hai người lau dọn lớp học.
Ở nhà, Ngụy Bộ Sơn chưa bao giờ phải động tay vào dọn dẹp cái gì, lúc còn có người khác thì hắn giả vờ giả vịt quét quét vài cái cho có lệ, đợi người ta đi xong thì lập tức ném chổi đi.
Nhưng mà phải dọn vệ sinh xong mới được về. Lạc Vưu Tiên muốn về nhà sớm, cậu không muốn ở một mình với Ngụy Bộ Sơn. Lúc này, Ngụy Bộ Sơn đang gọi điện thoại cho bạn trai mới của hắn. Nghe giọng điệu có vẻ vô cùng thân thiết, hắn còn gọi người kia bằng biệt danh “cục cưng”, lời nói sặc mùi tán tỉnh: “Có nhớ anh không?”
Lạc Vưu Tiên cảm thấy mặt mình đang nóng lên, cứ như vừa bị tát cho một bạt tay. Cậu không nói gì, im lặng quét lớp một mình. Cậu phải về sớm thôi, cậu không muốn nghe hai người kia tán tỉnh.
Nửa tiếng sau, Lạc Vưu Tiên cuối cùng cũng dọn dẹp xong. Cả người cậu ướt đẫm, áo đồng phục đầy mồ hôi dán vào người khó chịu vô cùng. Các bạn cùng lớp đã lục tục trở về, Lạc Vưu Tiên cũng nhanh nhanh chóng chóng xách balo chạy mất.
Ngụy Bộ Sơn liếc mắt nhìn bóng dáng bướng bỉnh của cậu chạy đi, mãi cho đến khi hắn không nhìn thấy nữa. Hắn mím chặt môi, ai nhìn cũng biết hắn đang cực kỳ khó chịu.
Lạc Vưu Tiên cảm thấy mình sắp bị Ngụy Bộ Sơn làm cho phát điên rồi, không biết mấy ngày hôm nay cậu sống như thế nào nữa.
Tối thứ sáu, sau khi tan học về nhà, Lạc Vưu Tiên nằm trên giường mà cứ trằn trọc không yên. Cậu mở điện thoại ra xem, đã hơn hai giờ sáng rồi. Cậu bị mất ngủ. Lạc Vưu Tiên xuống giường, muốn xuống lầu đi dạo một chút.
Giờ này, ngay cả con chó trông cửa cũng đi ngủ rồi, chẳng có ai quan tâm Lạc Vưu Tiên có đi lung tung trong biệt thự hay không. Cậu đi dép lên, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, nương theo ánh trăng đi đến vườn hoa.
“Ai cho cậu vào đây?”
Một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên, dọa cho Lạc Vưu Tiên sợ tới mức suýt nữa ngã sấp mặt, giờ này rồi mà tên kia vẫn chưa ngủ à. Cậu lên tiếng phản bác: “Tôi quấy rầy cậu nói chuyện với bạn trai hả?”
Ngụy Bộ Sơn hừ lạnh một tiếng: “Biết rồi còn không mau cút đi.”
Lạc Vưu Tiên đột nhiên cứng đầu lạ thường, có lẽ là do trời tối nên cậu cũng can đảm hơn. Cậu nói: “Tôi không đi đấy. Cậu nói chuyện với bạn trai mà cũng sợ người khác nghe thấy à?”
“Tôi dám nói, vậy cậu có dám nghe không?” Ngụy Bộ Sơn bước đến trước mặt cậu, hơi thở phả lên mặt Lạc Vưu Tiên: “Tôi gọi cậu ấy là cục cưng, cậu ấy gọi tôi một tiếng anh ơi hai tiếng anh ơi. Người ta biết lấy lòng tôi, còn biết làm nũng, đặc biệt là rất nghe lời, tôi nói gì cũng nghe, không bao giờ cãi lời tôi, ngang ngược với tôi.”
“À còn nữa, người ta cực kỳ chủ động. Chủ động hôn tôi, ôm tôi, ngồi trên đùi tôi, chủ động cởi quần áo xin được tôi chịch nữa.” Ngụy Bộ Sơn cong môi cười nhạt.
Lạc Vưu Tiên siết chặt nắm tay. Cậu cúi đầu, không để người khác nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt. Bộ quần áo ngủ mỏng manh càng làm dáng người nhỏ gầy của cậu thêm phần yếu đuối, đứng dưới ánh trăng, làn da trắng nõn phát sáng như ngọc. Thân hình gầy gò đứng trong gió đêm như một món đồ dễ vỡ, cần người khác bảo vệ. Nhưng vào lúc này, Lạc Vưu Tiên chỉ biết im lặng cúi đầu.
Giọng nói như ma như quỷ của Ngụy Bộ Sơn lại cất lên: “So với người ta, cậu còn không bằng một sợi tóc.”
Cả người Lạc Vưu Tiên cứng ngắc, cậu hít sâu một hơi, chậm rãi quay người bỏ đi. Cậu bị hắn nhục mạ không ra thể thống gì, da mặt có dày hơn nữa cũng không chịu đựng được, ở lại đây cũng chỉ là rước nhục vào người mà thôi.
Bóng dáng gầy yếu của thiếu niên dần chìm vào màn đêm. Dưới chân Ngụy Bộ Sơn rơi đầy tàn thuốc, trên tay hắn còn cầm một điếu thuốc mới cháy được một nửa. Hắn dùng tay dập tắt đầu thuốc còn đang đỏ lửa, ném thẳng xuống đất.
Hắn cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Nếu Lạc Vưu Tiên còn không chịu thua, hắn thật sự không còn cách nào nữa.
Vài ngày sau, Lạc Vưu Tiên vừa tan học về nhà, còn chưa kịp làm bài tập đã nhận được tin nhắn từ Ngụy Bộ Sơn: [Mang cho tôi một đĩa hoa quả lên phòng. À, thêm cả một cốc sữa nữa.]
Lạc Vưu Tiên ngẩn người, tại sao lại sai cậu làm chuyện này? Cậu là con của người hầu trong nhà, nhưng cậu không phải người hầu của hắn! Ngụy Bộ Sơn đang sai cậu như một người hầu đấy à?
Hừ, không làm!
Mười phút sau, Ngụy Bộ Sơn lại nhắn thêm một tin nữa: [Nếu cậu không làm, tôi sẽ sai mẹ cậu làm.]
Lạc Vưu Tiên cứng họng, Ngụy Bộ Sơn đã nắm được điểm yếu của cậu. Công việc của mẹ cậu không bao gồm phải hầu hạ Ngụy Bộ Sơn, bây giờ có lẽ bà ấy vẫn còn đang ở phòng giặt đồ xử lý đống quần áo bẩn! Làm gì có thời gian đi bưng bê hoa quả cho Ngụy Bộ Sơn được!
Vì vậy, Lạc Vưu Tiên đành phải xuống bếp, nói với đầu bếp cậu chủ muốn ăn hoa quả, sau đó bê đĩa hoa quả và một cốc sữa tươi lên phòng Ngụy Bộ Sơn. Cậu đặt đĩa trước cửa phòng, gõ cửa mấy cái rồi chạy vào một góc nhìn xem Ngụy Bộ Sơn có ra lấy không.
Nhưng đợi mấy phút sau cũng không thấy hắn ra, Lạc Vưu Tiên đành phải gõ cửa một lần nữa, lần này Ngụy Bộ Sơn mới lên tiếng: “Vào đi.”
Lạc Vưu Tiên không muốn vào, cậu sợ vào trong đó lại phải nghe Ngụy Bộ Sơn nói chuyện điện thoại với bạn trai của hắn. Do dự một hồi, cuối cùng cậu vẫn đẩy cửa, bước vào phòng, nhìn thấy Ngụy Bộ Sơn mặc một bộ quần áo ngủ rộng rãi, nằm trên giường nghịch điện thoại.
Cậu đặt đĩa hoa quả xuống bàn, chưa nói câu nào đã muốn bỏ đi.
“Đứng lại.” Ngụy Bộ Sơn nói.
Lạc Vưu Tiên dừng lại.
Ngụy Bộ Sơn: “Đến đây.”
Lạc Vưu Tiên không nhúc nhích.
“Muốn tôi phải mời cậu đến à?” Ngụy Bộ Sơn liếc mắt nhìn cậu.
Lạc Vưu Tiên nhíu mày, chậm rãi đi tới cạnh giường.
Ngụy Bộ Sơn nhìn đĩa hoa quả trên bàn, nói: “Đút cho tôi.”
“Cậu bị điên à?” Lạc Vưu Tiên trợn trừng mắt.
Ngụy Bộ Sơn: “Tôi phải cho cậu biết vị trí của cậu trong cái nhà này là ở đâu. Mẹ cậu còn đang làm việc cho nhà tôi, đừng để tôi phải nổi nóng.”
Lạc Vưu Tiên chỉ tay vào hắn: “Hừ, giá mà người khác cũng thấy được cái bộ dạng này của cậu nhỉ, ở bên ngoài thì giả bộ văn vẻ lịch sự, thật ra lại là một thằng khốn xấu xa.”
“Cậu khen xong chưa, đút cho tôi.” Ngụy Bộ Sơn nhướn mày.
Ngụy Bộ Sơn miệng ăn hoa quả, tay vẫn nghịch điện thoại. Đột nhiên hắn nói: “Nhớ cục cưng quá, gọi điện thoại xem nào.”
Vừa nghe xong câu này, Lạc Vưu Tiên lập tức muốn rời khỏi đây. Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích cổ tay cậu đã bị hắn tóm được. Cậu quay đầu trừng mắt nhìn Ngụy Bộ Sơn, hắn nói: “Làm sao, cậu tức giận cái gì?”
“Ngụy Bộ Sơn, cậu có thôi đi không? Cầu xin cậu đây, buông tha cho tôi đi.” Đôi mắt của Lạc Vưu Tiên bắt đầu đỏ lên.
Ngụy Bộ Sơn thấy thế thì ngẩn ra.