“Vậy là tốt rồi.” Cô hơi yên tâm.
Anh không nói tiếp nữa, trong đại sảnh yên lặng một hồi lâu, anh như có điều suy nghĩ.
“Tịch Lương Yên?” Anh đột nhiên mở miệng gọi tên của cô.
“Hả?” Cô hơi nghiêng đi mặt, nhìn anh một cách kỳ lạ. Bọn họ cách rất gần, toàn bộ hơi thở của anh đều phun ra giữa cổ cô.
Anh cũng không mở mắt, chỉ hỏi: “Cô cảm thấy anh ta thế nào?”
“Anh ta nào?” Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Lương Yên chẳng hiểu ra sao.
“Vương Kính Nghiêu.” Anh dừng trong chốc lát, sau đó mới trả lời. Ba chữ anh nói ra có hơi cứng rắn.
“A. Anh ta rất tốt.” Cô khó hiểu tại sao anh lại đột nhiên nhắc tới người này, nhưng Lương Yên vẫn trả lời nghiêm túc, “Rất quý ông, rất lễ độ, rất hào phóng, hơn nữa rất thích hợp làm một ngườ bạn trai.”
Anh dường như rất không vừa lòng với câu trả lời của cô, anh thở hừ một tiếng thật mạnh, không nói nữa, chính là buông lỏng cô ra, điểm giữa hai mày nhăn càng thêm sâu.
Lương Yên biết anh đang giận, nhưng mà giận cái gì? Chẳng lẽ là giận cô không nên đi xem mắt với cô ta? Có khả năng là chuyện này không?
Cô không dám suy nghĩ như vậy, chỉ nhấp nhấp môi, nhịn không được mà hỏi: “Vậy còn anh?”
“Tôi cái gì?” Anh tức giận liếc mắt nhìn cô một cái, rồi sau đó buồn bực không thèm lên tiếng, tựa đầu vào trên ghế sa lông.
Thật sự là kỳ lạ! Sao cơn đau đầu còn không giảm nhẹ? Nó khiến anh cảm thấy thật phiền phức!
“Anh và chị dâu của tôi.” Lương Yên dừng một chút, cố gắng làm cho giọng điệu của mình hơi thoải mái chút, “Dù sao cô ấy đã kết hôn! Anh của tôi là người tốt, hai người không thể làm anh ấy tổn thương như vậy...”
Triển Mộ Nham giật giật thân thể, đột nhiên đưa mắt nhìn sang một bên, hai mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lương Yên, “Cô phản đối như vậy cũng bởi vì anh của cô?”
Cô hiển nhiên không ngờ anh sẽ hỏi câu này, Lương Yên chỉ sửng sốt trong chớp mắt, nhưng cô đã lấy lại tinh thần rất nhanh, cô gật đầu, “Đương nhiên.”
Cô còn không có tư cách để dùng nguyên nhân khác để phản đối.
Đôi mắt sâu thẳm của Triển Mộ Nham càng trơ nên tăm tối, lạnh lùng hừ một tiếng, “Trước đó tôi đã nhắc nhở cô rồi, kêu anh trai cô cẩn thận.”
“Nếu hai người thật sự muốn bắt đầu lại, có thể chờ hôn nhân của họ vỡ tan trước không? Bọn họ không yêu nhau, cho dù không có anh, cuộc hôn nhân này cũng không tiếp tục thuận lợi được. Anh của tôi...”
Lương Yên vội vàng cầu xin, nhưng lại bị Triển Mộ Nham không kiên nhẫn cắt ngang, “Tịch Lương Yên, cô thật dong dài!”
Anh buồn phiền cau mày lại, ngón tay xoa xoa điểm giữa hai mày, Lương Yên sợ bệnh tình của anh càng phát tác thêm nữa, lập tức không dám tiếp tục nói tiếp, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.
Một hồi lâu sau, anh đột nhiên mở miệng: “Tôi đói bụng.”
“Không phải lúc tối anh đã ăn rất nhiều với Niệm Niệm rồi sao?” Lúc nói lời này, trong giọng nói của cô lại không tự giác có chút mùi vị chua xót.
“Người ăn rất nhiều là cô mới đúng chứ.” Lúc ấy, chẳng hiểu sao anh lại không có tâm tình để ăn. Anh mở mắt ra, nhìn Lương Yên, “Tôi trả tiền thay hai người, có phải cô cũng nên làm bữa cơm tượng trưng cho tôi không?”
Hóa ra thật sự là do anh trả tiền! Lương Yên liếc nhìn anh, gật đầu, “Vậy anh nghỉ ngơi đi. Tôi đi xem còn cái gì trong tủ lạnh.”
Thật ra, dù anh không trả tiền, nếu bây giờ anh kêu đói, cô cũng sẽ nấu cơm cho anh.
Lương Yên đi vào nhà bếp, nhìn một vòng quanh bếp, sau đó cô đi ra rất nhanh, mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh, “Trong tủ lạnh trống rỗng! Anh không mua đồ để bù vào sao?”