Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 106: Chương 106: Đêm kích tình thiêu đốt 2




Cô tức giận thở hổn hển nhắc nhở.

Cô cũng không phải cố ý nhìn màn hình di động của anh, nhưng chỉ tuỳ ý lướt mắt qua, lại làm cô ngay lập tức tỉnh lại từ trong dục vọng.

Hai chữ “Niệm Niệm” như gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu cô, khiến cho cô lạnh thấu tim gan.

Triển Mộ Nham cũng nhìn thấy hai chữ nhấp nháp trên màn hình, chỉ trong chớp mắt, ánh mắt lập tức thay đổi.

Đây là cảm thấy áy náy sao? Lương Yên không hiểu được. Nhưng sự lạnh lẽo dàn dần xâm chiếm tim cô không cách nào ngăn chặn.

Mộ giấy kế tiếp, không biết là ai buông ai ra trước. Lương Yên lúng túng cúi đầu sửa sang lại quần áo, con người thâm thuý của Triển Mộ Nham nặng nề nhìn cô, thuận tay cầm lấy áo khoác ở một bên choàng lên vai cô, mới xoay người nghe điện thoại.

Lương Yên muốn đóng cúc áo, nhưng bàn tay lại cứng ngắc giống như hoá thạch. Nhiều lần run rẩy, khiến cúc áo mãi không đóng được.

Anh cũng không đi xa, đứng ở cửa phòng họp nghe điện thoại. Lương Yên cũng có thể nghe rõ lời nói của anh.

“Tại sao muộn như vậy còn gọi điện thoại?” Âm thanh của anh trần khàn vẫn còn mang hương vị tình dục dày đặc, nhưng

ở trong đêm tối lại dịu dàng tới cực điểm.

Dịu dàng đến mức khiến lòng Lương Yên chua xót......

“Đúng..... Vẫn đang ở công ty....Ừ? Tại sao đột nhiên lại hỏi cô ấy?” Anh quay đầu nhìn về phía Lương Yên, lúc này cô đã sửa sang chỉnh tề quần áo trên người, ánh mắt của anh quét tới, cô vẫn còn đang kinh ngạc.

Lương Yên cắn môi, tránh khỏi tầm mắt của anh. Xem ra là Niệm Niệm hỏi cô.

Cô cố gắng bình tĩnh dọn dẹp bàn hội nghị, nghe được am thanh nói chuyện của anh tiếp tục: “Ừ, cô ấy cũng ở đây.... Cùng nhau làm thêm giờ, có một dự án quan trọng cô ấy cũng đang tham gia.... Em phải tới sao?”

Triển Mộ Nham quay đầu lại nhìn Lương Yên, cô dừng tay lại, hơi nhếch môi.

“Bọn anh sẽ đi ngay.” Anh không quay đầu lại, nhíu chặt lông mày, không biết Niệm Niệm vừa nói gì, anh liền đồng ý: “Được, em lên đây đi.”

Niệm Niệm muốn lên đây, vậy cô ở lại chỗ này chỉ thêm dư thừa thôi!

Lương Yên không khỏi nhăn mày, sắc mặt có chút tái nhợt.

Cô vừa thu dọn đồ đạc, vừa vờ như lơ đãng hỏi: “Niệm Niệm muốn lên đây sao?”

“Ừ. Cô ấy đã đến dưới lầu rồi.” Thanh âm của anh rất bình tĩnh, tiện tay để đuện thoại lên ghế rồi nhặt áo sơmi trên đất mặc lên.

Ánh mắt anh nhìn cô càng trở nên thâm thuý, phức táp.

“Ừ.” Lương Yên nhẹ nhàng trả lời một tiếng, số liệu cũng đã xử lí xong, lập tức cởi áo khoác của anh ra thuận tay để ở một bên, mới ngẩng đầu lên cố làm ra vẻ không để ý lắm nói: “Vậy tôi đi trước đây, không quấy rầy hai người nữa.”

Cô nghiêng người muốn rời đi, lúc đi qua anh, bàn tay lập tức bị nắm lấy níu lại.

Anh cay mày, giật giật môi giống như muốn nói gì đó, Lương Yên lại giành mở lời trước: “Triển tổng, chuyện vừa rồi hy vọng anh không nhắc đến trước mặt Niệm Niệm.”

Cô quay mặt lại nhìn anh.

Triển Mộ Nham vặn chặt lông mày giống như không hiểu ý của cô. Lương Yên mấp máy môi nói tiếp: “Chuyện vừa rồi.... chúng ta hãy quên đi.”

Tất cả chỉ như một giấc mơ….

Bây giờ Niệm Niệm xuất hiện, cũng nên tỉnh mộng. Cô không muốn bị đắm chìm trong giấc mộng này.

Quên?

Triển Mộ Nham nhìn cô thật lâu, lông mày đang nhíu lại giãn ra, rồi lên nhăn lại. Thay đổi không ngừng như gió bão.

Trong đôi mắt thâm thuý, các loại tình cảm di chuyển cuồn cuộn. Vừa như có giãy giụa, lại vừa như tự ghét bỏ mình.....

Mọi chuyện vừa xảy ra quên đi là đúng! Nhưng anh thế mà lại thấy phiền muộn vì những lời này của cô! Anh bị điên rồi sao?

“Cô đi đi!” Con người của anh chìm xuống, bàn tay đang nắm tay cô buông lỏng từng chút một. Thần sắc anh trở lại vẻ lạnh lùng.

Nhiệt độ ấm áp trên tay dần dần rút đi khiến cho trái tim của Lương Yên cũng lạnh dần theo nó.

Cô không do dự nữa, đi ra khỏi phòng họp. Không gian không có anh tồn tại, nhiệt độ quanh người cô cũng lập tức trở nên lạnh giá.

Cô nắm thật chặt áo sơ mi trên người, ôm chặt mình.

Chỉ nghe âm thanh của thang máy vang lên “ting——” một tiếng, cô thơ dài nghĩ “tránh không kịp rồi”, Chân Niệm Niệm đã đi ra từ trong thang máy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong tay Chân Niệm Niệm xách theo một cái túi, nắm thật chặt. Đến gần Lương Yên liền nói rất nhẹ, “Không phải cô định từ chức sao?”

Cô rất kiêng kỵ Lương Yên, càng kiệng kỵ hai đứa bé kia.

Chỉ cần Lương Yên còn sống ở M.Y một ngày, giữa hai người họ có phát sinh chuyện gì không thì cũng không ai đoán trước được.

“Làm xong dự án này tôi sẽ lập tức rời đi.” Lương Yên trở lời nhanh chóng, nhìn Chân Niệm Niệm, “Anh tôi....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.