Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 44: Chương 44: Hiểu lầm




Lương Yên thở dài, cũng không tiếp tục hỏi lại. Lúc này điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên.

“Điện thoại của anh.” Lương Yên chỉ nhìn thoáng qua rồi nhẹ giọng nhắc nhở.

“Là ai?” Người anh hơi động đậy, cũng không cầm lên nghe mà chỉ hỏi cô.

Ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ xẹt qua mặt anh, lúc này nhìn anh không còn sự lạnh lùng xa cách như ngày thường nữa, ngược lại có vẻ dễ gần hơn rất nhiều.

Lương Yên cầm điện thoại lên, cô nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, ánh mắt khẽ dừng một chút rồi mới mở miệng: “Là Mạn Thanh.”

“À.” Mộ Nham chỉ không mặn không nhạt đáp một câu.

“Anh không nghe sao?” Cô kỳ quái nhìn anh.

“Cô nghe thay tôi đi, nói tôi ngủ rồi.” Anh lại lần nữa nhắm mắt lại.

“Cái gì?” Lương Yên có chút khó hiểu nhìn anh, cuối cùng vẫn nhét điện thoại vào trong tay anh, “Anh tự nghe đi, tránh cho cô ấy hiểu lầm.”

Anh cau mày nhìn chiếc điện thoại vẫn vang lên không ngừng, lại giương mắt nhìn dấu tay như ẩn như hiện trên má Lương Yên. Anh chỉ cảm thấy cực kì chói mắt.

Anh lại ném điện thoại cho cô, tức giận mở miệng: “Nghe điện thoại! Cô là thư ký của tôi, muốn cô nghe điện thoại thôi mà cũng làm không được, thì sau này làm sao còn làm chuyện khác được?”

Anh đã nói đến mức này thì Lương Yên cũng không có lý do nào để cự tuyệt nữa.

Cô chần chừ một chút rồi nhấn nút nghe tiện mở luôn loa ngoài.

“Mộ Nham, anh đừng đi tìm cô ta nữa được không? Em mới mở một bình rượu vang đỏ, anh đến uống cùng em đi?” Trong giọng nói của Lê Mạn Thanh tràn ngập sự thỉnh cầu.

Trong lòng Lương Yên có chút khó chịu.

Lúc trước cô còn ngủ chung với cô ta trên một chiếc giường, hai người nói chuyện rất nhiều, cùng nhau trải qua cuộc sống không buồn không lo, lại không hề biết cô ta cũng vụng trộm thích Mộ Nham. Cũng không ngờ tới có một ngày hai người lại xa cách đến mức này.

Tại sao lúc trước cô ta lại đối xử với cô như vậy?

“Tôi không phải Mộ Nham.” Cuối cùng cô cũng mở miệng.

Hiển nhiên Lê Mạn Thanh cũng không nghĩ tới người nghe là Lương Yên, cô ta sững sờ một hồi lâu, lúc phục hồi tinh thần liền tức giận kêu to: “Sao cô lại nghe điện thoại của anh ấy?! Đây là điện thoại cá nhân của Mộ Nham, một thư ký như cô thì có tư cách gì mà đi nghe điện thoại của anh ấy?”

Cô đã sớm đoán được cô ta nhất định sẽ hiểu lầm!

Trong xe đặc biệt yên tĩnh. Giọng Lê Mạn Thanh lại cao hơn mấy dexiben, Triển Mộ Nham nghe được rõ ràng.

Anh cũng không quay đầu lại chỉ nhướng mày nhìn Lương Yên, dáng vẻ như đang xem kịch vui.

Lương Yên nghi ngờ anh cố ý muốn mình phải khó xử. Cô tức giận liếc anh một cái, chỉ đành phải dựa theo lời của anh mà giải thích: “Anh ấy đã ngủ rồi, nếu có chuyện gì thì ngày mai cô hãy gọi lại cho anh ấy.”

“Ngủ sao?! Các người đang ngủ chung sao?” Cô có thể nghe được sự run rẩy trong giọng nói của Lê Mạn Thanh. Cô ta chua ngoa gào lên, “Tịch Lương Yên, cô quyến rũ Mộ Nham sao?! Là ai thề thốt mình không hề thèm muốn anh ấy, không yêu anh ấy? Cô đúng là không biết xấu hổ!”

Giọng nói bén nhọn vang vọng trong xe. Lương Yên cảm nhận được ánh mắt của Triển Mộ Nham đã trở nên thâm thúy phức tạp.

Trái tim nhảy một cái, khuôn mặt đỏ ửng, nhịp tim hoàn toàn rối loạn.

Cô cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, cô gắng hết sức mới khiến giọng nói bình tĩnh lại: “Tôi cúp máy trước. Nếu cô có chuyện gì thì ngày mai hãy gọi lại cho Triển tổng.”

Cô vừa nói xong liền không đợi Lê Mạn Thanh ở đầu bên kia điện thoại tiếp tục lên án cô mà nhanh chóng cúp máy. Triển Mộ Nham lại thuần thục tắt điện thoại đi.

Lương Yên nhìn hành động của anh liền cảm thấy khó hiểu.

“Cô ấy là bạn gái của anh, anh làm như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy hiểu lầm thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.