Lương Yên xin lỗi nhìn Vương Kính Nghiêu một cái, đối phương gật đầu ý bảo cô cứ tự nhiên, cô không có cách nào khác đành phải nhận điện thoại.
“Vì sao ngắt điện thoại của tôi?” Lời chất vấn đập vào mặt.
Lương Yên sửng sốt mà chớp mắt một cái, giọng nói này gần như khiến cô nghĩ lầm là đang khởi binh vấn tội giữa người yêu với nhau, nhưng giờ phút này cô còn chưa đến mức mê muội như vậy.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Triển. Bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng, cho nên...”
Lời của cô bị Triển Mộ Nham sâu kín cắt ngang, “Xem mắt là chuyện rất quan trọng? Thế nào? Cô cần gả gấp vậy sao, thậm chí không để ý tới người kia đã cưới hai lần?”
“Làm sao anh biết?”
Lương Yên có chút kinh ngạc, sau khi chớp mắt sau thì bắt đầu vội vàng nhìn xung quanh, nhìn quanh một vòng thì lập tức thấy được anh. Cách vật trang trí phục cổ trong nhà hàng, gương mặt tuấn tú quen thuộc kia che dấu sau một bồn hoa tươi tốt. Khuô mặt bị che lại hơn phân nửa, nhưng cô lại vẫn có thể liếc mắt một cái là đã nhận ra.
Người ngồi ở đối diện anh, hóa ra thật sự là Niệm Niệm.
Cảm xúc của cô không tự giác mà suy sụp một chút. Lương Yên nhấp nhấp môi, “Tổng giám đốc, ngài cũng tiếp tục hẹn hò đi, không có việc gì để nói thì tôi cúp trước.”
Nói xong, cũng không chờ bên kia nói gì nữa, Lương Yên đã cắt đứt điện thoại đầu tiên.
...
Bên kia.
Triển Mộ Nham trừng mắt nhìn điện thoại đã bị cắt đứt, sắc mặt khó nhìn vô cùng. Chân Niệm Niệm không rõ lí do, đẩy một ly nước mát lạnh tới trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: “Ai đang xem mắt vậy?”
Anh nhìn NiệmNniệm một cái, anh thu di động lại, chỉ nói: “Không, bạn bè mà thôi.”
Anh vừa là nói như vậy, Chân Niệm Niệm cũng không hỏi nhiều nữa. Đồ ăn lục tục được mang lên, Triển Mộ Nham cố nén sức xúc động muốn nhìn về một chỗ nào đó. Nhưng chỉ cần vừa nhấc mắt lên đã thấy chỗ đối diện rất rõ ràng.
Người phụ nũ ngốc nghếch này! Quả nhiên cô ta không để ý người ta đã kết hôn lần hai, thế mà còn trò chuyện vui vẻ đến như vậy?
“Mộ Nham. Mộ Nham?” Đã gọi anh ba lần.
“Ừ?” Triển Mộ Nham đột nhiên lấy lại tinh thần. Chân Niệm Niệm nhìn anh một cách kỳ lạ, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không, trông dáng vẻ của anh vẫn luôn không tập trung?”
Không tập trung? Là vì Tịch Lương Yên sao?! Vì sao chứ?
Anh không muốn nghĩ sâu thêm nữa, buộc mình rút tầm mắt lại, anh chỉ nói: “Không có chuyện gì. Dùng cơm trước đi.”
Chân Niệm Niệm nhìn ra anh có tâm sự, nhưng không nói ra. Vừa cắt miếng thịt bò, vừa hỏi: “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Triển Mộ Nham nhìn cô ta. Mỏng môi mấp máy, không mở miệng. Lông mi của Chân Niệm Niệm nhẹ nhàng run rẩy, “Em biết, anh nhất định là giận em đừng gả cho người khác.”
Bàn tay nắm lấy dụng cụ ăn uống của Triển Mộ Nham hơi hơi chặt thêm, “Bây giờ nói lời này có phải là hơi chậm rồi không?”
Sắc mặt Chân Niệm Niệm có vẻ hơi nhợt nhạt, cô thật cẩn thận dò xét nhìn anh, “Nếu... Em là nói nếu... Em ly hôn, anh còn muốn em không?”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô ta. Trong con ngươi sâu sắc có một tia phức tạp thoảng qua.
Đợi một lúc lâu sau, rốt cuộc anh mới phun ra vài chữ, “Không biết.”
Lời anh nói là thật, dù sao đã năm năm trôi qua. Anh không chắc chắn là mình không để bụng việc cô ta vứt bỏ anh năm đó một chút nào.
Lòng trông chờ dần dần chìm xuống. Chân Niệm Niệm mất mát rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng: “Em có thể hiểu được. Cho dù anh không để bụng, cha mẹ anh nhất định cũng sẽ không đồng ý cho anh cưới em.”
Triển Mộ Nham chỉ cảm thấy đồ ăn trở nên tẻ nhạt vô vị, anh nâng mắt, dáng tươi cười ở phía đối diện càng làm cho lòng anh thêm phiền. Anh dứt khoát lau miệng, không ăn hết.