Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 72: Chương 72: Muốn đi xem mắt




Lời của cô khiến Tịch Khuynh Viễn đấu tranh trong lòng. Bởi vì nó rất có lý, cho nên anh ta không thể nào phản bác được, càng không thể nào ngăn cản cô lấy chồng.

Anh ta chỉ anh trai, không phải là bạn trai...

“Anh biết rồi. Anh sẽ tìm cho em...” Giọng nói rầu rĩ, cảm xúc không vui nổi.

Lúc này Lương Yên mới thở phào, “Chuyện này giao hết cho anh, anh nhanh chóng đưa tin tức cho em nhé.”

“Ừ...” Giọng nói càng thêm buồn. Anh ta thúc giục cô, “Đi rửa mặt đi, đi ngủ sớm một chút. Đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Lương Yên gật đầu, xoay người đi lên lầu, không hề chú ý tới đôi mắt sâu xa phức tạp của Tịch Khuynh Viễn ở phía sau...

Anh ta lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, bắt đầu hút. Sương khói mông lung tụ lại thành từng vòng tròn dưới ánh đèn, có một cảm giác hơi khói bất tận...

...Đường phân cách......

Đợi vài ngày sau, rốt cuộc Lương Yên nhận được điện thoại của Khuynh Viễn, hẹn ăn cơm chiều với đối tượng phù hợp.

Sau khi tan tầm, Lương Yên hiếm khi thu dọn đồ đạc một cách nhanh chóng, mang túi xách đi ra công ty. Cô vào thang máy, vài người đồng nghiệp cũng đi vào theo.

Đang định khép cửa thang máy lại, thì chợt thấy Triển Mộ Nham đi nhanh tới. Thang máy tốc hành chuyên dành cho tổng giám đốc ở ngay bên cạnh, Lương Yên không nghĩ gì cả, định đóng cửa thang máy lại.

Nhưng Triển Mộ Nham lại đi thẳng về hướng bọn họ, đưa tay ngăn cửa thang máy lại, nhìn Lương Yên thật nặng, sau đó đi vào thang máy.

Ánh mắt kia rõ ràng là đang trách cứ cô không nên đóng cửa thang máy lại.

Thật sự là một người kỳ lạ! Bên kia rõ ràng có thang máy tốc hành, làm gì còn đi chung với mấy người đồng nghiệp này?

“Chào tổng giám đốc!” Mọi người đều chào hỏi, Ttriển Mộ Nham cười và gật đầu với từng người. Chỉ có Lương Yên không hề hé răng đứng ở trong góc nhỏ, cũng không nhìn anh lấy một cái.

Nếu đã quyết định bắt đầu đi xem mắt, thì cô thật sự phải loại trừ người đàn ông này ra khỏi đáy lòng của cô!

Tóm lại, có thể tránh thì tránh!

...

“Lương Yên, đêm nay cô đi xem mắt hả?” Các đồng nghiệp tụ lại cùng một chỗ, tránh không khỏi nhiều chuyện một phen, mặc dù là ngay ở trước mặt tổng giám đốc.

Giọng nói này không lớn không nhỏ, rất vừa vặn cho toàn bộ mọi người trong thang máy đều có thể nghe thấy.

Khi bị Tư Thần hỏi câu này, Lương Yên sửng sốt một chút. Hôm nay khi cô nghe điện thoại chắc là bị Tư Thần nghe lỏm, cô biết rằng cô ta sẽ nhịn không được mà nhiều chuyện, nhưng không ngờ cô ta sẽ chọn lúc như thế này.

Cô gần như muốn nhìn sắc mặt của Mộ Nham theo bản năng, nhưng rốt cuộc cô vẫn nhịn được. Nhìn anh làm gì? Việc này không hề liên quan đến anh, chẳng lẽ cô lại ảo tưởng cho rằng anh sẽ để ý sao?

Lương Yên dừng tầm mắt của mình lại, nhếch môi, “Ừ” nhẹ một tiếng coi như trả lời.

“Nhưng không phải cô có bạn trai rồi à? Chia tay rồi?” Tư Thần tiếp tục nhiều chuyện, không chú ý tới bầu không khí trong thang máy đột nhiên lạnh đi rất nhiều.

Lương Yên vẫn chỉ rầu rĩ nhẹ “Ừ” một tiếng.

Rốt cuộc thang máy đã đến lầu một. Tiếng “Tinh ——” vang lên, Triển Mộ Nham đi ra khỏi thang máy đầu tiên.

Trái tim của Lương Yên thoáng đập mạnh và loạn nhịp nhìn bóng lưng của anh, anh đột nhiên xoay người lại, vừa vặn đối diện với cô.

Cô sửng sốt, chật vật muốn thu tầm mắt lại, anh lại trừng cô một cái thật nặng, sau đó quay đầu, rời đi thật nhanh.

A...

Cô lại chọc anh sao?

“Hình như tổng giám đốc giận cô đó. Tôi để ý thấy lúc nãy anh ta vào hay ra thang máy thì đều trừng cô! Có phải cô làm không tốt công việc của mình không?” Nhìn đi, ngay cả Tư Thần cũng nhìn thấu tâm tình của anh.

Lương Yên mang vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, “Tôi cũng không rõ là có chuyện gì xảy ra nữa.”

“Được rồi, dù sao cũng tan tầm rồi, không nói về chủ đề này nữa.” Tư Thần và Lương Yên cùng đi ra ngoài, Tư Thần rãnh rỗi kề tai cô mà nói nhỏ, “Hôm nay tổng giám đốc kêu tôi đặt nhà hàng, dành cho hai người đó. Không chừng là đi ăn cơm với cô gái lần trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.