“Leng keng...”
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Triển Mộ Nham đang đi ra khỏi phòng tắm. Chỉ tùy tiện mặc một cái áo tắm dài thoải mái mát mẻ trên người.
Lồng ngực quyến rũ như ẩn như hiện, có sự gợi cảm khó nói thành lời.
Cơn đau đầu đã giảm bớt không ít, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà anh thật sự là đói bụng muốn chết! May mà cô đã trở lại!
Khóe môi anh khẽ nhếch, bước xuống mở cửa.
“Chìa khóa đâu? Không phải là cô...” Nói chưa xong hết.
Bóng người xuất hiện trước cửa nhà đột nhiên khiến anh dừng nói lại. Ánh sáng trong mắt hơi hơi chuyển động, sau đó anh mới mở miệng: “Sao cô lại tới đây?”
Chân Niệm Niệm nâng mắt mỉm cười, “Lúc nãy anh cho em là ai? Có ai muốn tới sao?”
“Không có.” Anh nghiêng người, nhìn quần áo phong phanh trên người cô ta, anh khẽ nhíu mày, “Cô vào đi, bên ngoài lạnh lẽo.”
Niệm Niệm vui sướng vì anh vẫn quan tâm mình, cô ta xoay người đi vào. Yên lặng nhìn quanh bốn phía, nhưng may mà cũng không có bóng dáng Lương Yên, càng không có đồ vật thuộc về cô.
Cô ta lại nhìn anh, sắc mặt của anh cũng rất tốt, không có dáng vẻ bệnh tình phát tác.
Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ nhiều sao?
“Cô đang nhìn cái gì đó?” Triển Mộ Nham phát hiện động tác nhỏ của cô ta nên hỏi.
“Không có gì.” Niệm Niệm cười lắc đầu, rồi sau đó cô ta nhìn anh chăm chú, “Em chỉ cảm thấy đã lâu rồi không tới nơi này mà thôi. Cảm thấy có chút xa lạ.”
Lời của cô khiến Triển Mộ Nham cũng đánh giá một vòng xung quanh theo cô ta, rồi sau đó, ánh mắt sâu sắc của anh liếc nhìn cô ta một cái, “Thời gian năm năm dài như vậy, người cũng sẽ thay đổi, huống chi cảnh vật xung quanh?”
Rất hiển nhiên, trong lời nói của anh có ý sâu xa.
Chân Niệm Niệm chỉ cảm thấy đáy lòng mình trở nên đắng chát, buông túi xách xuống, cô ta tiến lên một bước nhẹ nhàng ôm lấy Triển Mộ Nham, vùi mặt thật sâu trong lòng ngực của anh, “Mộ Nham, cho tới giờ trái tim của em chưa từng thay đổi.”
Cái ôm của cô ta mang theo nhiệt độ ấm áp. Sắc mặt của anh dịu đi rất nhiều, cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô ta, ánh sáng trong mắt trầm xuống, có thể láng máng thấy vài phần bất đắc dĩ, “Nhưng thân phận của cô lại thay đổi...”
“Bất cứ lúc nào em cũng có thể lấy lại sự tự do.” Cô ta vội vàng trả lời. Hai tay ôm lấyanh chặt thêm rất nhiều, “Mộ Nham, anh nói cho em biết, lòng của anh có thay đổi không? Trong năm năm qua, anh có thích người phụ nữ khác không?”
Không có! Đương nhiên không có!
Trong năm năm qua, số người phụ nữ mà anh gặp nhiều vô số kể, nhưng thật sự không có người phụ nữa nào khiến anh động lòng.
Hơn nữa, mỗi khi đêm khuya, ba chữ “Chân Niệm Niệm” kia sẽ chớp lên trong đầu anh, khiến anh muốn ngừng mà không được. Rõ ràng anh đã biết cô ta đã kết hôn, nhưng vẫn không nhịn được.
“Mộ Nham, vì sao không trả lời em?” Cô ta chờ thật lâu nhưng không có được trả lời, Chân Niệm Niệm lo lắng ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của anh.
Triển Mộ Nham rũ mắt xuống để nhìn khuôn mặt của cô ta, anh đang muốn mở miệng, nhưng lại bởi vì đôi bông tai trên lỗ tai cô ta mà sửng sốt cả người.
Đôi bông tai trên tai trái của cô ta rõ ràng chính là đôi bông tai mà anh mất đi!
“Cô lấy đôi bông tai này từ đâu ra?” Không trả lời câu hỏi lúc trước của cô, còn hỏi ngược lại. Anh đưa tay đẩy phần tóc bên phải của cô, thế mà nơi đó cũng có một bông tai giống hệt! Đây là một đôi sao?!
Anh đưa tay gỡ nó ra, ở trên có khắc chữ “Y”, anh nói: “Tôi vẫn luôn giữ cái bông tai này, trừ Tịch Lương Yên ra thì không ai có thể lấy nó đi, nhưng mà bây giờ, tại sao nó lại nằm trong tay cô?”
Chân Niệm Niệm nhìn anh một cách kỳ lạ.
Ánh mắt khiếp sợ của anh khiến Chân Niệm Niệm dấy lên thắc mắc trong lòng.
Rất hiển nhiên, đôi bông tai này chắc chắn có ý nghĩa không tầm thường đối với Mộ Nham! Hơn nữa, Lương Yên cũng coi nó là thứ quý giá!
Chẳng lẽ, đã có chuyện gì đó xảy ra khác nhau giữa bọn họ sao?