Rất nhanh, đã hai tháng trôi qua nhanh, cuối cùng đã tới ngày đó, sinh nhật mười một tuổi của Mịch Nhi.
Nhà họ Mục vì Mịch Nhi tổ chức bữa tiệc sinh nhật long trọng, náo nhiệt,
toàn bộ thành viên nhà họ Triển đương nhiên sẽ tham gia bữa tiệc cùng
nhau. Nhưng lúc tất cả quá trình tiến hành bữa tiệc hoàn tất, sau khi đã tan cuộc, bỗng nhiên Liên Tĩnh Bạch thần thần bí bí kéo Mịch Nhi từ
trong phòng khách ra ngoài.
" Anh Tiểu Bạch anh muốn dẫn em đi
đâu?" Mịch Nhi mặc váy công chúa hỏi không ngừng, "Dì Liên bọn họ đã về
nhà, anh không đi cùng sao?"
"Cứ đi theo anh." Bóng đêm, Liên Tĩnh Bạch nói ít mà ý nhiều.
"Này, anh không về nhà, em còn phải về nhà đây ! Có cái gì mà phải đến nơi xa như vậy nói, rốt cuộc muốn đi đâu. . . . . ." Mịch Nhi dậm chân kêu la, nhưng vẫn bị Liên Tĩnh Bạch cứng rắn kéo đi về phía trước.
"Chính là chỗ này. . . . . ." Lại đi một hồi, Liên Tĩnh Bạch dừng bước, anh
nhìn xung quanh, xác nhận nơi này bốn bề vắng lặng, cũng miễn cưỡng phù
hợp yêu cầu của mình, trên mặt mới hơi lộ ra vẻ mỉm cười.
"Đài
phun nước nhỏ? Tại sao muốn tới nơi này?" Mịch Nhi nhìn cảnh vật trước
mặt, nơi này là đài phun nước nhỏ không sai, nhưng anh Tiểu Bạch dẫn cô
đi xa như vậy làm cái gì.
Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi ngồi xuống
ghế dài đối diện đài phun nước, sau đó có chút ngượng ngùng mà nói: "Tới đây đương nhiên là lý do, anh có quà muốn tặng cho em."
"Quà
sinh nhật?" Mịch Nhi chớp chớp đôi mắt tím, nghi ngờ hỏi, " Không phải
anh vừa tặng quà rồi sao? Là một bộ sách y học em tìm kiếm, em rất
thích. . . . . ."
"Trừ cái đó, còn có quà tặng khác." Liên Tĩnh
Bạch nói giống như một loại thôi miên dịu dàng, "Mịch Nhi, nhắm mắt lại, không được nhúc nhích, anh không nói mở mắt thì em không được di chuyển một cái, muốn quà sinh nhật liền ngoan ngoãn nghe lời. . . . . ."
"Thứ gì thần bí vậy? Anh nói trước cho em biết có được không?" Lòng Mịch Nhi lại đầy hiếu kỳ, lôi kéo ống tay áo của anh hỏi không ngừng, nhìn thấy
khuôn mặt anh tuấn của Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn không bị thuyết phục, cô mới nhắm mắt lại, "Được rồi được rồi, em sẽ nhắm mắt lại không chuyển
động. . . . . ."
"Như vậy là được rồi, anh không nói mở mắt ra, liền tuyệt đối không cho phép em nhúc nhích ——"
Lòng bàn tay thiếu niên Liên Tĩnh Bạch đã trưởng thành chợt có chút đổ mồ
hôi, chuyện kế tiếp cần làm khiến nhịp tim của anh chợt tăng nhanh, cái
này so với lần đầu tiên một mình xử lý nghiệp vụ của Triển thị càng làm
cho anh khẩn trương.
Liên Tĩnh Bạch trước tiên cẩn thận sắp xếp
một số thứ ở trước đài phun nước, sau đó anh tiến lên, lấy ra một hộp
gấm màu hồng, lướt nhẹ qua tai Mịch Nhi, thận trọng thả thứ gì đó lấp
lánh vào vị trí thích ứng trong hộp.
Bộp một tiếng giòn vang, vang lên bên tai Mịch Nhi, tiếp, một tiếng lớn hơn bùm vang dội vườn hoa nhỏ.
"Là cái gì?" Mịch Nhi hoảng sợ, cô mở mắt, mờ mịt hỏi theo phản xạ.