Ánh nến xinh đẹp chập chờn, Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi ngồi giữa đám hoa hồng cùng những cây nến xếp hình trái tim, cuối cùng chậm rãi công bố hồi hộp sau cùng.
Tay anh nhấn xuống nút cuối cùng trên bàn điều khiển, màn ảnh trên tường im lặng rất lâu lại chậm rãi khởi động, bắt đầu phát ra một đoạn hình ảnh
khác.
Không giống với hình ảnh quà tặng tự quay không chỉnh sửa,
lần này, trên màn ảnh hiện lên hình ảnh đã được đạo diễn chuyên nghiệp
tỉ mỉ chuẩn bị, góc cảnh chọn lựa kĩ càng, công đoạn cắt ghép tỉ mỉ
thuần thục, mới có thể tạo thành đoạn phim tuyên truyền khéo léo.
Đó là phim tuyên truyền về một bệnh viện, một bệnh viện nổi tiếng Mịch Nhi ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.
Một giọng nam nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn không ngừng giới thiệu về các
loại thành quả nghiên cứu khoa học của bệnh viện, nói đến năng lực giỏi
giang của các bác sĩ, nói tới những kỳ tích đã phát sinh trong y học,
mỗi lần anh ta nói tới đâu, trong hình ảnh cũng thực sự bày ra các loại
giấy chứng nhận giấy khen, chứng minh là bệnh viện này mang tính tiêu
chuẩn.
Trên hình ảnh quay tới phòng bệnh cùng khu vực nghỉ ngơi
thanh lịch tao nhã, làm cho người nhìn từ màn hình cũng thấy được vui vẻ thoải mái, chắc hẳn mỗi một bệnh nhân vào đó, cũng đều cảm thấy thay
đổi, khỏi bệnh càng nhanh.
Chữa bệnh giỏi như vậy, lại có hoàn
cảnh tốt đẹp, trong bệnh viện này không hổ là niềm kiêu ngạo của thành
phố K, lại còn có thể được xếp hạng trong cả nước thậm chí là toàn thế
giới.
"À, bệnh viện Mộc Ái, em đã nghe nói qua. . . . . ." Mịch
Nhi nghiêng đầu tựa vào người Liên Tĩnh Bạch, hứng thú xem đoạn phim
tuyên truyền phát trên màn ảnh, mặc dù bây giờ cô hoàn toàn không biết
tại sao lại phải xem đoạn phim này, nhưng dính đến phương diện y học,
luôn luôn có thể gợi lên hứng thú của cô.
Huống chi mấy năm gần
đây thanh danh bệnh viện Mộc Ái vang dội, là một nơi có trang thiết bị
tiên tiến nhất, nhân viên y tế đứng đầu các bệnh viện.
Cho dù cô
vẫn luôn theo bác sĩ không biên giới tới các quốc gia, nhưng vẫn luôn bị tin tức những bác sĩ ở đó thu hút, chỗ đó vẫn luôn được bọn họ nhắc
tới, cũng rất nhiều người ca ngợi bệnh viện này xuất sắc, nếu có thể vào nơi này làm thì rất là vinh dự.
Liên Tĩnh Bạch nhìn Mịch Nhi
nghiêm túc nghiên cứu đoạn phim tuyên truyền không chớp mắt, cũng không
lên tiếng cắt đứt cô, anh chỉ lẳng lặng chờ đợi cả đoạn phim phát xong,
mãi cho khi đến trên màn ảnh xuất hiện phụ đề kết thúc, anh mới lại mở
miệng hỏi: "Như thế nào? Quay cũng không tệ lắm phải không?"
"Rất tuyệt a! Em nhìn một cái cũng biết đoạn phim tuyên truyền này do FL sản xuất, thật vô cùng hoàn mỹ thể hiện ra được những đặc sắc cùng ưu điểm
của bệnh viện Mộc Ái, để em xem mà lòng ngứa ngáy, cũng muốn trở thành
một thành viên của bọn họ!" Mịch Nhi gật đầu tán dương, lại nghi ngờ hỏi ngược lại anh, "Nhưng nó có cái gì đáng giá để anh coi nó là đòn sát
thủ lợi hại để cầu hôn đây? Em cũng rất vui mừng khi thành phố K có một
bệnh viện nổi tiếng xuất sắc như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn khiến
em cảm động đến khóc. . . . . ."
"Bệnh viện Mộc Ái đúng là không
đến mức khiến em cảm động. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đưa ra một phần tài liệu mỏng, để trước mặt Mịch Nhi, nhẹ nhàng nói, "Nhưng mà, nếu như anh tặng nó cho em thì sao? Nó là một sản nghiệp của Triển thị, là ý tưởng
anh đột nhiên thay em mở bệnh viện, trước kia Triển thị vẫn luôn giúp em quản lý kinh doanh, bây giờ, anh hoàn toàn đưa nó cho em."
Liên
Tĩnh Bạch nhẹ nhàng mở tập tài liệu ra, Trang đầu về quyền tài sản bệnh
viện cùng người thay mặt trên giấy tờ pháp lý, kế tiếp là bản vẽ kết cấu bệnh viện, bên trong có giới thiệu có tất cả các tầng cùng phân bố các
khoa ban, giới thiệu vô cùng cặn kẽ.
Anh đặt nó trong tay Mịch
Nhi, khóe mắt nhìn cô mỉm cười nuông chiều nói: "Về sau, nó chính là của em. Em có thể ở đây làm việc học tập chữa bệnh cứu người, về sau tất cả lợi nhuận hằng ngày tại bệnh viện đều có thể do em quyết định, thậm
chí, Mộc Ái có thể định kỳ điều động nhân viên y tế tham gia bác sĩ
không biên giới, để càng nhiều người được cứu sống, như vậy đã đủ cảm
động hay chưa?"
"Đây. . . . . . Đây là tặng cho em sao?" Giọng
nói Mịch Nhi cũng bắt đầu run rẩy, cô nhìn trên tài liệu đã được thay
đổi bằng tên cô, nhìn bản vẽ từ trên xuống dưới của bệnh viện, bệnh viện đó có diện tích to lớn, thiết bị tân tiến cao cấp, vậy mà đã thuộc về
cô? !
Tay cô di động trên bản vẽ, cô luôn cho rằng bệnh viện Mộc
Ái xuất sắc cùng ưu tú, biết vô số người vì chữa bệnh không ngại đường
xa tới đây, nhưng cô hoàn toàn không biết, nó là sản nghiệp kinh doanh
của Triển thị!
Hơn nữa cô không biết, thực ra Mộc Ái do Liên Tĩnh Bạch vì muốn tặng làm quà cho cô mà kinh doanh!
Nghĩ đến anh đã tốn bao nhiêu tâm huyết, trong lòng Mịch Nhi rung động dữ
dội, một giọt nước mắt nóng bỏng chợt rơi xuống, tiếp theo, giọt thứ
hai, giọt thứ ba, nước mắt của cô lại rơi.
"Đã nói không được
khóc." Liên Tĩnh Bạch cúi đầu, hôn khô nước mắt trên mặt cô, môi mỏng
nóng rực bao trùm lên lông mi run rẩy của cô, ngăn lại tất cả nước mắt
của cô.
"Được, không khóc, em không khóc. . . . . ." Mịch Nhi hít mũi. Cố gắng khống chế nước mắt, mới vừa rồi cô đã mất thể diện khóc
thật lâu, lần này, cô không thể khóc nữa.
Cuối cùng, cô đã hoàn
toàn khống chế bản thân, Mịch Nhi nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Liên Tĩnh
Bạch, thì thào hỏi: "Tại sao muốn đem quà tặng quý đắt tiền như vậy cho
em, giá của bệnh viện Mộc Ái rất cao, làm sao em gánh nổi --"
"Anh chỉ thấy giá trị của nó không đủ, không xứng với người mất hồn nhập hóa vào y học như em." Liên Tĩnh Bạch cầm tay cô, nhẹ nhàng nói, "Em có thể ở trong trong văn phòng khoa phát huy tài năng, sẽ không có người nào
trói buộc em, nơi đó đúng là trời đất của em, anh tặng nó cho em, nó mới có thể đổi thành giá trị lớn nhất, em sẽ mang lại cho nó sức sống mới."
"Chuyện này đột ngột quá. . . . . ." Cho đến bây giờ tinh thần Mịch Nhi vẫn
chấn động mạnh, "Từ khi bắt đầu đi vào căn phòng này, em liền không
ngừng bị tất cả mọi thứ làm cảm động, cầu hôn của anh đã khiến em không
biết phải trả lời thế nào, bây giờ, anh lại đưa một bệnh viện cao cấp
cho em --"
Liên Tĩnh Bạch dịu dàng nhẹ nhàng dỗ dành lấy lòng cô
nói: "Thật ra thì, anh vốn cũng không có tính toán gấp gáp để cho em
thấy tất cả quà tặng mấy năm này như vậy, không nghĩ muốn vội vàng ở đây cầu hôn em, lúc đầu anh sắp xếp, công bố tất cả những thứ này vào ba
tháng sau, vào sinh nhật hai mươi ba tuổi của em, đem tất cả quà tặng
quan trọng nhất cho em. Khi đó nhất định anh sẽ chuẩn bị chu đáo hơn,
sắp xếp toàn bộ chuyện này chu đáo hơn, chuyện bệnh viện anh cũng định
xử lý gọn gàng hơn."