Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 232: Chương 232: Ngoại truyện 11: Trở ngại lớn nhất




Cô vụng trộm lè lưỡi, người kia đại khái sẽ ôm bồn cầu cả đêm. Đúng là tác dụng của thuốc cô hạ giống như những gì chị Mịch Nhi nói!

Về người đàn ông hẹn cô cùng nhau đến ăn cơm kia, trên cơ bản giống như những gì Triển Dĩ Mặc nói với cô, chỉ có điều cô không rõ, là lại vẫn còn có rất nhiều tin tức. Chẳng hạn như, khi cô dùng bữa nửa chừng với anh ta, anh ta cũng đã bắt đầu nói bóng nói gió hỏi cô đêm nay có muốn đến phòng Tổng Thống hay không, có muốn tiến triển quan hệ thêm một bước hay không. Sau khi cô nghe xong lời này thì trong lòng vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt lại luôn mỉm cười mà hạ anh ta một chén thuốc xổ cực mạnh!

May mắn, ngoài việc cô thủ trong mình một khẩu súng lục loại nhỏ, trên người còn mang theo một ít thuốc thường dùng mà trước kia chị Mịch Nhi nghiên cứu chế tạo ra, để phòng thân cũng có, mà nhằm hại kẻ khác cũng có. Ở thành phố K lắp đặt camera dầy đặc như này, sở trường súng ống đạn dược của cô khó tránh khỏi phải giấu diếm bớt đi một phần. Mà thay vào đó, là các loại thuốc không màu không vị do chị chế ra. Đây mới là âm mưu quỷ kế vô hình của phụ nữ!

Chính là vì có hai món chuẩn bị này, cô mới có thể không biết sợ mà chấp nhận lời mời đêm nay của người đàn ông này, mới có thể không sợ chút nào hoành hành khắp nơi ngay khi mới đến thành phố K.

Bây giờ người đàn ông kia chỉ có thể qua đêm ở trong toilet, để mà nếm thử đến hậu quả xấu trêu chọc cô! Anh ta thật đúng là dám mơ tưởng, cho rằng quyên góp chút tiền là có thể chiếm tiện nghi, giờ thì cứ nỗ lực vui đùa cùng chiếc bồn cầu kia đi!

Nghĩ đến đây, trong mắt Dịch nhi thoáng qua nụ cười khinh miệt. Cô lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cười nói với Triển Dĩ Mặc: "Hẳn là anh ta cũng sẽ không thể quay lại, anh cứ việc ngồi đây, có muốn gọi thêm một ít thức ăn hay không? Hay là thêm một suất giống như của tôi, tôi ăn cũng thấy khá ngon miệng!"

Nhưng rồi cô thấy được, Triển Dĩ Mặc ngồi cùng một chỗ với bạn gái mình, không khí vừa căng thẳng xấu hổ không thôi, gần như đều không có ăn gì trên bàn! Cô gọi Triển Dĩ Mặc một tiếng, một mặt là muốn anh đi lại đây ngồi chút, về phương diện khác, cũng muốn cho anh tách khỏi bạn gái của mình, như vậy hai người mới có thể ăn thêm được vài thứ.

Đến quán ăn với những món ngon miệng mà cũng không hưởng thụ niềm vui thú gì, điều quả thực điều này không thể tha thứ!

"Không cần, tôi không đói bụng. Nhưng mà, những món em gọi thưởng thức rất tuyệt!" Triển Dĩ Mặc đảo qua chỗ bít tết, pudding chưa ăn xong trước mặt Dịch nhi, cười khẽ tán dương, "Đều là món ăn nổi tiếng cao nhất cấp, người bình thường cũng sẽ không cóloại ánh mắt này."

"Tôi lại rất thích ăn, hơn nữa chỉ ăn thứ tốt nhất, cái này thì chẳng còn cách nào khác!" Dịch nhi nhún nhún vai, có chút không biết làm sao dẩu môi lên.

Nhưng vừa nghĩ chút, bỗng nhiên cô tỉnh ngộ mà a một tiếng: "Tôi biết rồi, có phải là anh hoài nghi nguồn gôc tiêu pha của tôi, cảm thấy tôi không nên ăn những món đắt tiền xa xỉ như vậy? Ồ, anh yên tâm, mấy trăm vạn tiền quyên góp từ thiện mà anh đưa tôi đều chỉ chuyển vào tài khoản V+. Tuyệt đối tiền nào việc ấy, mà mọi chi phí ăn, mặc, đi lại của tôi đều là tiền bản thân tôi kiếm được, tuyệt đối không có sử dụng một đồng quyên góp nào!"

Dịch nhi một mặt thản nhiên lên tiếng giải thích. Cô hiểu biết, nội bộ gia tộc chuyên làm từ thiện nào đó bộc phát ra lời gièm pha, làm cho cả sự nghiệp từ thiện sợ bóng sợ gió. Một chút gió thổi cỏ lay cũng đều dấy lên những cơn sóng gió vô cùng vĩ đại. Nên người bình thường sẽ hoài nghi không tin, thì cũng là điều bình thường.

Thế nhưng số tiền mà cô ăn nhậu chơi bời, cũng tuyệt đối không có một chút quan hệ với V+. Chính khoản tiền cô kiếm được từ súng ống đã đủ cho cô hưởng thụ một đời. Huống chi cô còn có một người cha càng kiếm được nhiều tiền hơn. Dầu gì thì từ nhỏ cô cũng là đại tiểu thư giàu có sang trọng xa xỉ, được nuông chiều từ bé!

"Tôi không có ý tứ này." Triển Dĩ Mặc bật cười "Tôi biết, từ nhỏ đến lớn em luôn buôn bán súng ống kiếm được chỗ tôi cũng không ít, huống chi số ít cũng đã giao dịch rồi. Đến lúc nào thì chúng ta lại đến đàm phán thêm một chút về đề tài trọng tâm này đi?" Anh muốn trao đổi nhiều hơn với Dịch nhi, bắt đầu từ điểm mà hai người có chung sở thích!

"No No, thời gian ăn cơm, không nói chuyện công việc. Anh hỏi tôi lâu như vậy, tôi chỉ có một câu muốn nói, cô bạn gái kia của anh thật đáng yêu!" Dịch nhi lắc đầu. Cô ngẩng lên nhìn về phía bạn gái của Triển Dĩ Mặc mang đến, cảm khái nói, hoàn toàn không chứa châm chọc "Anh cũng không quan tâm cô bạn của mình một chút nào thì thôi, vì sao phải mang cô ấy tới nơi này. Cô ấy tuyệt đối là thích khung bán hàng vỉa hè chợ đêm đúng hơn!"

Ở bàn ăn cách đó không xa, Lâm Lâm bởi vì ngồi mình một chỗ, đã có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Cô hoàn toàn không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, cứ cầm đũa nhẩn nha ăn món bít tết kẹp gan ngỗng, vẻ mặt cực kì hứng thú với món ăn này.

Tuy rằng hành động này của cô ở trong nhà hàng Tây có vẻ hết sức kỳ quái, nhưng cũng khiến cho Dịch nhi có chút bội phục con người không kém tuổi cô chút nào. Quả là rất có dũng khí, có thể kiên trì với phong thái bản thân như vậy mà không chú ý đến cái nhìn của mọi người, đó cũng là một loại phẩm chất hiếm thấy mà!

"Cô ấy tên là gì? Là bạn gái mới của anh, hay là người cũ?" Dịch nhi bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Triển Dĩ Mặc: "Bằng không như vậy đi, anh giới thiệu cô ấy cho tôi làm quen có được không? Thế nhưng nếu như cô ấy trở thành bạn bè của tôi, anh cũng không có được vọng tưởng nhúng chàm cô ấy!"

Dịch nhi mở miệng lời lẽ chính nghĩa. Cô cảm thấy bản thân hẳn là sẽ rất hợp với thiếu nữ mới gặp này. Ít nhất, cũng có khả năng hai người cùng đi ăn khắp thiên hạ, tạo nên bộ đôi hai người tham ăn thì quá không thành vấn đề!

Nhưng mà, cô không cho phép loại người lăng nhăng như Triển Dĩ Mặc tới gần bạn bè do mình chấp nhận. Thiếu nữ này còn có cuộc đời rất tốt, tuyệt đối không thể bị hủy dưới tay con ngựa đực trong môi trường ô nhiễm này!

"Dịch nhi, cô thật sự hiểu lầm. Tôi thật sự không có chơi bời phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi! Cô gái này tên là Lâm Lâm, tôi và Lâm Lâm mới quen hôm nay. Chuyện tới nơi này ăn cơm, tôi chỉ muốn cảm tạ cô ấy đã trả lại món đồ bị thất lạc, tuyệt đối không có ý đồ gì khác ..." Triển Dĩ Mặc có chỗ khó nói mà giải thích với cô.

Bây giờ anh vô cùng hận, vì sao trước nay bản thân đều luôn bừa bãi, chơi bời lang thang khắp nơi. Tác phong không tốt khiến Dịch nhi liên tục hiểu lầm, dẫu anh có thay đổi như thế nào đều không sửa được ấn tượng của Dịch nhi đối với mình!

Anh đã có thể đoán được, điều này tuyệt đối chính là trở ngại lớn nhất của anh trên con đường tìm người vợ tương lai!

"Không có vấn đề gì là tốt nhất! Về sau cũng không cần có quan hệ gì!" Dịch nhi không biết vì sao, trong lòng cũng có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi đầu lại hớp một ngụm cà phê, sau đó dùng thìa quấy li cà phê nóng, nhẹ nhàng bắt đầu lên kế hoạch hành trình ăn uống "Uh, ngược lại tôi rất muốn đi cùng cô ấy ăn hết các loại món ăn vặt ở chợ đêm vỉa hè. Có lẽ cô ấy biết đường phố có món gì đó độc nhất vô nhị cũng không biết chừng ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.