Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 190: Chương 190: Ngu ngốc!




"Anh tránh ra!" Mịch Nhi không ngừng đẩy anh, kháng cự cái ôm của anh, "Anh nói bậy cái gì, thân thể của em rất tốt, mới không cần anh lo!"

"Rất tốt? Em xác định thật sự rất tốt sao? !" Mi tâm Liên Tĩnh Bạch nhíu chặt, ngón tay gắt gao siết chặt cơ thể Mịch Nhi, không để cô cử động nhúc nhích chút nào.

Anh trực tiếp cởi áo vest âu phục của mình ra, không thương tiếc chút nào lấy âu phục thiết kế thủ công đắt giá trải trên thềm đá, sau đó kéo Mịch Nhi ngồi lên âu phục.

"Này, anh muốn làm gì!" Mịch Nhi vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, tính khí trẻ con không chịu nghe lời ngồi xuống.

"Đừng động!" Liên Tĩnh Bạch cứng rắn đè thân thể giãy giụa của cô lại, lấy chân trái của Mịch Nhi đặt trên đầu gối mình, sau đó đưa tay cởi giày cao gót của cô.

Chiếc giày xinh đẹp màu vàng kim chói mắt bị tùy ý vứt một bên, Liên Tĩnh Bạch giống như đang cầm một viên trân châu, giữ bàn chân như ngọc của Mịch Nhi trong lòng bàn tay, miệng hít vào một ngụm khí lạnh.

Anh đau lòng nhìn ngón chân cô, ở ngón cái bàn chân trái trắng như ngọc, bỗng xuất hiện một vết phồng rộp trong suốt sưng to lên, mà bên cạnh da đã chảy máu!

Anh vừa chú ý tới động tác Mịch Nhi leo lên bậc thang là lạ không tự nhiên! Thời điểm chân cô rơi xuống đất, liền bất giác kiễng chân trái lên, sau đó anh mới ý thức được, cô có thể bị thương do giày cọ sát vào chân!

Chân trái Mịch Nhi bị thương còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ, cô nhất định chịu loại đau đớn này một thời gian dài, lại còn đang dùng bàn chân bị thương này liên tục bước đi leo lên bậc thang. . . . . .

Đáng chết, làm sao anh quên mất chuyện cô mang giày cao gót một đường Bạo Tẩu nóng nảy bước đi!

Gần đây Mịch Nhi không thích mang giày quá cao, vì tạo hình hôm nay, cô mới có thể mang một đôi giày cao gót cao 8cm. Mặc dù trước đó xác nhận qua giày rất tốt đi sẽ không có vấn đề, nhưng cô đã đứng ở bữa tiệc hai đến ba giờ!

Mịch Nhi vô cùng mệt mỏi, lại kịch liệt đi nhanh như vậy, tại sao anh không có chút lo lắng nào!

Cô lại cứ đi các con đường nhỏ gập ghềnh uốn lượn, đêm tối luôn dễ không thấy rõ đường, cho dù cô không mang giày cao gót anh cũng sớm nên nhắc cô có thể sẽ bị thương!

Nhưng là, mãi đến khi Mịch Nhi bị thương do cọ xát vào chân, anh mới nghĩ đến việc này, điều này đã quá trễ rồi!

Chút vết thương nhỏ trên chân này, đối với người bình thường hoàn toàn không đáng nói đến, nhưng chúng nó trên người Mịch Nhi cảm giác đau tăng gấp đôi, cô hoàn toàn không có cách nào chịu được đau đớn thể chất, cô hẳn là rất đau. . . . . .

"Đau không?" Lòng Liên Tĩnh Bạch không ngừng tự trách mình, anh yêu thương nhẹ nhàng lau vết máu trên ngón chân cô đi, cầm lòng bàn chân của cô không dám động một cái, "Mịch Nhi, em không cần gấp gáp, vết thương kia có phải muốn để dì Tố tới chữa trị không, có phải em rất đau không?"

"A —— a. . . . . ." Mãi đến khi Liên Tĩnh Bạch nhẹ tay đụng phải miệng vết thương, Mịch Nhi mới giật mình tỉnh ngộ từ tức giận, thân thể cô phản xạ có điều kiện tự nhiên phát ra âm thanh đau đớn khó nhịn, xô cúi đầu, lúc này mới phát hiện chân mình bị thương!

Mắt Mịch Nhi một mảnh mờ mịt, chân mình từ lúc nào cọ sát ra vết phồng nước, tại sao chính cô cũng không biết gì?

Vừa rồi lòng cô toàn lửa giận, chẳng lẽ những tức giận kia vậy mà ngăn thần kinh cô nhạy cảm với cảm giác đau, khiến cô không có chú ý gì tới vết thương ở ngón chân sao?

"Đau quá. . . . . ." Khóe miệng Mịch Nhi cũng đau đến co lại, khi ý thức được cơ thể bị thương, vừa mới quên bị thương dường như một lần toàn bộ đánh tới, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại kiểm tra vết phồng nước trên chân, líu ríu nói, "Đây là bộ phận bị cọ sát lâu dài mà dẫn tới tổ chức tế bào rạn nứt, huyết thanh tích tụ thành vết phồng rộp. . . . . ."

"Như vậy có nghiêm trọng không, có hậu quả không tốt gì không?" Liên Tĩnh Bạch lo lắng hỏi đến cùng, "Cơ thể có thể chịu đựng cảm giác đau này không? Mịch Nhi, em đừng cậy mạnh nữa, không chịu nổi nhất định phải nói cho anh biết!"

"Uhm, không có việc gì. . . . . ." Mịch Nhi cau mày, nhịn đau lắc đầu một cái, nghiêm túc quan sát vết phồng rộp trả lời, "Trở về khử trùng sạch sẽ, sau đó đẩy vết phồng rộp ra, bôi một chút thuốc lên là được rồi. . . . . . Không phải chuyện gì lớn ——"

"Vậy chúng ta mau trở về!" Liên Tĩnh Bạch lập tức nói, "Cẩn thận nhiễm trùng, chúng ta đi thôi!"

"A." Mịch Nhi đưa tay muốn cầm giày lên, cô cũng muốn lập tức trở về nhà bôi thuốc, ngón chân đau đớn thật là khó chịu!

"Em còn có thể mang giày sao?" Liên Tĩnh Bạch vội vàng đoạt giày đi, chân cô đã bị giày cọ xát rồi, làm sao có thể tiếp tục mang đôi giày này nữa!

Vết thương trên chân tuyệt đối không thích hợp chưa qua xử lý cứ như vậy mang giày, mặc dù Mịch Nhi là bác sĩ, nhưng tại sao cô có thể lại phạm sai lầm!

"Ngu ngốc! Chân bị thương làm sao mang giày được!" Liên Tĩnh Bạch xoay người bước xuống vài bậc thang, khom người xuống trước mặt Mịch Nhi, nhẹ nói: "Không cần lo chuyện giày, anh cõng em về!"

"A. . . . . ." Mịch Nhi có chút sững sờ nhìn Liên Tĩnh Bạch cúi người đưa lưng về phía mình, cảm giác được, cảnh tượng này hình như rất quen thuộc. . . . . .

"Mau lên đây!" Liên Tĩnh Bạch lo lắng quay mặt sang, thúc giục, "Chúng ta nhanh một chút về nhà bôi thuốc!"

"Ô. . . . . ." Lúc này Mịch Nhi mới nghiêng người về phía trước, từ từ bò lên vai anh.

Đôi tay vòng chắc cổ anh, gương mặt kề sát bên tai anh, cảm giác toàn tâm dựa sát vào nhau của anh, thế nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn, là trọn đời vững vàng hoàn toàn dựa vào nhau.

Mịch Nhi nằm sấp trên lưng Liên Tĩnh Bạch, lúc này mới vững vàng đứng dậy, anh lại dùng tay bảo vệ thân thể của cô, mới bắt đầu vững vàng xuống bậc thang.

Bước chân vừa nhanh mà ổn định, anh cẩn thận vội vàng trở về đường cũ.

Mịch Nhi mệt mỏi nằm trên lưng Liên Tĩnh Bạch, mặc dù anh đang một bậc một bậc xuống cầu thang, nhưng cô nằm lại vô cùng bình tĩnh, giống như hải đảo được bến cảng bảo vệ, hưởng thụ an toàn vô tận.

"Thân thể cảm thấy khá hơn chút nào chưa?" Liên Tĩnh Bạch vừa bước nhanh, vừa lo lắng không ngừng hỏi cô, "Làm sao cô có thể không bảo vệ mình như vậy, cuối cùng lại bị thương. . . . . ."

Mịch Nhi mở trừng hai mắt, nghe anh nói liên tục không ngừng, cô chợt nhớ tới mình vừa rồi bị cắt ngang cảm xúc.

Làm sao mình bị thương, còn không phải lỗi của Liên Tĩnh Bạch sao! Đều tại anh chọc giận cô, cô mới có thể đi loạn khắp nơi cọ xát làm chân bị thương!

"Hả? Mịch Nhi, sao em không nói gì?" Liên Tĩnh Bạch vẫn dụ dỗ Mịch Nhi phân tán lực chú ý của cô, nhưng cũng không nghe được trên lưng đáp lại, anh có chút lo lắng hỏi, "Có phải chân rất đau không? Em còn có thể nói chuyện không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.