Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 123: Chương 123: Người con gái đẹp




"Anh Tiểu Bạch đi làm việc đi, em tự chơi được rồi!" Mịch Nhi ngồi vào chỗ thư ký, tiện tay mở máy vi tính hỏi, "Máy vi tính có mạng rồi sao? Có tai nghe không? Mấy năm nay hình như em đã bỏ lỡ rất nhiều tập phom mới, thừa dịp lúc này bổ xung cũng tốt --"

"Anh sẽ cho người đi lấy tai nghe, còn cần thứ gì không, muốn ăn bỏng ngô với nước có ga không? anh sẽ bảo nhà bếp mang chút đồ ăn vặt tới. . . . . . Em bây giờ muốn ăn cái gì muốn uống cái gì, anh sẽ để cho họ chuẩn bị."

Liên Tĩnh Bạch không khỏi suy tính chu đáo, vô cùng chăm sóc hỏi. Nếu như anh yêu cầu Mịch Nhi tới phòng làm việc mà cô không có hứng thú, như vậy, nhất định anh phải cho cô thoải mái, để cho cô có thể tiếp tục ở chung trong thời gian dài.

Mịch Nhi cũng không khách khí, nâng cằm lên suy tư: "Em muốn, anh gọi những đồ ăn vặt trước đó, rất nhớ mùi vị của nó--"

Ngay khi hai người đang nói chuyện, cửa phòng làm việc được gõ vào, một người đàn ông đeo túi cầm sổ ghi chép đi vào, vừa nhìn thấy bên trong có người, nhất thời anh ta ngây ngẩn cả người.

"Tổng -- tổng giám đốc?" Thư ký Lãnh Dịch cấp cao của Triển thị cảm thấy tâm lý của mình vẫn chưa đủ mạnh, mới có thể không ngừng bị SHOCK.

Hôm nay làm sao vậy?

Anh ta nhìn thấy nhân viên tụ tập nhốn nháo vây quanh tầng này đã thấy rất kỳ lạ rồi, ai ngờ, thậm chí vào phòng làm việc càng thấy kỳ quái trước cảnh tượng này!

Anh ta sững sờ nhìn vị trí vốn thuộc về mình, tất cả hồ sơ quan trọng trên bàn đều bị tiện tay bỏ vào ngăn tủ, cả chậu cây xương rồng anh ta cố ý trưng bày cũng bị ném trên mặt đất, ống đựng bút, bảng công tác, ly trà, ghi chép công việc, những thứ anh ta đặt tất ở trên, những thứ bình thường tuyệt đối không ai dám được động vào, tất cả lại bị đổi chỗ hết.

Càng không thể tưởng tượng được chính là, chỗ của anh ta, bây giờ có một cô gái xinh đẹp đang ngồi!

Mà tổng giám đốc luôn luôn uy nghiêm lạnh lùng, đang cùng cô gái kia nói cười ríu rít, tiếp xúc thân mật, đến mắt cũng không nhìn anh ta một cái.

Này -- đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

"Tổng giám đốc, tôi -- tôi đã tới?" Lãnh Dịch cảm thấy lời nói của mình căn bản là không dẫn tới chú ý, không khỏi cao giọng báo cáo một câu.

Mặc kệ bây giờ là tình huống nào, tốt xấu cũng phải cho tổng giám đốc chú ý là anh ta đã tiến vào, bây giờ vị trí của mình bỗng nhiên xuất hiện cô gái chiếm giữ, dù sao tổng giám đốc cũng phải có bước sắp xếp tiếp theo chứ? !

"À, Lãnh Dịch đã đến rồi!" Lúc này Liên Tĩnh Bạch mới ngẩng đầu nhìn thư ký thân cận của mình mới đến, vẫy tay nói với anh ta, "Đây là Mịch Nhi, bây giờ cô ấy sẽ ngồi chỗ của cậu, cậu cũng không cần tới phòng làm việc."

"Cô ấy. . . . . . tiểu thư Mịch Nhi là thư ký tổng giám đốc mới tuyển mộ tới sao?" Lãnh Dịch có chút không biết thế nào, tổng giám đốc nói thẳng bắt đầu từ bây giờ anh ta cũng không cần tới phòng làm việc nữa, chẳng lẽ ý muốn anh ta thôi việc?

Chẳng lẽ, tổng giám đốc vẫn còn giận với anh ta chuyện ngày hôm qua không có làm hết chức trách để ý người làm phía dưới, đã khiến người chuyển phát nhanh đi vào quấy rầy hội nghị? Đây là đang trừng phạt anh ta sao --

Nhưng ngày hôm qua tổng giám đốc cũng nói rõ ràng, muốn thưởng việc làm sai đó, cũng không cóý giận lây sang anh ta mà. . . . .

Cái cô gái tinh linh này là ai, chẳng lẽ chính là người thay công việc của mình?

Không phải là anh ta chua xót, chỉ là cô gái xinh đẹp này còn trẻ như vậy, cho dù không phải bình hoa, cũng khó gánh vác quản lý nhanh chóng công việc trong Triển thị được?

Dù sao thì tổng giám đốc cũng không nên vì người con gái đẹp này, không phân minh công tư để cho người không biết làm gì tới đây nhận chức thư ký Triển thị, việc này thật là có lỗi với ba đời tổ tông nhà họ Lãnh đổ bao tâm huyết vì Triển thị. . . . . .

"À, là tôi không nói rõ ràng!" Liên Tĩnh Bạch liếc mắt nhìn ra Lãnh Dịch hiểu lầm, cái người thư ký cấp cao này cùng bằng anh lại đang làm việc không gì có thể bắt bẻ, nhưng chính là thỉnh thoảng sẽ không biết rõ tình hình mơ hồ một chút, hôm nay, hình như Lãnh Dịch hoàn toàn hiểu lầm phương hướng mất rồi.

"Mịch Nhi, đây là thư ký cấp cao của Triển thị, vẫn là quản lý thân cận mọi việc cho anh, về sau nếu em gặp phải chuyện gì trong công ty, thì cũng có thể tìm anh ta xử lý." Liên Tĩnh Bạch cười nói, trước giới thiệu lẫn nhau cho Mịch Nhi cùng Lãnh Dịch, "Lãnh Dịch, đây là vị hôn thê của tôi Mịch Nhi, cô ấy sẽ đi làm cùng tôi, cũng không phải là thư ký mới. Cậu tạm thời dời đến gian phòng cách vách làm việc, những đồ ở bên này tôi sẽ kêu người mang qua đó giúp cậu."

"Chào anh thư ký Lãnh!" Mịch Nhi cười hì hì quay ra chào hỏi Lãnh Dịch, giọng nói đều toát ra vẻ vui mừng.

Biết là anh Tiểu Bạch vì tránh hiềm nghi mà tìm một người đàn ông đến làm thư ký, cô vẫn rất vui mừng. Dễ dàng nảy sinh JQ chính là ở phòng làm việc, sống chung lâu ngày nhất định sinh tình, nữ thư ký yêu tổng giám đốc, say rượu mất lý trí một lần mang thai gì đó, đây quả thực chính là tình tiết vô cùng cẩu huyết!

Như thế rất tốt, anh Tiểu Bạch đã đoạn tuyệt tất cả vấn đề có khả năng xảy ra, cô rất hài lòng vì anh tự giác!

"Chào Mịch Nhi tiểu thư!" Lãnh Dịch theo phản xạ có điều kiện lễ phép đáp lễ Mịch Nhi, nhưng nghĩ thầm lời tổng giám đốc vừa nói, anh ta lập tức trợn tròn hai mắt, "Cô là -- là vị hôn thê của tổng giám đốc?" Vậy em gái chuyển phát nhanh ngày hôm qua tổng giám đốc"Mạnh bạo" lôi đi đâu rồi, là vật hy sinh sao. . . . . .

"Đúng, là vị hôn thê." Không đợi Mịch Nhi trả lời, Liên Tĩnh Bạch đã giành nói, "Cậu có thể từ từ hiểu rõ chuyện của Mịch Nhi, ở chung lâu ngày rồi sẽ quen thuộc. Trước hết Lãnh Dịch cậu hãy đi tìm cho tôi xem có tai ngay không, không có thì ngay lập tức đi mua cái tốt nhất, hơn nữa chuẩn bị một chút trái cây cùng đồ ăn vặt, bảo người ta nhanh đưa tới."

Mịch Nhi liếc anh một cái, đối với việc anh không chờ đợi liền đi tuyên bố chủ quyền, không che giấu chút nào mà nói cô là vị hôn thê của anh, cô lại không có chút chuẩn bị. Nhưng ở trước mặt cấp dưới của anh, cô cũng biết lưu lại cho anh mặt mũi, tuyệt đối không thể phủ nhận tại chỗ, để cho anh không xuống đài được .

Liên Tĩnh Bạch quy ra Lãnh Dịch nói: "Sắp đến giờ làm việc rồi, bây giờ trước hết cậu hãy đi làm những gì tôi bảo, ngày hôm qua tôi không có tới công ty, hôm nay nhất định là rất bận rộn, sớm đi chuẩn bị đi."

"Vâng, tôi sẽ đi." Lãnh Dịch gật đầu một cái, xoay người thu dọn vài thứ quan trọng rồi mới rời đi, tổng giám đốc cũng đã nói đến trình độ này, anh ta mà còn ở lại thì không có mắt rồi.

Nhưng đi đến cửa phòng, anh ta lại quay đầu lại, có chút khó khăn xin phép tổng giám đốc về chuyện còn nghẹn ở cổ họng: "Tổng giám đốc, kiện hàng ngày hôm qua em gái đưa tới vẫn còn ở trong công ty, tôi đã giúp ngài cất lại, muốn hỏi nên xử lý như thế nào? Cần tôi mang nó tới đây, cho ngài xem qua chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.