Hình ảnh trên màn
hình chợt bật ra sáng rực chói mắt, bộ trang sức kia sáng ngời ánh sáng
dần dần biến mất, ngược lại, một chùm tia sáng chói mắt từ trên màn hình chiếu xuống.
Tia sáng kia giống như bàn tay vô hình, dũng cảm tiến tới xé tan bóng tối, đi tới góc phòng nơi chưa bao giờ có ánh sáng.
Sau khi tia sáng kia đã mở ra con đường, từ điểm khởi đầu của màn hình bắt
đầu không ngừng có ánh sao lóe lên, khi ánh sao tụ tập, mắt người thế
nhưng có thể ở đường ánh sáng kia nhìn thấy khối trang sức chân thật, bộ trang sức kia vốn chỉ hiện ra trong phim!
Hình ảnh đồ trang sức
châu báu 3D bắt đầu theo đường ánh sáng kia từ từ di chuyển, một đường
tự nhiên lãng mạn lóng lánh tỏa sáng màu bạc, cuối cùng, đáp xuống trên
phần cuối của góc kia.
Mịch Nhi nhìn hình ảnh thần kỳ này, đây là khoa học công nghệ mang tới ảo giác, dùng ánh sáng chính xác nhất bày
ra thay đổi thị giác, ánh sáng mê ảo lại có thể có cảm giác chân thật
như vậy, khiến người ta không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Cô biết, đây nhất định là tác phẩm của Triển thị và FL đồng thời hợp tác, chỉ có Triển thị đứng đầu khoa học công nghệ phối hợp với FL mạnh nhất về nghệ thuật thiết kế, mới có thể bày ra bữa tiệc thị giác vô cùng xinh đẹp
như thế. . . . . .
"Rất đẹp mắt!" Mịch Nhi nâng lên nụ cười, chân thành khen ngợi nói, "Anh lãnh đạo hai công ty thật sự là càng ngày
càng lợi hại, kết hợp kỹ thuật tiên tiến nhất, quả thật khiến người ta
lẫn lộn chân thật và hư ảo!"
"Vậy em đoán, đồ trang sức bày ra
bên kia là thật hay giả?" Liên Tĩnh Bạch hơi nở nụ cười, đưa tay kéo
Mịch Nhi, theo chùm ánh sáng chỉ dẫn, đi thẳng tới phần cuối.
Anh đứng vị trí chùm tia sáng bày ra trước đài, ý bảo cô có thể sờ một cái
những châu báu xinh đẹp lấp lánh dưới ánh sáng trong hộp kia.
"Thật hay giả?" Vẻ mặt Mịch Nhi nghi ngờ, cô vừa thấy rất rõ, đồ trang sức
trong hộp trước mắt đích xác là từ chùm sáng di chuyển trên màn hình
chiếu xuống, chúng nó hẳn chỉ là ánh sáng trải qua phương pháp đặc biệt
chế tạo mà thành ảo ảnh thị giác thôi.
Nhưng thử thăm dò vươn tay về trước, Mịch Nhi lập tức kêu lên: "A! Quả nhiên là đồ trang sức thật! Là thật! Chẳng lẽ em nhìn lầm sao? !" Tay cô không ngừng vuốt mỗi một
món đồ trang sức, vậy mà toàn bộ đều là thật!
"Đương nhiên là
thật, em không có nhìn lầm, chẳng qua là ánh sáng hư ảo vừa vặn chiếu
rọi đến chân thật trên đài." Liên Tĩnh Bạch nhìn vẻ mặt Mịch Nhi ngạc
nhiên, cuối cùng công bố hiểu tất cả huyền bí, "Đây là anh ở bốn năm
rưỡi trước chuẩn bị quà tặng sinh nhật mười tám tuổi của em, hiện tại
đưa cho em!" die%nda%nle%quy%don
"Quà tặng. . . . . . Mười tám
tuổi . . . . . . Quà tặng?" Mịch Nhi nhất thời sững sờ, "Tại sao, tại
sao là đồ trang sức. . . . . ."
Sinh nhật mười tám tuổi của cô
trải qua ở bên ngoài, thời điểm Liên Tĩnh Bạch thiết kế chế luyện bộ
trang sức này, ô căn bản cũng không có ở nhà, tuyệt đối sẽ không có cơ
hội thấy chúng nó, tại sao anh còn lao lực tâm lực chuẩn bị quà tặng cô
mười tám tuổi, hiện tại vấn đề càng lớn hiện ra trước mắt cô. . . . . .
Anh muốn khiến cô cảm động hổ thẹn chết ư, đối mặt với anh Tiều Bạch dịu
dàng dụng tâm như thế, làm sao cô không hối hận rời khỏi chứ. . . . . .
"Anh vẫn luôn rất tức giận, tại sao năm đó đưa cho em vòng tai không có hệ
thống định vị toàn cầu, cho tới khi em vừa rời đi cố ý lánh mặt, anh
liền không có biện pháp với hành tung của em. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch
cầm lấy vòng tay đá quý, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay Mịch Nhi.
Anh
thở dài, mới chậm rãi nhớ lại chuyện khi đó: "Loại hối hận này trong năm thứ nhất em rời đi vẫn luôn hành hạ anh, cho nên đến khi sinh nhật mười tám tuổi của em mau tới, anh thiết kế nguyên bộ trang sức cho em, chúng nó đều không ngoại lệ đều có hệ thống định vị, có thể để anh xác thực
tìm được em. Anh cũng vậy đặc biệt quay chụp một chút hình ảnh lúc ấy
chế luyện đồ trang sức, nghĩ tới sau khi em trở về, có thể để em biết
khi đó anh là bộ dạng gì, anh không hy vọng em bỏ qua bất luận một giai
đoạn gì trong cuộc đời của anh——"
"Anh Tiểu Bạch. . . . . ." Mịch Nhi nhẹ nhàng vuốt ve châu báu lộng lẫy trong hộp một bộ đồ trang sức
đầy đủ lấp lánh ánh sáng rạng rỡ, bọn chúng vốn nên được tặng cho cô lúc mười tám tuổi, nhưng cho tới bây giờ mới hiện ra trước mặt cô ——
Một tay khác cô nắm chặt tay Liên Tĩnh Bạch, trên thế giới sẽ không bao giờ có người đàn ông khác giống như người này, cho dù thời điểm cô không
thấy được cũng lao lực tâm huyết vì cô làm bất cứ chuyện gì, cho dù là
cô đã làm sai chuyện, aanh cũng sẽ tự trách mình, rồi suy xét càng chu
đáo chặt chẽ cẩn thận hơn. . . . . .
Những đồ trang sức này không chỉ là đồ trang sức, cũng không chỉ có chức năng xác định vị trí, bọn
chúng rõ ràng đọng lại di hận và tự trách của Liên Tĩnh Bạch lúc cô rời
đi, là nhớ nhung anh đối với cô cho tới nay!
"Em còn thích không? Dù sao cũng là bốn năm rưỡi trước thiết kế, kiểu dáng và tạo hình cũng
có chút lỗi thời. Anh cũng chỉ là cân nhắc sở thích của em lúc đó, có
thể bây giờ bọn chúng cũng đã không nằm trong phạm vi thẩm mỹ của em."
Liên Tĩnh Bạch dịu dàng đeo mỗi một món trang sức giúp Mịch Nhi, mặc dù
trong miệng anh khiêm tốn nói những lời đó, nhưng không thích trang sức
đá quý Mịch Nhi đeo gần đây, tại đây trang trí đồ trang sức tinh xảo
khéo léo, vốn là vô cùng xinh đẹp lại càng nổi bật lên mười phần.
Di%enda%nle%qu%ydo%n
Những thứ này do tay nghề Nghệ thuật gia cao cấp của anh thiết kế, cho tới bây giờ cũng không lỗi thời, chỉ biết
càng thời gian lâu càng trân quý hơn.
"Em rất thích! Em vĩnh viễn cũng rất thích!" Lông mi Mịch Nhi lặng lẽ thấm ướt nước mắt, cô nặng nề gật đầu, "Cám ơn anh! Bọn chúng đều rất đẹp! Nếu như lúc em mười tám
tuổi nhận được quà tặng này, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng! Cho dù bây
giờ em mới nhìn thấy bọn chúng, nhưng cũng hưng phấn và hạnh phúc giống nhau, em sẽ đeo, luôn đeo!"
Cô lên tiếng bảo đảm, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã hoàn toàn không ngại tùy thân mang đồ trang sức
hệ thống định vị toàn cầu, đó cũng không phải một loại gông cùm xiềng
xiếc hạn chế cuộc sống tự do, bọn chúng càng là người thân quan tâm và
lo lắng cô.
Cô tin tưởng, anh Tiểu Bạch tuyệt đối không phải là
muốn dùng cái này tùy thời nắm trong tay hành tung của cô khống chế hành trình của co, anh cần chỉ là một phần an tâm như vậy. Nếu như cô mất
tích, bị bắt cóc, mất liên lạc, anh cũng có thể từ những thứ này dưới
tình huống cực đoan nhất tìm được cô, tùy thời cung cấp cứu viện và trợ
giúp, đây mới là mục đích cơ bản đơn thuần của anh.
Cô có tiền án không tốt khiến Liên Tĩnh Bạch luôn luôn không có cách nào hoàn toàn an tâm, thiếu hụt cảm giác an toàn anh chỉ có thể dùng loại phương thức
này, định ký hiệu lên người cô, để anh có thể điều khiển từ xa.
Vây hãm cô, là bởi vì yêu cô, bởi vì yêu cô, nên không cho phép có bất kỳ sai lầm.
Cô cũng hiểu rõ, cũng nguyện ý phối hợp, làm sao mình lại khiến người yêu luôn lo lắng chứ.