"Triển Dĩ Mặc! Em ra đây cho chị!" Mịch Nhi một tay kéo Mục Cẩn đi nhanh, một
bên ở trên đường nói xung quanh: " Chị biết em ở đây, đừng trốn không
ra! Em có bản lĩnh cài bẫy A Cẩn, em có bản lĩnh ra đây!"
"Chị, chị đừng kêu. . . . . ." Mục Cẩn bị chị gái kéo về phía trước, chợt cảm thấy có chút cảm động, lại có chút mất thể diện.
Chính là cảm động, chị gái ruột của mình mặc dù ngoài miệng luôn là không
thuận theo thì không buông tha với cậu, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt
đối là cực kỳ bao che. Có lẽ cho dù là anh rể tương lai anh Tĩnh Bạch
khi dễ cậu, chị gái cũng sẽ không chút do dự ra đòn đi?
Nhưng là, giờ khắc này, giống như dì Tuyết nhập vào thân, ồn ào ầm ĩ chị gái thật sự là cảm giác tốt như người đàn bà đanh đá a. . . . . . Chị có thể
buông tay của cậu ra hay không, cũng đừng kêu như vậy nữa, tại sao muốn
đem chuyện cậu bị anh Dĩ Mặc cài bẫy khiến cho mọi người đều biết, cậu
cũng không có kém như vậy chứ. . . . . .
"Mịch Nhi, chờ anh một
chút!" Liên Tĩnh Bạch đuổi theo, kéo tay kia của Mịch Nhi, bất đắc dĩ
nói, "Em muốn tìm Dĩ Mặc, tại sao tìm tới nơi này hả? Anh dẫn em đi,
muốn tìm em ấy, dĩ nhiên tìm Liên Tranh trước nhanh hơn!"
"A, em
lại quên mất!" Mịch Nhi vỗ trán một cái, "Hỏng rồi, dường như em ở lại
trong phòng thí nghiệm của trường quá lâu, gần một tháng không có gặp
Liên Tranh và Dĩ Mặc, ngay cả bọn họ Tiêu Bất Ly Mạnh(*) cũng quên. . . . . ."
(*): hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương
Duyên Chiêu trong Dương gái tướng, tình cảm của hai người vô cùng thân
thiết cho nên mới dùng Tiêu Bất Ly Mạnh hoặc Mạnh Bất Ly Tiêu để hình
dung D.D.L.Q.D
Nói xong, Mịch Nhi lấy điện thoại di động ra bắt
đầu gọi giương cho Triển Liên Tranh: "Này này, Liên Tranh em ở đâu? A,
được được, chị sẽ đi tìm em!"
"Hì hì, cám ơn anh Tiểu Bạch nhắc nhở em!" Mịch Nhi cười cười với Liên Tĩnh Bạch, sau đó kéo em trai đi.
"Thì ra là bọn họ đã đi về." Mục Cẩn vừa nghe Liên Tranh nói địa điểm ở
trong điện thoại, hơi nhíu mày lầm bầm, "Anh Dĩ Mặc quả nhiên là cố ý để cho em một mình đi gõ cửa sổ xe, anh ấy làm sao có thể lôi kéo chị Liên Tranh trở về phòng khách chứ. . . . . ."
Một nhóm ba người đi
đến phòng khách, Mịch Nhi quả nhiên nhìn Triễn Dĩ Mặc ngồi trên ghế
sofa, đang hi hi ha ha nói chuyện cùng Liên Tranh, cô ra hiệu với em
trai, hai người cũng nhón chân, lặng yên không tiếng động nhanh nhẹn đi
tới.
"Oa!" Mịch Nhi đi đến sau lưng Triển Dĩ Mặc, chợt cao giọng
kêu một tiếng, khi Triển Dĩ Mặc che lỗ tai nhắm mắt lại theo bản năng,
khóe môi môi cô nâng lên, ngón tay khẽ giớ lên, một chút bột màu trắng
không lộ chút sơ hở rơi vào giữa gáy lúc Triển Dĩ Mặc lơ là lộ ra.
"Ha ha! Triển Dĩ Mặc, nhận tội đi!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, tuyên bố nói: " Nếm thử một chút lợi hại của chị đi!"
"Chị Mịch Nhi!" Triển Liên Tranh cũng bị tiếng thét chói tai của Mịch Nhi
dọa sợ hết hồn, cô quay đầu nhìn lại, vui mừng đứng lên, "Chị trở lại!
Là anh cả đi đón chị trở về đúng không? Chị hoàn toàn quên mất hôm nay
tụ họp đúng không?"