Dựa theo yêu cầu của Lỗ Húc, tâm lý kịch lần
thứ ba do bản thân gã tự đóng vai chính mình. Do đó, Dương Cẩm Trình
đối với kế hoạch diễn luyện ban đầu đã tiến hành sửa chữa, đầu tiên,
đem hình chiếu màn hình kéo đến gần, khiến Lỗ Húc có cảm giác
nhập tâm càng mạnh; Tiếp theo, gia tăng thêm một tình tiết: Lỗ Húc ở
bệnh viện chữa khỏi, khôi phục trở về nhà.
Thời điểm gần kết
thúc, Lỗ Húc sải bước từ sau màn sân khấu tiêu biểu cho bệnh viện đi
ra, cha mẹ theo bên cạnh gã, hoan nghênh gã trở về đơn vị. Lúc này,
sẽ có một nhân vật khiến Lỗ Húc không tưởng được xuất hiện.
Bạn gái của gã đứng
ở cửa phòng huấn luyện, hai mắt ngấn lệ dịu dàng nhìn gã. Lỗ Húc
đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó chẳng nói câu nào chạy sang, đem bạn
gái gắt gao ôm vào trong ngực.
Trong phòng theo dõi,
Dương Cẩm Trình ôm bả vai, cười tủm tỉm nhìn màn hình máy theo dõi.
"Tốt lắm. Lỗ Húc
tin tưởng mình có thể dùng một khí lực và tâm tính khỏe mạnh đến
đối mặt với bạn gái, lần nữa trở về cuộc sống." Dương Cẩm
Trình ngoảnh đầu nói với Biên Bình, "Tôi đề nghị cho cảnh sát
Lỗ một ngày nghỉ, để cậu ấy và bạn gái vui vẻ đoàn tụ."
Biên Bình cười gật
đầu, "Tôi đi nói với lãnh đạo của cậu ấy."
"Như vậy, các vị,
giai đoạn trị liệu IV cũng sắp đến rồi, hiệu quả tốt hơn so với dự
đoán của tôi. Kế tiếp chính là quan sát theo dõi cảnh sát Lỗ và
đúng hạn hồi đáp. Hy vọng có thể định kỳ đem tình hình khôi phục
của cảnh sát Lỗ phản hồi cho tôi." Dương Cẩm Trình lần lượt
cùng Biên Bình, Phương Mộc bắt tay, "Cám ơn mọi người đã phối
hợp."
"Sao có thể nói
vậy, tiến sĩ Dương." Biên Bình dùng sức cầm tay Dương Cẩm Trình,
"Là mọi người chúng tôi phải cảm tạ anh."
"Là chức trách
của tôi, chức trách của tôi." Dương Cẩm Trình quay đầu nói với
Phương Mộc, "Cảnh sát Phương, tôi rất hâm mộ Biên trưởng phòng có
thể có cấp dưới như cậu, nếu có cơ hội, hy vọng có thể tiếp tục
hợp tác với cậu."
Phương Mộc có chút
buồn bực, "Tôi cũng không làm gì mà, à, hẳn ý anh muốn nói đến
việc tôi giúp Lỗ Húc tập vật lộn."
"Không, anh rất
khác biệt." Dương Cẩm Trình từ sau cặp kính mắt thật sâu liếc
mắt nhìn Phương Mộc, "Rất khác biệt."
***
Liêu Á Phàm vội vàng
chạy về hướng Nhà Thiên Sứ, trong lòng nhớ đến phải trở về giúp
nấu cơm. Vừa mới băng qua giao lộ, liền trông thấy chị Triệu mang theo
giỏ thức ăn, đứng bên cạnh một đám ông già bà cả, cau mày nghe bọn
họ mồm năm miệng mười.
"Dì Triệu, dì
đang làm gì đó?" Liêu Á Phàm vài bước đi qua, tiếp nhận giỏ
thức ăn trong tay chị Triệu.
Chị Triệu không kiên
nhẫn hướng Liêu Á Phàm khoát tay, ý bảo nàng đừng nói, tiếp tục
chăm chú lắng nghe.
Liêu Á Phàm có chút
sờ không được ý nghĩ, cũng đứng tại chỗ nghe một hồi, các lão nhân
hơn phân nửa khẩu âm rất nặng, chỉ có thể nghe hiểu vài chữ
"khoản bồi thường", "mở rộng thương nghiệp" linh tinh
các loại.
Nàng có chút sốt
ruột, kéo kéo tay áo chị Triệu, "Dì Triệu, nếu không trở về
nấu cơm sẽ không kịp nữa."
Chị Triệu nhìn đồng
hồ, mặt âm trầm cùng Liêu Á Phàm về Nhà Thiên Sứ.
Vừa vào cửa, nàng
bảo Liêu Á Phàm đi rửa thức ăn, còn mình thì xoay người đến phòng
thầy Chu. Liêu Á Phàm vừa đem rau chân vịt ngâm vào trong nước, chị
Triệu đã trở lại, trực tiếp hỏi:
"Thầy Chu
đâu?"
"Con làm sao biết
a," Liêu Á Phàm mạc danh kỳ diệu nói: "Con cũng vừa trở
về." Chị Triệu hừ mũi một tiếng, chầm chậm chạy vào trong sân,
tùy tiện túm một đứa nhỏ hỏi: "Thầy Chu đâu?"
Liêu Á Phàm thấy Nhị
Bảo hơi lộ vẻ hoảng sợ nhìn vẻ mặt hung ác của chị Triệu, miệng mơ
hồ không rõ kêu a a, nhịn không được từ trong phòng bếp chạy đến.
"Có phải xảy ra
chuyện gì rồi không?"
"Không có việc
gì!" Chị Triệu tức giận nói, "Ngay cả có chuyện, một đứa
con nít vô dụng như ngươi cũng không giúp được gì!"
Liêu Á Phàm ủy khuất
cong miệng.
Sau buổi cơm chiều thầy
Chu mới trở về, trong tay còn ôm một đứa nhỏ sứt môi bẩm sinh. Thành
viên mới gia nhập khiến Nhà Thiên Sứ náo nhiệt một trận, mọi người
luống cuống tay chân sắp xếp giường chiếu cho bé, đổi tã lót, tắm
rửa, đút sửa bột, sau đó vài đứa trẻ nhìn bé nằm trên giường nhỏ,
mút ngón cái ngủ thật say.
Thầy Chu sau khi thu
xếp ổn thỏa cho đứa bé, cười ha ha đi đến phòng bếp, chị Triệu theo
sau đi vào. Thời điểm Liêu Á Phàm đến phòng bếp lấy nước sôi, trong
phòng bếp sương khói lượn lờ, thức ăn còn dư nguội lạnh trên bàn,
thầy Chu hút thuốc, cùng chị Triệu ngồi đối diện nhau.
Thấy nàng tiến vào,
hai người cũng không nói chuyện nữa, thầy Chu cười cười với Liêu Á Phàm,
chị Triệu căn bản ngay cả mí mắt cũng chưa nâng.
Liêu Á Phàm xách
phích nước nóng, lúc ra cửa cố ý ngừng một lúc. Thanh âm bọn họ
nói chuyện rất thấp, chỉ nghe thầy Chu nói: ". . . . . .Chuyện
này trước đừng nói với bọn nhỏ. . . . . .Tôi sẽ nghĩ biện pháp. . .
. . ."
Chuyện gì khiến bọn
họ lo lắng như vậy? Liêu Á Phàm bỗng nhiên cảm thấy toàn thân không
còn khí lực, sức lực hưng phấn khi săn sóc cho thành viên mới kia
thoáng cái vô tung vô ảnh.
***
Biên Bình đem tình
hình trị liệu của tiến sĩ Dương Cẩm Trình với Lỗ Húc hướng lãnh
đạo phòng cảnh sát báo cáo, lãnh đạo nghe xong cảm thấy rất hứng
thú, vừa lúc toàn tỉnh đang muốn đào tạo phẩm cách hoạt động kiên
cường của cảnh sát, vì thế sở chỉ thị ngành có liên quan mời tiến
sĩ Dương Cẩm Trình làm chuyên gia hướng dẫn tâm lý, cũng tìm kiếm
thời cơ thích hợp tổ chức tọa đàm hướng dẫn tâm lý.
Biên Bình và Phương
Mộc đến viện nghiên cứu đưa thư mời cho Dương Cẩm Trình, trợ lý Trần
Triết cho biết Dương chủ nhiệm đang tiếp đãi khách.
"Muốn tôi đi thông
báo một tiếng không?"
"Không cần."
Biên Bình vội vàng nói: "Đừng quấy rầy anh ấy, chúng tôi chờ
một lát là được."
Trần Triết dẫn bọn
họ đến phòng nghỉ lầu hai, đưa hai ly nước suối rồi ly khai.
Phòng nghỉ rộng rãi
sáng sủa, ghế dựa rộng lớn lại thoải mái, Phương Mộc sờ sờ mặt
bàn gỗ đặc giá trị xa xỉ, nói với Biên Bình: "Điều kiện nơi
này của tiến sĩ Dương không tồi a."
"Đó là đương
nhiên," Biên Bình khoan khoan khoái khoái tựa lưng vào ghế ngồi,
"Đây là đơn vị nghiên cứu khoa học do chính quyền tỉnh bỏ vốn,
hằng năm đều nhận được không ít quyên góp xã hội."
Đang nói chuyện, lại
có hai người được nhân viên công tác dẫn theo vào, Biên Bình vừa nhìn
thấy bọn họ, "A" một tiếng ngồi thẳng người.
Đó là một người phụ
nữ trung niên, dẫn theo một đứa bé trai 8 tuổi, thoạt nhìn là một đôi
mẹ con. Người mẹ hiển nhiên cũng nhận ra Biên Bình, thân mình lại
không kiềm được mà thoáng run run, mang theo đứa nhỏ ngồi xuống một
đoạn xa của phòng.
"Thế nào, quen
biết?" Phương Mộc có chút kỳ quái.
"Đương nhiên quen
biết." Biên Bình nhỏ giọng nói với Phương Mộc: "Án giết
người siêu thị Phúc Sĩ Mã còn nhớ chứ? Đứa bé kia chính là người
đầu tiên phát hiện thi thể."
"A?" Phương
Mộc cả kinh, không khỏi quay đầu nhìn đứa bé kia.
Sắc mặt đứa bé vàng
như nến, hình dáng thân thể tiều tụy và nhỏ gầy, cùng so sánh ghế
dựa có vẻ vô cùng rộng lớn. Nó im lặng ngồi, đôi mắt dừng lại trên
mặt bàn trước mặt, vẫn không nhúc nhích.
Phương Mộc nghĩ nghĩ,
đứng dậy đi tới.
Mẹ đứa bé nhận thấy
động tác của Phương Mộc, lập tức khẩn trương, nghiêng thân mình, tựa
hồ muốn làm động tác đem đứa bé che ở phía sau.
Phương Mộc hướng nàng
gật đầu, thoáng mỉm cười. Nàng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, cau
mày nhìn chằm chằm mặt Phương Mộc.
Phương Mộc ngồi xổm
người xuống, lấy tay sờ sờ đầu đứa bé, trong nháy mắt khi tay cậu
và tóc đứa bé tiếp xúc, cậu rõ ràng cảm thấy đứa bé thoáng run
run, tuy rằng đứa bé vẫn cứ nhìn phía trước, nhưng trên cổ tức khắc
nổi lên một tầng da gà.
Phương Mộc buông tay
xuống, cười cười, hỏi: "Con tên là gì?"
Đứa bé không trả lời,
cũng không nhìn Phương Mộc, như cũ diện vô biểu tình nhìn chằm chằm
phía trước.
"Nói nha, anh bạn
nhỏ, con tên gì?"
"Hạ Thiên."
Mẹ đứa bé thay nó trả lời, trong giọng nói vẫn đầy ắp địch ý,
"Tôi biết các người là cảnh sát. Đừng hỏi đứa nhỏ nữa, có
chuyện gì thì hỏi tôi!"
Phương Mộc đứng dậy,
ngồi vào bên cạnh mẹ Hạ Thiên, "Đứa nhỏ làm sao vậy?"
"Bị dọa."
Trên mặt mẹ Hạ Thiên lập tức sầu vân thảm đạm, "Bác sĩ bệnh
viện nhi đồng khoa tâm lý giới thiệu tôi đến đây tìm tiến sĩ
Dương."
"Bởi vì chuyện
ngày đó?"
Mẹ Hạ Thiên thở dài
một tiếng: "Đứa nhỏ từ ngày đó bắt đầu, đêm đêm gặp ác mộng,
thời điểm mỗi lần khóc la tỉnh lại, áo gối, chăn gì gì đó đều bị
mồ hôi thấm ướt đẫm. Khi không ngủ được, chính là bộ dạng này, không
phản ứng với mọi người, thẳng ngoắc ngoắc nhìn một vào một nơi
đồng nhất."
Phương Mộc quay đầu
nhìn Hạ Thiên, nó vẫn giống như hình ảnh dừng vẫn không nhúc nhích
nhìn chằm chằm phía trước, tựa hồ đối với hết thảy xung quanh đều
không có phản ứng.
Phương Mộc đưa tay
khoát lên vai đứa bé, dùng sức hướng trong lòng ngực mình kéo một
chút, thân thể đứa bé mềm nhũn vô lực dựa sang, đầu lại bướng bỉnh
nhìn phương hướng ban đầu. Phương Mộc nghĩ nghĩ, từ trong túi áo lấy
ra huy hiệu cảnh sát, quơ quơ trước mặt Hạ Thiên.
"Hạ Thiên, chú là
cảnh sát, con không phải sợ, nói cho chú biết con làm sao vậy?"
Thật lâu sau, con ngươi
Hạ Thiên thoáng xoay tròn, mí mắt rũ xuống, thấp giọng nói: "Con
sợ."
"Con sợ cái
gì?"
Hạ Thiên không trả lời
cậu, mà mở miệng hỏi: "Chú có súng không?"
Phương Mộc sửng sốt,
lập tức đáp: "Có."
Hạ Thiên cúi đầu, đột
nhiên ôm trụ lấy tay Phương Mộc, "Đánh chết hắn!"
"Đánh chết
ai?"
Biểu tình mờ mịt
luống cuống lại trở về trên mặt Hạ Thiên, nó lần nữa nhìn chằm
chằm phương hướng ban nãy, không nói. Phương Mộc nhìn nhìn nó, phát
hiện bờ môi nó nhẹ nhàng nhu động.
"Mao mao. . . . .
.Mao mao. . . . . ." (Mao nghĩa là lông, mao mao là lông lông =)) ko
thể ghi lông lông vì nghe thô bỉ nên cứ là mao mao cho dễ thương vậy
:"> Thật ra thì mao mao còn có nghĩa là tiếng gọi thân thương
đối với trẻ em mới sinh, nhưng trong này ý nghĩa không phải là như
vậy ^^ )
Phương Mộc đang muốn
mở miệng hỏi đến cùng, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Dương Cẩm Trình
tiến vào, đi thẳng đến chỗ Biên Bình.
"Thật ngại quá
Biên trưởng phòng, để anh đợi lâu."
Phương Mộc và mẹ Hạ
Thiên cũng đứng lên, Dương Cẩm Trình trông thấy Phương Mộc và mẹ con
Hạ Thiên, có chút bất ngờ, "Haha, cảnh sát Phương cũng tới rồi,
hai vị này là. . . . ."
Trần Triết đi theo
phía sau hắn vội vàng nói: "Đây là tới khám bệnh, bác sĩ Lương
bệnh viện nhi đồng giới thiệu tới." Dương Cẩm Trình gật đầu, tỏ
ý mẹ con Hạ Thiên chờ, mẹ Hạ Thiên liên tục gật đầu, còn Hạ Thiên
vẫn ngồi không nhúc nhích.
Biên Bình đưa thư mời
cho Dương Cẩm Trình, đem mục đích đến đơn giản nói một chút, Dương
Cẩm Trình liền hô "không dám nhận", thoạt nhìn rất cao hứng,
Biên Bình đưa ra lời mời hắn đến tham dự báo cáo nguy cơ tâm lý của
cảnh sát lần thứ nhất, Dương Cẩm Trình đầy miệng đáp ứng.
"Không thành vấn
đề, thời gian tùy các cậu định, cho tôi biết sớm một tuần là
được."
"Chúng tôi đi
trước một bước, không chậm trễ công việc của ngài nữa." Biên
Bình và Phương Mộc đứng dậy cáo từ, lúc ra cửa, Phương Mộc phát
hiện chẳng biết từ khi nào Hạ Thiên đang xoay đầu sang nhìn phía bên
này, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen nhìn chằm chằm vào Phương Mộc,
mãi đến khi cậu biến mất ở cửa.
Trên đường trở về,
Phương Mộc thủy chung nhìn ngoài cửa sổ chẳng nói câu nào, Biên Bình
vừa lái xe vừa nhìn sắc mặt cậu. Khi chờ đèn đỏ ở một giao lộ,
Biên Bình ném sang một điếu thuốc.
"Đang nghĩ về đứa
bé kia?"
"Đúng vậy."
Phương Mộc không lòng dạ nào che giấu tâm tình của mình, rầu rĩ châm
thuốc lá, hút một ngụm lớn.
"Rất đáng
thương." Đèn đỏ chuyển xanh, Biên Bình giẫm chân ga, "Trị không
tốt sẽ trở thành PTSD."
Phương Mộc có chút
mệt mỏi nhắm mắt lại, trước mặt vẫn là ánh mắt của Hạ Thiên trước
khi chia tay, ánh mắt kia, giống như một con thú nhỏ bị thương.
Cùng việc vô tình gặp
được Hạ Thiên khiến tâm tình Phương Mộc phiền muộn, mà mấy ngày kế tiếp
vẫn không có tin tức gì khiến người ta phấn khởi. Trải qua một phen
điều tra của cảnh sát, hai điểm suy nghĩ điều tra Phương Mộc đưa ra
đều không hề tiến triển.
Người chết Tưởng Phái
Nghiêu của án giết người mê cung mặc dù không tính là đạo đức mẫu
mực gì, nhưng là một người tốt tính cách ôn thuận. 17 năm trước,
Tưởng Phái Nghiêu sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn đảm nhiệm chức
giáo viên tạo trường cao đẳng dạy nghề khoa thương mại. Tuy rằng học
sinh của trường dạy nghề phần lớn tản mạn bướng bỉnh, nhưng chưa
từng nghe nói thầy Tưởng cùng bọn chúng phát sinh mâu thuẫn. Trái
lại, rất nhiều học sinh lên tiếng thay Tưởng Phái Nghiêu còn nói rất
thích y. Phương Mộc nguyên bản suy nghĩ chính là, mê cung này là nơi
nhắn nhủ một loại tình tự "mất phương hướng", có lẽ là
Tưởng Phái Nghiêu từng đối với một học sinh nào đó nghiêm khắc phê
bình mà ra. Nhưng từ tình huống hiện có đến xem, suy nghĩ này là
hoàn toàn sai lầm. Vậy thì, có thể là một cử chỉ vô tình nào đó
của Tưởng Phái Nghiêu dẫn đến cảm giác mất phương hướng mãnh liệt
của hung thủ hay không, cũng dẫn đến cừu hận khiến hắn khắc cốt ghi
tâm?
Suy luận này chỉ cần
ngẫm lại cũng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng. Tưởng Phái Nghiêu
chết năm 39 tuổi, trong 39 năm qua, nhân số từng giao thiệp đâu chỉ hơn
ngàn vạn? Nếu muốn khảo chứng trong cuộc đời y có cử chỉ vô tâm đối
với người nào đó, thời gian tiêu phí e rằng phải xa xa vượt trên cả
39 năm.
Về phần điều tra đối
với người chết Thân Bảo Cường của án giết người siêu thị Phúc Sĩ
Mã lại càng khiến người thất vọng. Thân Bảo Cường, bằng cấp đại
học khoa chính quy, từng làm kỹ thuật viên cho xưởng chế tạo máy móc
nào đó của nhà nước. Năm 29 tuổi, Thân Bảo Cường từ chức tham gia
lĩnh vực kinh doanh, một năm sau, do quản lý kinh doanh không tốt, xí nghiệp
mở tuyên bố vỡ nợ, một trận kinh tế túng quẫn. Năm sau ly dị vợ, do
hai người chưa sinh con, chỉ đơn giản phân chia tài sản. Sau đó Thân Bảo
Cường vẫn chưa tái hôn, cũng không có thu nhập ổn định. Vài năm sau
đến làm quản lý cho công ty bán sỉ trái cây do bạn bè mở, theo nhân
viên của công ty nói, quản lý Thân là người từng trải qua thời gian
khổ cực, vì vậy đối với thuộc hạ có chút cảm thông, nhóm công nhân
cũng có ấn tượng tương đối tốt với hắn. Cảnh sát đối với khoảng
thời gian Thân Bảo Cường từ xí nghiệp đóng cửa tới làm quản lý cho
công ty buôn bán trái cây đã tiến hành điều tra, cũng tìm được những
nhân viên liên quan đến năm đó tiến hành phỏng vấn. Điều tra rõ Thân
Bảo Cường từng làm gia sư dạy kèm tại nhà, trợ lý luật sư và nhân
viên bảo hiểm, quả thật chưa từng tham gia nghề người quảng cáo, ngay
cả tình huống tạm thời hỗ trợ cũng chưa từng có.
Như vậy xem ra, bộ da
gấu đồ chơi lông nhung và bản thân Thân Bảo Cường tựa hồ không có bất
luận liên quan gì. Chẳng lẽ Thân Bảo Cường chỉ là vật hy sinh hung
thủ tùy cơ chọn lựa? Từ xưa đến nay, tế phẩm của nghi thức phần lớn
là phụ nữ, trẻ em hoặc thanh niên khỏe mạnh, một người nam nhân trung
niên bình thường sao lại bị hung thủ chọn trúng chứ?
Phương Mộc ẩn ẩn cảm
thấy giữa hai người vẫn có chút dính dáng, sau lưng bọn họ vẫn là
hai nghi thức thần bí, tuy rằng nội dung của hai nghi thức này vẫn
chưa biết được, nhưng ý nghĩa biểu tượng "báo thù" và
"chứng minh" của nghi thức, lại khiến Phương Mộc tin tưởng
không nghi ngờ.