"Ta nói, tôi gọi cho cậu hai người xuống hỗ
trợ nhé." Hình Chí Sâm nhìn Phương Mộc đầu đầy mồ hôi, lại nhìn
đống lớn chăn bông kia.
"Không cần, Hình
cục, anh đã giúp tôi đại ân này rồi."
"Tiểu tử cậu,
khách khí cái gì." Hình Chí Sâm gõ gõ cửa sổ phòng thu phát,
dân cảnh trực ban lập tức chạy sang, "Đi, gọi vài người ra đây hỗ
trợ dọn đồ."
Hình Chí Sâm xem như
quen biết Phương Mộc đã lâu, trước khi ông chưa làm phó cục trưởng cục
công an C thị, từng đảm nhiệm chức trưởng ban của phòng bảo lưu kinh
văn, khi điều tra một vụ án giết người liên hoàn ở đại học Sư Phạm C
thị thì quen biết Phương Mộc. Từ đó về sau trong khi trinh phá vụ án
giết người hàng loạt của Hoàng Vĩnh Hiếu, Phương Mộc cũng từng giúp
ông rất nhiều. Sau khi Phương Mộc tốt nghiệp, lúc quyết định làm cảnh
sát, Hình Chí Sâm còn đặc biệt gọi điện đến thuyết phục cậu đến
đội hình cảnh thị cục, về sau là Biên Bình đi trước một bước, kiên
quyết điều hồ sơ của cậu tới phòng cảnh sát. Vì thế, Biên Bình còn
cố ý mời Hình Chí Sâm ăn một chầu hải sản, tán gẫu để bồi tội.
Lúc này đây Phương Mộc
tìm ông đến hỗ trợ, bởi vì ông đã từng làm trưởng ban của phòng
bảo lưu kinh văn, cho nên cùng nhóm đầu đầu não não của các trường
cao đẳng C thị đều rất quen thuộc, Phương Mộc nhờ ông tìm một lượng
lớn chăn bông của sinh viên tốt nghiệp trường cao đẳng vứt xó không
cần. Lão Hình hỏi rõ là đưa đến cho cô nhi viện, liền sảng khoái
đáp ứng, chưa đến mấy ngày đã kiếm ra một lượng lớn chăn bông cũ,
còn nhờ vợ mình đang công tác ở bệnh viện giúp đỡ giặt sạch.
Dưới sự trợ giúp của
các đồng sự khác, chăn bông rất nhanh đã được đóng gói nhét vào
trong xe jeep. Hình Chí Sâm đưa cho Phương Mộc đang lau mồ hôi một điếu
thuốc, tự mình cũng châm một điếu.
"Con gái của Tôn
Mai đang ở đó?"
"Vâng."
Hình Chí Sâm không
nói, dựa vào xe jeep cùng Phương Mộc yên lặng hút thuốc. Hút xong
điếu thuốc, Phương Mộc phủi phủi tay nói: "Hình cục tôi phải đi
rồi, không cùng anh khách khí nữa."
"Đợi một
lát." Hình Chí Sâm từ trong ngực móc ra ví tiền, đếm ra 10 tờ
mệnh giá trăm đồng, nhét vào trong tay Phương Mộc, "Mang đến cho
đưa bé kia đi."
"Không cần."
Phương Mộc vội vã từ chối.
"Cho cậu thì cậu
cứ cầm." Hình Chí Sâm đem tiền trực tiếp nhét vào trong túi áo
Phương Mộc, "Về sau có gì tôi có thể giúp được, cứ việc nói
ra."
Phương Mộc bất đắc
dĩ, đành phải nhận lấy, sau khi cùng lão Hình tạm biệt, xoay người
nhảy lên xe jeep.
Thời tiết càng ngày
càng lạnh, mặc dù đã là buổi chiều, trên mặt đường vẫn có thể
thấy mảng băng mỏng chưa tan chảy ở khắp nơi. Dưới dạng nhiệt độ
này, những chăn bông vải Nhà Thiên Sứ không thể chịu được ngày đông
giá rét. Phương Mộc từ kính chiếu hậu nhìn kỹ chăn bông chất trong
thùng xe phía sau, tâm trạng cảm thấy có chút vui vẻ.
Trong nhà trệt nhỏ
phía bên phải tòa nhà hai tầng của Nhà Thiên Sứ, thầy Chu đang cùng
chị Triệu dẫn vài đứa nhỏ hơi lớn một chút rửa sạch nồi hơi. Nồi
hơi nối liền với những lò sưởi giản dị trong phòng, đây là thiết bị
sưởi duy nhất trong mùa đông. Bên phòng nồi hơi là một đống than đá
không lớn không nhỏ, vài đứa bé đang ở phía trên hưng phấn mò mẫm leo
trèo lăn lộn, toàn thân đều dính đầy vụn than đen đen.
Thầy Chu nhìn thấy
một xe đầy chăn bông, vừa bất ngờ, lại vừa cảm kích, ông vỗ bả vai
Phương Mộc nói: "Tôi biết làm thế nào để cảm tạ cậu đây. . . . .
."
Phương Mộc có chút
ngượng ngùng nói: "Thầy Chu đừng khách khí, đều là chút đồ
cũ."
Chị Triệu mặt mày
hớn hở gọi bọn nhỏ giúp đem chăn ôm vào trong nhà, mới từ đống thang
cao thấp chui ra Nhị Bảo cũng nha nha kêu muốn đến giúp, kết quả bị
chị Triệu vỗ một cái trên mông, chạy sang một bên.
Tháo hết xuống xe,
Phương Mộc lại xung phong giúp rửa sạch nồi hơi, việc này chính là
mất hơn hai tiếng. Chờ rửa xong, đã là hơn 4h chiều. Rửa sạch mặt và
tay, rồi phủi sạch tro bụi trên người, Phương Mộc và thầy Chu liền
đứng trong viện tán gẫu.
Chị Triệu hô to gọi
nhỏ đem những đứa nhóc chơi đùa trên đống than xách từng đứa đem vào
trong nhà rửa mặt. Phương Mộc nhìn đống than, hỏi:
"Mới mua?"
"Đúng vậy."
"Đủ dùng
không?" Phương Mộc đại khái tính ra một chút, "Ít nhất cần
đốt tới tháng 3 năm sau đó."
"Cứ đốt trước
nhiêu đó đã." Thầy Chu mặt ủ mày chau nói: "Hơn nữa, tòa
nhà nhỏ này có thể lưu đến ngày đó không còn chưa biết chắc
mà."
Phương Mộc có chút
buồn bực, vừa muốn hỏi tại sao, chợt nghe thấy ngoài sân có người
gọi thầy Chu.
Là một ông già, nhìn
cách ăn mặc tựa hồ là cư dân phụ cận. Thầy Chu chạy đến cổng nói
với ông ấy vài câu, lúc trở về mày càng cau chặt hơn nữa.
"Làm sao
vậy?" Phương Mộc nhịn không được hỏi.
"Thông báo ngày
mai họp." Thầy Chu nhẹ nhàng thở dài.
"Họp, mở cuộc
họp gì?"
"Hội nghị phá bỏ
và dời đi nơi khác." Thầy Chu lắc đầu, "Cư dân vùng phụ cận
cảm thấy tôi coi như có chút văn hóa, để tôi đứng đầu cùng mở rộng
điều kiện trao đổi."
"Cái gì?"
Phương Mộc mở to hai mắt nhìn, "Nơi này phải phá bỏ và dời đi
nơi khác?"
Thầy Chu không trả
lời, gật đầu cười khổ.
Tâm Phương Mộc trầm
xuống, nhìn đến biểu tình thầy Chu đồng dạng phiền muộn, mở miệng
an ủi: "Không có việc gì, có được khoản bồi thường, chúng ta có
thể xây dựng lại Nhà Thiên Sứ."
"Nào có đơn giản
như vậy, trong giai đoạn phá bỏ và dời đi nơi khác này, bảo tôi phải
dắt những đứa nhỏ này đi nơi nào?" Thầy Chu ngoảnh đầu nhìn sang
sân trong và tòa nhà hai tầng của Nhà Thiên Sứ, "Hơn nữa hiện
tại muốn mua một khối đất xây cô nhi viện, kia phải tốn bao nhiêu tiền
a."
"Thật sự không
thể, e rằng phải đến nông thôn mua đất rồi."
"Hiện tại đất
của nông thôn cũng không mua nổi." Thầy Chu lắc đầu, "Hơn nữa,
nếu rời khỏi nội thành quá xa, bọn nhỏ đi học sẽ rất bất tiện,
ảnh hưởng đến sự tiếp thu giáo dục của bọn nó."
Phương Mộc không nói,
vắt hết óc giúp thầy Chu ra chủ kiến. Suy nghĩ hơn nửa ngày, thăm
thăm dò dò nói: "Thầy Chu, tìm kiếm chút quyên góp xã hội đi.
Dựa vào sức lực của mình thầy, e rằng gắng gượng không qua được một
cửa này."
"Không." Thầy
Chu nhẹ nhàng cười cười, "Nếu tôi đồng ý, đã sớm làm như vậy.
Tôi nói rồi, tôi không thể để cho những đứa con của tôi từ nhỏ đã có
cảm giác kém hơn người một bậc."
Ông xoay đầu sang,
nghiêm nghiêm túc túc nói với Phương Mộc: "Nghèo về tâm hồn so
với nghèo về vật chất đáng sợ hơn nhiều lắm."
"Tôi đây cũng không
tính là một người quyên góp sao?" Phương Mộc nỗ lực thuyết phục
thầy Chu, "Cùng những người khác có gì khác nhau a."
"Cậu không
giống." Thầy Chu hướng Phương Mộc cười cười, "Cậu chỉ đại
diện cho cá nhân cậu, hơn nữa cậu sẽ không hướng tôi đưa ra yêu cầu
báo đáp."
Nhắc tới quyên góp,
Phương Mộc thoáng cái nhớ tới giao phó của Hình Chí Sâm, cậu từ
trong ngực lấy ra xấp tiền một ngàn đồng, đưa tới tay thầy Chu."
"Cậu đây là để
làm chi?" Thầy Chu có chút kinh ngạc, "Cậu tháng này đã
quyên tiền rồi, còn mang theo nhiều đồ như vậy."
"Không phải của
tôi." Phương Mộc đem ý tứ của Hình Chí Sâm đơn giản thuật lại
một lần. Thầy Chu ước lượng xấp tiền trong tay, trầm tư một hồi, lại
nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Tiểu Phương, tôi vẫn có chuyện
vẫn không rõ ràng lắm."
"Dạ?"
"Cậu vì sao phải
giúp Liêu Á Phàm?"
Phương Mộc nhìn đôi
mắt của thầy Chu, ánh mắt lão nhân ôn hòa hồn hậu, khiến lòng người
nảy sinh tin cậy.
"Bởi vì tôi biết
mẹ của nàng." Phương Mộc gian nan mở miệng, "Thời điểm tôi
học đại học, mẹ của nàng là quản lý viên của ký túc xá chúng tôi.
Đại học năm 3, cũng chính là năm 1999, tôi gặp một tai họa bất ngờ,
mẹ của nàng dùng tánh mạng của mình để cứu tôi."
Phương Mộc không muốn
nói đến chi tiết, mà thầy Chu cũng không có ý truy vấn, sau một lát
trầm mặc, thầy Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cậu, "Tri ân báo đáp,
có thể thấy cậu là một người phẩm cách cao thượng."
"Đây không tính là
gì. Mẹ của Liêu Á Phàm trả giá bằng sinh mạng, nàng trả giá bằng
tuổi thơ. So sánh với những thứ tôi có thể làm, quá bé nhỏ không
đáng kể đến."
Phương Mộc nhìn thầy
Chu, "Tôi cảm thấy từ phẩm cách cao thượng này, cùng thầy mới
vừa vặn xứng đôi."
Không biết tại sao,
ánh mắt thầy Chu lập tức ảm đạm xuống. "Không giống." Ông
nhìn vầng thái dương ở phương tây càng ngày càng thấp, thì thào nói:
"Tôi và cậu không giống nhau."
Hồi ức là một thứ
gì đó rất kỳ diệu, nó có thể khiến ngươi nháy mắt nhảy vào một
con sông, hơn nữa khó mà tự thoát khỏi. Phương Mộc không biết giờ
phút này thầy Chu nhớ ra dạng chuyện cũ gì, với lại tin rằng thầy Chu
cũng đồng dạng không biết suy nghĩ của cậu. Có lẽ đều là những
việc đã qua khó mà mở miệng thôi, chúng nó khiến người hồi tưởng
đều lâm vào trong tình tự sa sút. Sự u sầu của thầy Chu mãi đến sau
bữa cơm chiều cũng chưa từng giảm bớt, mà sự u sầu của Phương Mộc
thì lại kéo dài đến tận dọc đường đi về nhà.
Xe jeep trên mặt đường
bằng phẳng của C thị chạy băng băng, hai bên là đường phố và dãy nhà
hoặc xa lạ hoặc quen thuộc. Đối với Phương Mộc mà nói, đây là một
thành phố lưu giữ rất nhiều hồi ức. Tuổi thơ vô ưu vô lự, thời học
sinh tỉnh tỉnh mê mê, thời đại học vui buồn lẫn lộn, hạnh phúc cùng
sợ hãi đan xen. Lúc 21 tuổi, khoái hoạt cả đời tựa hồ đều ở năm
1999 mà im lặng chấm dứt. Mà trận bi kịch này, vẫn kéo dài mãi đến
khi cậu rời khỏi quê nhà đến J thị cầu học.
Phương Mộc nhớ tới
thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lỗ Húc, cái loại bất lực, sợ hãi
trong ánh mắt của gã. Đúng vậy, kia từng là ánh mắt của mình. Đó
cũng là vấn đề Phương Mộc vẫn luôn không muốn nhìn thẳng vào: sau khi
phát sinh hàng loạt vụ án ở đại học sư phạm, mình chính là một
người bệnh PTSD không hơn không kém.
Phương Mộc từng tự
phong bế, từng cùng thanh dao găm kia phút chốc cũng không thể tách
rời, từng liên tục gặp ác mộng, từng không cách nào nhìn thẳng vào
ngọn lửa và mùi đốt nướng, từng vì những người đã chết đó áy náy
đến tê tâm liệt phế. . . . . .
Xe jeep xuyên qua nội
thành vừa lên đèn rực rỡ, bên trong xe sáng như ban ngày. Phương Mộc
từ trong kính chiếu hậu nhìn hai mắt của mình, bên trong đó sớm đã
không còn sợ hãi, lo âu và tự chối bỏ, chiếm lấy nó chính là trấn
định và cứng cỏi. Chưa từng có giai đoạn I, II, III, IV, chưa từng có
tâm lý kịch, Phương Mộc vẫn như cũ có thể bình tĩnh sống sót, mỗi
ngày chìm vào giấc ngủ.
Từ một khắc trong tầng
hầm hướng Tôn Phổ tay cầm dao găm bóp cò súng kia, hết thảy cũng đã
chấm dứt.
Rất nhiều chuyện đều
là chúng ta vô pháp -- hoặc khó mà nhìn thẳng vào. một khi ngoảnh
lại nghiêm túc xem xét, e rằng chúng ta khẳng định đều phải đối với
một sự thật chấn động nào đó không thể nghi ngờ.
Chẳng lẽ giết người,
thật sự là một loại phương pháp giải quyết vấn đề sao?
Phương Mộc nằm trên
giường trong ký túc xá, nhìn ánh trăng thanh lãnh ngoài cửa sổ lẳng
lặng hắt vào, sự vật trên bàn mờ mờ ảo ảo, duy chỉ có cảnh huy
trên bao da chứng nhận cảnh quan lập lòe phát sáng.
Có lẽ Thai Vĩ khẳng
định mình không thích hợp làm cảnh sát, còn có nguyên nhân khác.
Đoán được tâm tư của
kẻ khác thật là một chuyện khó khăn, mà càng khó khăn, chính là
nhìn thẳng vào nội tâm bất kham của chính mình.
Một đêm này, Phương
Mộc mất ngủ.