Khương Đức Tiên từ trong chiếc Audi A6 màu đen
chui ra, thoáng nhìn bốn phía, bước nhanh hướng đến khu nằm viện của
bệnh viện tỉnh. Thân ảnh hắn vừa mới biến mất ở cửa, người trẻ
tuổi đang ở tiệm bán báo ven đường mua tạp chí động tác mau lẹ theo
sát qua.
Đối diện đường cái,
trong một chiếc xe jeep màu đen, Phương Mộc buông ống nhòm, dùng bộ
đàm dặn dò vài câu:
"Đừng theo chặt
quá, cẩn thận kinh động đến hắn."
Mấy ngày nay, cảnh
sát dưới sự kiến nghị của Phương Mộc một mực giám sát Khương Đức
Tiên, song thu hoạch rất ít. Khương Đức Tiên sau khi xuất viện, tựa hồ
vẫn bình tĩnh mà đi dọc theo quỹ tích cuộc sống vốn có, mỗi ngày
lái xe đi làm, cùng đương sự gặp mặt, ra tòa, thỉnh thoảng cùng vợ
con tản bộ trong khu công viên dưới nhà, một bộ dáng an ổn tường hòa.
Xét thấy căn cứ xác thực nắm giữ trong tay chưa đủ, mà đối phương
lại là chuyên viên luật, cảnh sát quyết định tạm thời không thẩm vấn
Khương Đức Tiên, mà thông qua hoạt động giám thị hắn, cố gắng tìm
kiếm chứng cớ đanh thép.
Nửa giờ sau, Khương
Đức Tiên từ trong bệnh viện đi ra, hắn cước bộ vội vã, mặc dù động
tác không lớn, nhưng Phương Mộc nhìn trong ống nhòm vẫn có thể nhận
ra hắn quan sát trước sau hai bên, sau đó, hắn liền khởi động xe hơi,
rất nhanh rời đi.
Một tổ nhân viên khác
điều khiển một chiếc xe hơi Santana màu trắng, yên lặng đuổi theo.
Khương Đức Tiên lái xe
đi xa, cảnh sát phụ trách theo dõi hắn mới chạy qua đường cái, thảng
đến xe jeep.
"Tình huống thế
nào?" Trịnh Lâm xoay người lại hỏi.
"Không rõ ràng
lắm." Cảnh sát kia hơi ngừng lại lấy hơi, "Thằng cha này lúc
trong đại sảnh khu nhập viện chờ thang máy, gặp hai người. Tôi cảm
thấy bọn họ quen biết, nhưng nhất định là vô tình gặp được, bởi vì
song phương đều mang vẻ mặt kinh ngạc, còn nói chuyện với nhau hai câu.
Tôi cách khá xa, không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Sau đó Khương Đức
Tiên liền rời khỏi khu nhập viện, dọc theo thông đạo đến khoa khám
bệnh, treo một bảng hiệu khoa nội thần kinh, sau khi gặp bác sĩ, đến
hiệu thuốc lấy chút dược rồi ra ngoài."
"Phương Mộc,"
Trịnh Lâm suy nghĩ một chút, "Cậu nói xem chúng ta có phải đã
kinh động đến thằng cha này rồi không?"
"Có khả năng
này."
Khương Đức Tiên đến khu
khám bệnh hiển nhiên là ý định vừa nảy ra tạm thời, ở khoa thần
kinh nội đăng ký, bệnh trạng hắn tự thuật nhất định là đau đầu, đây
là đơn giản nhất, đồng thời cũng là một loại lý do chữa bệnh không
dễ kiểm chứng nhất. Hắn làm như vậy, hiển nhiên là vì che dấu tai
mắt người. Khương Đức Tiên trực tiếp đến khu nhập viện, đây thuyết
minh hắn nhất định là vì muốn xem người nào đó. Vậy hắn tại sao
lại đột nhiên thay đổi chủ ý, đến khu khám bệnh chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì
hai người gặp ở tầng 1 kia?
"Hai người kia bộ
dáng ra sao?"
"Là một nam một
nữ." Cảnh sát kia hồi tưởng lại, "Nữ rất xinh đẹp, nam thì,
theo tôi khá cao, thoạt nhìn rất thời trang, hình như còn nhuộm tóc. .
. . . . Ai, ai!"
Hắn đột nhiên đưa tay
chỉ ngoài cửa sổ, lớn tiếng gọi, "Chính là hai người đó."
Một đôi thanh niên nam
nữ từ cửa khu nhập viện vội vã bước ra, trực tiếp lên một chiếc
taxi, chạy vội đi.
Phương Mộc và Trịnh
Lâm trao đổi ánh mắt một chút, cả hai đều không che dấu được nội tâm
kinh ngạc. Lại thêm một người quen nữa.
Nam nhân kia là Đàm
Kỷ.
"Người anh em,
phiền toái cậu đi một chuyến nữa rồi, " Ánh mắt Phương Mộc từ
hướng Đàm Kỷ biến mất thu hồi, "Cậu đi tra Khương Đức Tiên xem
bệnh gì, thuốc kia là gì."
Cảnh sát kia sảng
khoái đáp ứng một tiếng, nhảy xuống xe đi vào khu khám bệnh.
"Lão Trịnh, chúng
ta đi xem ai ở trong bệnh viện," Phương Mộc kéo kéo Trịnh Lâm,
"Không chừng còn có thể gặp người quen."
Khương Đức Tiên sau khi
từ bệnh viện đi ra trực tiếp trở về sở luật sư, cũng ở trong sở
công tác cho đến tan tầm. Sau đó về nhà, thủy chung không ra khỏi cửa
nữa, cũng không cùng những người khác tiếp xúc qua.
Về phần bệnh trạng
hắn tự thuật trong bệnh viện quả thật là đau đầu, cũng nói với bác
sĩ giấc ngủ gần đây của mình không tốt, dược phẩm lấy từ hiệu
thuốc là thuốc an thần bình thường nhất.
Về phần Phương Mộc và
Trịnh Lâm bên này, lại có một thu hoạch không thể xem như thu hoạch.
Bởi vì Khương Đức Tiên từng ở trong đại sảnh chờ thang máy, do đó
Phương Mộc và Trịnh Lâm quyết định từ lầu ba bắt đầu tra lên. Sau khi
xem xét danh sách bệnh nhân nhập viện, cũng đi tới từng phòng bệnh
kiểm tra, nhưng không phát hiện ai khả nghi trong các bệnh nhân, nhưng
thật ra trong phòng bệnh ngoại trú có một bệnh nhân không rõ tung
tích, việc này khiến Phương Mộc và Trịnh Lâm chú ý.
Tên bệnh nhân này gọi
là Lý Minh, bệnh trạng là rách da đầu và cẳng tay trái do vật nhọn
cắt, tổn thương đến thần kinh và gân, não cũng bị chấn động rất
nhỏ, thời gian chẩn đoán được đưa ra vào buổi tối ngày hôm trước.
Theo bác sĩ trưởng nhớ lại, người bệnh là nam giới, tự nói là 35
tuổi, thân cao từ 175CM tới 180CM, tướng mạo bình thường, không có đặc
thù rõ ràng. Bất quá lưu lại ấn tượng sâu sắc cho bác sĩ chính là,
khi chẩn trị tâm tình người bệnh cực kỳ không ổn định, kết hợp với
vị trí vết thương rách da đầu (lệch về phía bên phải đầu) và cẳng
tay trái do vật nhọn cắt, hoài nghi người bệnh là tự thương tổn
mình.
Theo như lời của phía
bệnh viện, nguyên nhân Lý Minh lặng lẽ ra đi hẳn không phải là không
có khả năng trả viện phí, bởi vì trong phí điều trị gã đã đóng
trước còn dư lại hơn 3000 nguyên. Cảnh sát dựa theo địa chỉ gã lưu
lại tiến hành điều tra, kết quả tra không có người này, xem ra cái
tên Lý Minh bình thường đến cực điểm này chỉ là tên giả.
Mặc dù người này
không thể nào truy ra, nhưng ít nhất có thể cung cấp một mạch suy
nghĩ như vậy: người này có khả năng đều quen biết Khương Đức Tiên và
Đàm Kỷ, Khương Đức Tiên và Đàm Kỷ không hẹn mà cùng thăm hỏi đối
tượng nhất định là gã. Nếu giả thiết nói trên thành lập, vậy giữa
bọn họ tất nhiên có những bí mật không thể cho ai biết, thế nên đồng
thời bỏ qua việc thăm hỏi, "Lý Minh" cũng từ bệnh viện không
từ mà biệt.
***
Lần này tụ họp chỉ
có bốn người: Cô Q, T tiên sinh, La Gia Hải và Z tiên sinh.
Z tiên sinh sắc mặt âm
trầm, càng không ngừng hút thuốc uống trà. T tiên sinh cũng lạnh lùng
nghiêm mặt, khoanh tay không nói một lời.
Cô Q cúi đầu mân mê
vạt áo, thỉnh thoảng nhìn T tiên sinh, lại nhìn Z tiên sinh. Trái lại
La Gia Hải có vẻ không quan tâm, trốn sau bức rèm, nhấc lên một góc
hướng ra ngoài nhìn trộm.
"Tôi nhớ rõ tôi
từng nói qua. . . . . ." Z tiên sinh rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng
là ngữ khí cường ngạnh, "Giữa chúng ta không nên lén lúc tiếp
xúc, chỉ hơi chút sơ suất thôi, liền có khả năng phí công vô
ích."
"Xin lỗi." Cô
Q nhìn T tiên sinh muốn mở miệng phản bác, lập tức đoạt lời hắn nói
trước: "Chúng tôi lần sau sẽ không thế nữa."
"Hiện tại H tiên
sinh chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh," Z tiên sinh tựa hồ càng ngày
càng tức giận, "J tiên sinh trong thời gian ngắn không thể tới tham
gia cùng chúng ta hành động nữa. Tất cả những điều này đều là vì
các người. . . . . ."
"Chúng tôi đã làm
gì chứ?" T tiên sinh rốt cuộc nhịn không được nữa, "Tôi và Q
đều rất quan tâm H tiên sinh, J cũng thế. H làm ra chuyện lớn như vậy,
là bằng hữu không phải nên quan tâm một chút sao?"
"Bằng hữu?" Z
tiên sinh thoáng cười lạnh, "Chúng ta chỉ là cộng sự giúp đỡ cho
nhau!"
"Chỉ là cộng
sự?" T tiên sinh kích động đứng lên, "Một khắc kia khi chúng
ta bắt đầu biết đến giáo hóa trường, vận mệnh của chúng ta đã liên
kết cùng một chỗ. Nếu không chúng ta cũng sẽ không mạo hiểm lớn như
vậy đi cứu La Gia Hải!"
"Z, anh lúc ấy
cũng đồng ý đi cứu L, kỳ thật, anh cũng đã xem chúng tôi như bằng
hữu đồng sinh cộng tử." Q tiểu thư ôn nhu nói: "Chúng ta đều
là người giống nhau, vốn nên cùng một chỗ, không phải sao?"
Z tiên sinh cúi đầu
không nói, chốc lát sau, gã quay đầu nhìn La Gia Hải vẫn như cũ đứng
bên cửa sổ. Y vẫn không nhúc nhích mà nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ
đối với cuộc nói chuyện của bọn họ mắt điếc tai ngơ.
"Tóm lại mọi
người đều phải cẩn thận." Z tiên sinh thấp giọng nói: "Chúng
ta vừa phải hoàn thành kế hoạch, cứu vớt chính chúng ta, vừa phải
bảo vệ mình."
Gã thở dài, "Kỳ
thật lần hành động trước khiến tôi rất không hài lòng, địa điểm J
tiên sinh lựa chọn quá nguy hiểm."
"Chỉ cần chính
anh ấy nghĩ thích hợp là được. Cứu vớt chính mình so với giết chết
thứ hỗn đản này càng quan trọng hơn." Ngữ khí T tiên sinh cũng
có chút hòa hoãn, "Đừng lo, chúng ta đã làm nhiều lần như vậy,
không phải đều ổn sao?"
Z tiên sinh cười cười,
vẫy tay nói: "Mọi người giải tán thôi, chia nhau đi. T, cậu đi
trước nhé."
T tiên sinh đi rồi, Z
tiên sinh nhìn La Gia Hải một chút, mở miệng nói: "L, có chuyện
muốn thương lượng với cậu."
Vẫn đứng bên cửa sổ,
phảng phất như tượng gỗ La Gia Hải rốt cuộc quay đầu, "Hửm?"
Z tiên sinh tỏ ý bảo
La Gia Hải ngồi đối diện mình, "Vốn theo kế hoạch giải quyết
chuyện của cậu trước, để cậu mau chóng rời khỏi thành phố này.
Nhưng hiện tại tình huống H tiên sinh không tốt lắm, chúng ta có khả
năng phải giúp anh ấy trước, chuyện của cậu kéo dài đến sau này,
được không?"
"Được." La Gia
Hải trả lời rất nhanh.
"Cám ơn." Z
tiên sinh thân thiện cười cười, vỗ vỗ bả vai La Gia Hải. Trong nháy
mắt kia, La Gia Hải tựa hồ có một động tác tránh né theo bản năng,
nhưng rất nhanh y ổn định thân thể, bưng lên một tách trà.
Cô Q nhìn đồng hồ,
"Kế tiếp là tôi hay L, hay là anh?"
"Cô đi trước
đi." Z tiên sinh nói: "Lát nữa tôi đưa L trở về."
Cô Q gật gật đầu, vừa
muốn đứng dậy, Z tiên sinh lại mở miệng: "Q tôi có chuyện muốn
hỏi cô."
"Hửm?" Cô Q
mặt hướng về phía Z tiên sinh, biểu tình có chút khẩn trương,
"Anh hỏi đi?"
Z tiên sinh cũng không
vội đặt câu hỏi, mà tinh tế tỉ mỉ nhìn sắc mặt cô Q, thẳng đến khi
khuôn mặt đó chậm rãi biến hồng.
"Q, cô không phải
đang cùng T yêu nhau đấy chứ?"
***
Phương Mộc để điện
thoại xuống, hướng Biên Bình xin nghỉ, lái xe đến Nhà Thiên Sứ.
Thầy Chu rất ít khi
chủ động gọi điện cho cậu, lần này đang giờ làm việc mời cậu đến
Nhà Thiên Sứ một chuyến, phỏng chừng là có chuyện quan trọng phát
sinh.
Vừa mới lát vào
đường cái trước cửa Nhà Thiên Sứ, Phương Mộc liền chứng kiến vài
chiếc xe hơi cao cấp đỗ ở ven đường, người đàn ông mập mạp quần áo
gọn gàng cùng mấy người cắt tóc húi cua, áo da quần đen bị cư dân
phụ cận vây quanh thành hình tròn, tựa hồ đang tranh chấp vấn đề gì
đó. Phương Mộc không lòng dạ nào quan tâm, từ bên cạnh bọn họ gào
thét đi qua, chạy thẳng vào cửa Nhà Thiên Sứ.
Đậu xe xong, vòng qua
Nhị Bảo đang nhiệt tình nhào tới đòi chơi oẳn tù tì, Phương Mộc vội
vã chạy vào tòa nhà nhỏ hai tầng.
Thầy Chu và chị Triệu
đều ở đó, bọn họ ngồi trong phòng thầy Chu, sắc mặt âm trầm. Thấy
Phương Mộc tiến đến, thầy Chu vẫy vẫy tay ý bảo Phương Mộc ngồi
xuống, chị Triệu thì hừ một tiếng đem đầu xoay đi.
Phương Mộc có chút
mạc danh kỳ diệu, "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Hai người cũng không
mở miệng trước, điều này khiến Phương Mộc càng mê man, lại hỏi một
lần nữa, thầy Chu mới ngẩng đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Chị Triệu thấy thầy
Chu không mở miệng, trực tiếp hỏi: "Phương Mộc, cậu chỉ tài trợ
cho một mình Liêu Á Phàm, rốt cuộc là có mưu đồ gì?"
Phương Mộc nghe ra chị
Triệu lời lẽ không có thiện ý, càng thêm sờ không được ý nghĩ, cậu
đưa ánh mắt ném về hướng thầy Chu, "Đây là làm sao vậy?"
"Cậu nói,"
Chị Triệu đứng dậy, ngón tay chỉ vào mũi Phương Mộc, "Có đúng
là cậu đối với Á Phàm có dụng ý xấu gì hay không?"
Hơn cả kinh ngạc Phương
Mộc còn có chút khó chịu, "Đây là từ đâu nói ra hả?"
"Tiểu Triệu!"
Thầy Chu đưa tay quát bảo chị Triệu ngưng lại, "Cô không biết tình
huống, đừng vừa gặp đã như khẩu súng máy."
Chị Triệu hung hăng
liếc mắt trừng Phương Mộc, hầm hừ ngồi xuống không nói.
"Phương Mộc, cậu
cũng đừng sốt ruột." Thầy Chu đưa qua một điếu thuốc, "Cậu
gần đây có phải đã đưa cho Á Phàm vật gì hay không?"
"Đúng vậy."
"Anh xem, anh
xem!" Chị Triệu lại nhảy dựng lên, ngón tay không ngừng run rẩy
chỉ vào Phương Mộc, "Chính hắn cũng đã thừa nhận."
"Tôi đã thừa nhận
cái gì?" Phương Mộc phát hỏa, "Những thứ như y phục, quần,
còn có đồ dùng văn phòng phẩm vân vân, các người không phải đều nhìn
thấy sao? Thầy Chu không phải còn dặn dò chị phân ra vài lần cho Liêu
Á Phàm sao?"
Chị Triệu đứng sững,
mới vừa rồi tay còn hùng hổ dọa người cũng không biết làm sao mà
dừng lại giữa không trung.
"Ai nha, Tiểu
Triệu, cô đừng ở đây làm rối tinh rối mù nữa."
Thầy Chu từ trong túi
tiền lấy ra một cái hộp gấm nhỏ hình trái tim, đưa cho Phương Mộc,
"Đây là cậu đưa cho Á Phàm sao?"
"Đây là cái
gì?" Phương Mộc tâm trạng buồn bực, tiện tay tiếp nhận hộp mở ra
nhìn, bị dọa giật nảy mình. Là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh
tỏa sáng.
"Ai đưa?" Cậu
mờ mịt nhìn thầy Chu, lại nhìn sang chị Triệu, "Đưa cho Liêu Á
Phàm?"
Thầy Chu nhìn kỹ
Phương Mộc, tựa hồ đang phán đoán cậu có nói dối hay không, vài giây
sau, ông ngoảnh đầu nói với chị Triệu: "Hẳn không phải là Tiểu
Phương đưa."
Chị Triệu có chút
khó xử, "Vậy có thể là ai chứ?"
Phương Mộc hỏi:
"Phát hiện ở đâu?"
"Dưới gối của
Liêu Á Phàm."
"Có thể là nàng
nhặt được ở bên ngoài hay không?"
"Không đâu."
Thầy Chu lắc đầu, "Đứa nhỏ này nếu nhặt được thứ có giá trị
như vậy, khẳng định sẽ giao cho tôi."
"Đúng vậy."
Chị Triệu chen ngang, "Trước đó vài ngày, Á Phàm đã nhặt không
ít vỏ lon, tiền bán phế phẩm đều giao cho chúng tôi."
"Vậy cái này là
ai đưa cho nàng chứ?" Phương Mộc nhíu mày. Chị Triệu trêu ghẹo
nói: "Cái này cảnh sát cậu có thể trổ tài giúp chúng tôi lập
án điều tra nha."
Phương Mộc còn có
chút giận nàng, không nóng không lạnh "A" một tiếng. Chị
Triệu cũng hiểu được có chút thẹn thùng, nói câu "tôi đi xem bọn
nhỏ" liều xoay người ra ngoài.
Chị Triệu vừa ra khỏi
cửa, thầy Chu liền hạ giọng hỏi: "Thật không phải cậu đưa?"
"Thầy Chu!"
Phương Mộc vừa ủy khuất vừa buồn cười, "Tôi nào mua được thứ đồ
tốt như vậy chứ? Một phần ba tiền lương mỗi tháng của tôi đều gửi
cho nơi này, nào còn dư lại nhiều tiền để không như vậy a."
"Haha, không nói
nữa không nói nữa." Thầy Chu cười khoát khoát tay, "Tôi cũng
không có ý tứ gì khác, chỉ không muốn để cậu tặng nó thứ gì đó
quá quý trọng mà thôi."
"Hừ, chị Triệu
cũng không phải nghĩ như vậy đâu."
"Cậu đừng để ý.
Á Phàm là một cô gái, một lão đầu như tôi đây không quan tâm đến
chuyện trong cuộc sống nàng lắm, Tiểu Triệu bình thường quan tâm
nhiều hơn. Hơn nữa, nàng cũng không biết chuyện sâu xa giữa cậu và Á
Phàm ―― Người không biết không đáng trách mà."
Phương Mộc cười cười
tỏ vẻ đã hiểu, ngay sau đó mày nhăn lại, "Là ai tặng đây
chứ?"
"Bây giờ còn chưa
biết, chờ Á Phàm trở về hỏi nàng một chút sẽ rõ." Thầy Chu
nghĩ nghĩ, "Đứa nhỏ này sẽ không trộm đồ, tôi chỉ là lo lắng
nó kết giao bằng hữu xấu."
Phương Mộc trầm mặc
một hồi, nhớ tới một việc.
"Chuyện tình phá
bỏ và dời đi nơi khác thế nào rồi?"
Chuyện này hiển nhiên
khiến thầy Chu rất buồn bực, ông ấn đầu lọc vào trong gạt tàn, thở
dài một tiếng.
"Không thuận lợi
lắm." Thầy Chu lấy tay ấn ấn huyệt thái dương, "Khoản bồi
thường thương nghiệp trả quá thấp, cư dân phụ cận cũng không hài
lòng, song phương đàm phán thất bại."
Phương Mộc nghĩ không
ra nên nói gì để an ủi ông, "Đừng tức giận. Cho dù phá bỏ và
dời đi nơi khác, hơn phân nữa còn chưa chắc chắn được gì, tối thiểu
phải chờ tới mùa xuân năm sau."
"Hy vọng là thế.
Tốt xấu gì cứ để tôi sống qua mùa đông này rồi hãy nói."
Bất thình lình, trong
viện truyền đến tiếng khóc của hài tử cùng tiếng chửi bới sắc bén
của chị Triệu. Thầy Chu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức
nhảy dựng lên xông ra ngoài. Phương Mộc thấy thế, chưa kịp hỏi gì,
cũng chạy ra theo.
Trong viện một mảnh
đại loạn. Đám người vừa rồi Phương Mộc thấy ở ven đường đang đứng
trong sân, Nhị Bảo nằm trên mặt đất, khóe miệng chảy máu. Chị Triệu
hướng một tên tai to mặt lớn liên tục kêu khóc, bọn nhỏ cũng phụ họa
theo, trong lúc nhất thời, tiếng huyên náo bên tai không dứt.
Thầy Chu chạy tới ôm
lấy Nhị Bảo, môi Nhị Bảo bị rách, máu và nước mắt, tro bụi xen lẫn
cùng nhau dính trên mặt, nhìn qua thê thảm vô cùng.
"Đây là có chuyện
gì?" Ngữ điệu thầy Chu run nhè nhẹ, có thể nghe ra nội tâm ông
đang cực lực áp chế phẫn nộ, "Tại sao đánh người?"
Nguyên lai, vừa rồi
chị Triệu dẫn bọn nhỏ chơi đùa trong sân, đột nhiên từ cửa xông vào
một đám người, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía tòa nhà và sân, trong miệng
còn nói "Tòa nhà này phải dỡ xuống", "Đem đại thụ đốn
ngã" các loại. Chị Triệu hỏi bọn hắn làm loạn gì đó, đám
người này không đếm xỉa đến nàng, còn vọt tới vườn rau một đường loạn
giẫm. Nhưng lúc này Nhị Bảo lại chen qua muốn cùng tên béo cầm đầu
kia chơi trò oẳn tù tì, tên béo ngại trên người bé dơ bẩn, né vài
cái không tránh được, quất một tát lên mặt Nhị Bảo, còn đạp ngã bé
trên mặt đất.
Sắc mặt thầy Chu càng
nghe càng âm trầm, tay đang lau mặt cho Nhị Bảo cũng không nhịn được
mà run rẩy.
Đám người đó cũng đã
nhận ra thầy Chu, một người trong đó nói thầm vài câu bên tai tên béo
cầm đầu, trên mặt tên béo lập tức đổi sang vẻ tươi cười.
"Hiểu lầm, đều
là hiểu lầm." Gã hướng thầy Chu vươn tay ra, "Chu Quốc Thanh
lão tiên sinh đúng không?"
Thầy Chu không thèm để
ý đến cánh tay kia, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
Người bên cạnh lập
tức chen ngang, "Đây là Hầu tổng của chúng tôi."
Tên béo không thẹn
không ngượng buông tay, vẻ mặt kiêu căng nói: "Kẻ hèn là phó tổng
của điền sản Hằng Kim, Hầu Quốc Phú. Chu lão tiên sinh, qua đây nói
chuyện chút."
Dứt lời, gã không
thèm phân trần kéo bả vai thầy Chu qua, mạnh mẽ đem ông lôi sang một
bên.
"Chu lão tiên sinh,
tôi biết ông là người đứng đầu đám thường dân này, hội nghị phá bỏ
và dời đi nơi khác lần trước, chính là ông đại biểu cho bọn họ lên
tiếng đúng không?" Hầu Quốc Phú thấp giọng nói, "Chúng ta
hãy bớt nói lời thừa. Ông không phải là muốn tiền sao? Tôi cho ông
tiền bồi thường so với những người khác nhiều hơn ba phần, cho ông năm
vạn đồng, ông giúp tôi đối phó với đám thường dân này."
Thầy Chu gạt rơi tay
gã, cao giọng nói: "Chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác có pháp
luật, có chính sách, còn có chính phủ, nên làm thế nào thì làm
thế ấy."
"Hơn bốn phần,
tám vạn?"
"Hầu tổng mời
ngươi trở về đi." Thầy Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt béo của Hầu
Quốc Phú, nói từng câu từng chữ: "Nhưng ngươi phải xin lỗi đứa
bé cho ta!"
Hầu Quốc Phú nhìn
Nhị Bảo, trong đôi mắt nhỏ sau gọng kính vàng toát ra ánh sáng hùng
hổ dọa người.
"Chu lão đầu,
loại điêu dân như ngươi ta thấy nhiều lắm rồi." Gã âm nghiêm mặt
nói: "Đừng đem một thằng đần độn ra đây tranh thủ đồng tình.
Ngươi đây là chỗ nào, ổ của mấy đứa đần độn?"
Thầy Chu rốt cuộc
khống chế không được tâm tình của mình, đưa tay hướng trên mặt Hầu
Quốc Phú đánh tới. Hầu Quốc Phú tránh né không kịp, nặng nề trúng
một cái tát, gọng kính vàng cũng bay ra ngoài. Thầy Chu còn muốn
đánh nữa, vừa mới vung tay lên, một nam tử áo da ngay phía sau đã hung
hăng đạp ngã ông.
Thầy Chu gục trên mặt
đất, mấy nam tử áo da khác cũng vây đến, trong cái miệng dơ bẩn
mắng: "Lão già chết tiệt, rượu mời không uống chỉ thích uống
rượu phạt!"
Chị Triệu thét chói
tai nhào sang, liều mạng muốn ngăn cản tên ác ôn này, bọn nhỏ cũng
vung nắm tay be bé nện trên người bọn chúng.
Thầy Chu vùng vẫy
muốn đứng lên, nam tử vừa rồi đá ngã ông lại nhấc chân muốn đạp,
chân vừa giơ lên, trước mắt đột ngột tối sầm, cả người bay ngang ra
ngoài, nặng nề ngã nhào trên mặt đất.
Phương Mộc sắc mặt
tái nhợt, tay cầm một cây cảnh côn ASP đứng bên người thầy Chu.
Nam tử áo da che miệng
lăn lộn trên mặt đất, máu tươi từ giữa kẽ tay không ngừng trào ra.
Mấy tên ác ôn còn lại đều sợ choáng váng, sau khi tỉnh hồn lại, đều
từ trên người lấy ra dao nhíp. Đang muốn nhất tề nhào lên, Hầu Quốc
Phú kêu một tiếng: "Đều dừng tay cho tao!"
Đám ác ôn mạc danh kỳ
diệu nhìn ông chủ của mình, Hầu Quốc Phú lại nhìn chằm chằm cảnh
côn trong tay Phương Mộc.
"Vật dụng tiêu
chuẩn của cảnh sát a." Hầu Quốc Phú nhìn lướt qua nam tử áo da
không ngừng quay cuồng gào khóc trên mặt đất, "Người anh em, cậu
từ đâu tới?"
Phương Mộc không trả
lời hắn, hướng bên cạnh bĩu môi, chị Triệu cầm điện thoại di động
của Phương Mộc đang nhắm ngay bên này, hiển nhiên là chế độ quay.
Phương Mộc lạnh lùng
nói: "Có đi hay không?"
Hầu Quốc Phú cười
khan một tiếng phất ta ra hiệu thủ hạ thu hồi dao nhíp, sau đó, gã
lấy tay chỉ chỉ Phương Mộc: "Tao sẽ còn tìm mày. Chúng ta
đi!"
Đám người hùng hổ ra
khỏi sân, vừa vặn Liêu Á Phàm tan học trở về cùng mấy đứa nhỏ gật
đầu. Liêu Á Phàm nhìn bọn họ hổn hển bò lên xe hơi, lại nhìn về
phía bức tường trước cổng, chạy như bay sang.
"Xảy ra chuyện
gì?" Ánh mắt của nàng theo thứ tự đảo qua thầy Chu bụi đất đầy
người, Nhị Bảo khuôn mặt dính máu và Phương Mộc tay cầm cảnh côn,
"Xảy ra chuyện gì?"
Không có người trả
lời nàng. Phương Mộc cất kỹ cảnh côn, vội vàng xem thương thế của
thầy Chu, chị Triệu mở hai phiến môi Nhị Bảo, trong miệng nhỏ giọng
mắng. Bọn nhỏ đều sợ hãi, chụm thành một đoàn run bần bật.
"Tới cùng là làm
sao vậy?" Liêu Á Phàm thấy không ai phản ứng nàng, gấp đến độ
kêu to.
Chị Triệu dường như
chỉ mới nhìn thấy nàng, không thèm phân trần, túm nàng qua kéo về
phía tòa nhà nhỏ. Phương Mộc cũng dìu thầy Chu trở về phòng của
ông. Cậu để thầy Chu ghé vào trên giường, nhấc áo ông lên, trên tấm
lưng phía sau một mảnh máu bầm rõ ràng lộ ra trước mắt.
Phương Mộc có chút lo
lắng, dù sao thầy Chu tuổi tác đã lớn, liền đề nghị đến bệnh viện
kiểm tra. Thầy Chu kiên trì không đi, Phương Mộc khuyên một hồi, thấy
thầy Chu thái độ kiên quyết, chỉ có thể đành thôi.
"Tôi thật sự không
có việc gì, có phải đã rước lấy phiền toái cho cậu rồi không?"
Thầy Chu có chút lo lắng hỏi.
"Không sao. Cảnh
sát nhân dân gặp loại tình huống này ra tay ngăn chặn là việc nên
làm." Phương Mộc cười cười, "Sợ rằng tên khốn kia trong thời
gian ngắn đừng mong gặm được sườn heo."
Thầy Chu bị chọc
cười, sau đó là một trận kịch ho khan kịch liệt, Phương Mộc vội vàng
vỗ nhẹ sau lưng ông.
"Thầy Chu, không
nghĩ tới thầy cũng nóng tính như vậy."
"Khụ, nếu gã nói
gì khác tôi còn nhịn," Thầy Chu thật vất vả mới dừng ho khan,
"Gã nói Nhị Bảo là kẻ đần độn, nói Nhà Thiên Sứ là ổ của
những đứa đần độn, tôi đây không nhịn được."
Nói đến Nhị Bảo,
thầy Chu cố sức đứng lên, bảo Phương Mộc cùng ông đi xem thương thế
của Nhị Bảo như thế nào.
Mới vừa ra khỏi cửa,
liền nhìn thấy Liêu Á Phàm sắc mặt đỏ bừng nổi giận đùng đùng từ
trong phòng chị Triệu chạy đến, vừa đi vừa sửa sang lại quần. Chị
Triệu theo sát đi tới, trong miệng còn bất y bất nhiêu (không được như
ý thì dây dưa không bỏ) nói thầm: "Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này. .
. . . ."
Lúc Liêu Á Phàm đi qua
bên người Phương Mộc, mặt đã hồng tới bên tai, nhưng vẫn gắng gượng
hướng thầy Chu duỗi tay:
"Đem đồ của con
trả lại cho con!"
"Á Phàm,"
Thầy Chu vui vẻ hòa nhã nói: "Đồ trả lại cho con thì có thể,
nhưng con phải nói cho ông là ai tặng con."
Liêu Á Phàm mím chặt
môi, tay quật cường duỗi ra, tựa hồ muốn nói: "Không nói!"
Chị Triệu ở một bên
phụ họa, "Đúng! Không nói rõ ràng, sẽ không trả."
Trong mắt Liêu Á Phàm
dần dần đong đầy nước mắt, nàng nhìn nhìn thầy Chu, lại nhìn nhìn
chị Triệu, cuối cùng đem ánh mắt cầu xin ném về phía Phương Mộc.
Phương Mộc có chút mất tự nhiên, bất đắc dĩ hướng nàng làm mặt
mếu.
Nước mắt rốt cuộc
tràn mi, Liêu Á Phàm quát to một tiếng: "Các người dựa vào cái
gì lấy đồ của tôi!" Rồi xoay người chạy mất.
Thẳng đến giờ cơm tối
Liêu Á Phàm vẫn không xuất hiện, có lẽ là bởi vì hôm nay xảy ra quá
nhiều chuyện, bầu không khí của bữa ăn tối rất nặng nề, người duy
nhất cao hứng bừng bừng chính là Nhị Bảo, vết thương trên môi cũng
không ảnh hưởng đến hứng thú của bé đối với thức ăn, như trước ăn
hết sức vui vẻ.
Vết thương của thầy
Chu không nhẹ, vô pháp thẳng sống lưng, chỉ có thể khom mình, vì vậy đơn
giản ăn một chút rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Liêu Á Phàm vắng mặt,
Phương Mộc xung phong đảm nhận giúp chị Triệu dọn dẹp rửa bát, chị
Triệu sống chết không cho, Phương Mộc đành phải dừng tay.
Trong phòng thầy Chu
hàn huyên một hồi, Phương Mộc đứng dậy cáo từ. Lúc đi ngang qua phòng
chị Triệu, vừa nhìn thấy di ảnh của đứa bé kia. Phương Mộc đột nhiên
ý thức được chị Triệu tựa hồ chưa bao giờ đóng cửa, suy nghĩ một
chút, đi vào.
Trong phòng ngọn đèn
hôn ám, nhang khói lượn lờ, bởi vì quanh năm đều đốt đèn chong và
thắp hương, bốn bức tường đều bị hun đến đen vàng. Phương Mộc chăm
chú nhìn đứa bé trong khung ảnh, chợt nhớ tới câu chị Triệu từng
nói qua kia:
"Con trai tôi nhất
định sẽ trở về."
Nàng quanh năm bái tế
con mình, hơn nữa cũng không đóng cửa, tựa hồ đúng là chờ con trai
mình trở về. Trong lư hương tàn tro rơi xuống thật dày, chôn giấu một
tấm lòng của người mẹ. Phương Mộc lấy hai nén nhang, đốt rồi cắm
vào trong lư hương, nhẹ nhàng nói: "Nếu con thật sự dưới suối
vàng có biết, hãy trở về nhìn xem nhé."
"Nhất định sẽ
trở về." Chẳng biết khi nào, chị Triệu đã trở lại. Nàng lê
bước chân mệt mỏi đi tới bên giường ngồi xuống, buông tay áo xắn lên
cao, lại phủi chút bụi bặm trên người.
"Cậu ngồi a, Tiểu
Phương, chị nơi này không có gì tốt để chiêu đãi cậu."
Phương Mộc ứng tiếng,
ngồi trên ghế bên cạnh bàn.
"Chị Triệu, chị
ở nơi này của thầy Chu công tác đã bao lâu?"
"Hơn sáu năm thì
phải." Chị Triệu bấm ngón tay tính toán, "Sáu năm lẻ bảy
tháng."
"Chị năm nay. . . .
. ."
"Đã 41." Chị
Triệu sảng khoái nói: "Đã thành bà già rồi."
"Sao còn chưa suy
nghĩ đến việc xây dựng một gia đình?" Phương Mộc châm chước từ
ngữ của mình, "Có lẽ còn có thể sinh thêm một đứa con. . . . .
."
"Không." Chị
Triệu kiên quyết lắc đầu, "Tôi đợi con trai tôi, nó nhất định sẽ
trở về."
"Chị Triệu,"
Phương Mộc suy nghĩ một chút, nhịn không được nói: "Người chết
không thể sống lại. . . . . ."
"Đích xác không
thể sống lại!" Chị Triệu cắt đứt lời Phương Mộc, "Nhưng
người sau khi chết sẽ có quỷ hồn, quỷ hồn có thể trở về mà!"
Phương Mộc không biết
nói gì để chống đỡ, chị Triệu nhìn vẻ mặt Phương Mộc, chậm rãi
nói: "Cậu không tin phải không?"
Phương Mộc do dự một
chút, lắc đầu.
"Tôi tin!" Hốc
mắt chị Triệu dần dần đỏ, "Tôi vạn lần tin tưởng. Bảy năm
trước, chính vì tôi không tin việc này, mới mất đi con trai của
tôi!"
Đột nhiên, chị Triệu
thất thanh khóc rống lên.
Phương Mộc chân tay rối
loạn, không biết nên làm thế nào an ủi nàng, chỉ có thể mờ mịt
luống cuồng ngồi đó, thì thào nói vài câu vô thưởng vô phạt.
Tiếng khóc của người
mẹ quanh quẩn trong một mảnh an tĩnh của Nhà Thiên Sứ, rất nhiều đứa
nhỏ trốn trên giường, quấn chặc chăn. Trong căn phòng kia, lão nhân gục
đầu xuống, nhẹ nhàng thở dài.
Chị Triệu khóc thật
lâu mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, Phương Mộc kéo tay nàng qua, đưa
cho nàng một chiếc khăn mặt.
"Chị, rốt cuộc
chuyện gì đã xảy ra, nói cho tôi biết được không?"
Chị Triệu chà lau vệt
nước mắt ràn rụa, vừa nghẹn ngào, vừa chậm rãi kể lại.
"Khi đó tôi có
một gia đình rất hạnh phúc, một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ. Duy
Duy không hẳn là thông minh, nhưng cũng có thể nghe nói, hiểu chuyện.
Năm nó 8 tuổi, có một ngày đột nhiên hoảng hốt thất thố chạy về
nhà, một mạch chui vào phòng ngủ không ra nữa. Cha nó hỏi nó làm sao
vậy, Duy Duy nớm nớp lo sợ nói trong WC của trường nhìn thấy quỷ. Tôi
và cha nó chưa từng nghiêm túc suy nghĩ việc này, tưởng chỉ là con
nít nghĩ ngợi lung tung. Ai ngờ ngày thứ hai Duy Duy nói sao cũng không
chịu đến trường, nói sợ gặp lại quỷ. Cha nó nói vài câu, cuối cùng
tát nó một cái, nó khóc sướt mướt rồi đi học. Bắt đầu từ đó,
thành tích học tập của Duy Duy liên tục xuống dốc, mỗi ngày đều phờ
phạc. Giáo viên gọi điện thoại cho chúng tôi, nói Duy Duy giờ học
thường xuyên gục vào trên bàn ngủ. Tôi về nhà truy hỏi nó, Duy Duy
nói nó buổi tối không dám ngủ, nhắm mắt lại có thể thấy quỷ. Không
có biện pháp, tôi và cha nó chỉ có thể thay phiên nhau ngủ cùng con.
Chính là, phiền toái lại đến lần nữa. . . . . ."
Chị Triệu dùng khăn
che miệng lại, ô ô khóc lên.
"Qua vài ngày, tôi
phát hiện con trai không chịu ăn cơm, cũng không chịu uống nước, hỏi ra
mới biết nó không dám đến WC của trường, sợ gặp lại quỷ. Về sau
ngay cả WC nhà mình cũng không dám đi, nhiều lần đều là tiểu trên
giường, hay trong quần. Tôi và cha nó không có trình độ văn hóa, không
nghĩ tới việc dẫn Duy Duy đi khám bác sĩ tâm lý, cho rằng đứa nhỏ
này quá yếu ớt. Có một lần cha nó tức giận, ép buộc nó uống liền
hai ly nước lớn, kết quả nửa đêm chúng tôi bị tiếng khóc của Duy Duy
làm bừng tỉnh, nó nói nó muốn vào WC, cha nó theo nó đi, nhưng lại
phát hiện đứa nhỏ này làm thế nào cũng tiểu không ra, cẩn thận nhìn
vào, Duy Duy cư nhiên đem tiểu kê kê của mình dùng dây thắt lại. Tôi và
cha nó nhanh chóng đưa Duy Duy đến bệnh viện, bác sĩ sau khi đem cắt
bỏ dây, nó vẫn tiểu không ra. Bác sĩ nói đứa nhỏ cố ý nín tiểu,
bảo chúng tôi dẫn nó đến WC, từ từ tiểu. Cha Duy Duy cứng rắn lôi
kéo thằng bé đến WC, tôi ở dưới lầu trả tiền, kết quả tiền trên
người tôi không đủ, trở lại tìm cha nó. Cha nó từ trong WC đi ra đưa
tiền cho tôi, khi quay trở lại, đứa nhỏ đã không thấy tăm hơi. Cha nó
biết không tốt, nhanh chóng nhào tới bên cửa sổ nhìn, Duy Duy đã nằm
ở dưới lầu, cha nó cuống cuồng, cũng nhảy xuống. . . . . ."
Khuôn mặt chị Triệu
chôn trong khăn tay, lại bắt đầu khóc nấc lên.
". . . . . .Đứa
nhỏ đã mất lúc ấy, cha nó ở trong bệnh viện vật lộn hơn một tháng,
cũng mất. Lo liệu xong hậu sự cho hai người họ, tôi đã tiêu hết tiền
tiết kiệm, cũng đã bán nhà, thật sự cùng đường. Đúng lúc này, thầy
Chu tìm được tôi. . . . . ."
Chị Triệu dần dần
bình tĩnh trở lại, "Thầy Chu cho tôi công việc, còn cho tôi một
chỗ ở. Tôi không biết mình kiếp trước rốt cuộc đã làm gì, cửa nát
nhà tan, rồi lại để cho tôi gặp được người tốt như thế. . . . .
."
"Đúng vậy."
Phương Mộc khó nén dao động trong lòng, thì thào nói.
"Tôi hiện tại rất
thỏa mãn," Chị Triệu lau khô nước mắt, dũng cảm cười cười,
"Tôi muốn chăm sóc tốt cho những đứa trẻ nơi này, tích nhiều
đức, ông trời sẽ trả con trai tôi về, cho dù nó là quỷ hồn cũng
được. Đến lúc đó, tôi muốn nói với nó. . . . . ."
Nàng quay đầu nhìn
đứa bé trong khung ảnh, lệ lại đong đầy vành mắt, ". . . . . .Tôi
sẽ nói với nó, mẹ sai rồi, mẹ tin tưởng con. . . . . ."
Lúc Phương Mộc rời đi
đã là 9h30 đêm. Cậu không biết Liêu Á Phàm đang ở đâu, cũng không biết
nàng có trở về chưa, ngồi trong sân của Nhà Thiên Sứ rút một điếu
thuốc. Nhà Thiên Sứ, tên thật tốt đẹp, chỉ là từng thiên sứ này,
đều có một cố sự bị tổn thương.
Hút xong một điếu,
Phương Mộc bước ra khỏi sân, lên xe, khởi động, trong một khắc đèn xe
phát sáng, cậu nhìn thấy Liêu Á Phàm đang đứng vị trí phía trước
cách xe chưa đầy năm thước.
Cậu nhìn cô bé, dưới
ngọn đèn chói mắt, Liêu Á Phàm hiển nhiên không nhìn rõ được cậu
trong buồng lái, nhưng cô bé không hề có ý đưa tay ngăn lại ngọn đèn,
cứ như vậy thẳng tắp đứng nơi đó.
Phương Mộc tắt đèn xe,
rồi nhảy xuống.
"Con tại sao lại
ở chỗ này? Ăn cơm chưa?"
Trong bóng tối, đôi
mắt Liêu Á Phàm phát sáng đến dọa người, Phương Mộc tinh tường nghe
được tiếng hàm răng nàng va chạm vào nhau, giống như tiếng băng vỡ
thanh thúy. Đột ngột, Liêu Á Phàm ôm lấy cánh tay Phương Mộc, Phương
Mộc nhận ra được, nàng đang run rẩy.
"Nơi này của bọn
con, Nhà Thiên Sứ. . . . . ." Thanh âm của Liêu Á Phàm cũng run rẩy
tựa như thân thể của nàng, ". . . . . .Có đúng là sẽ bị tháo dỡ
hay không?"
"Con nghe ai
nói?"
"Có đúng hay
không?" Thanh âm Liêu Á Phàm thoáng đề cao, lực độ trên tay cũng
chợt gia tăng, "Chú nói cho con biết, chú đừng gạt con. . . . .
."
Phương Mộc chợt nhớ
tới buổi chiều nàng từng dừng lại bên ngoài bức tường trong chốc
lát, quay đầu nhìn, quả thật trên bờ tường có thể thấy rõ một vòng
màu hồng thật to, bên trong đầm đìa một chữ đỏ: Phá.
"Con đừng lo, sẽ
có biện pháp." Phương Mộc không thể nghĩ ra lời nào tốt hơn để
an ủi nàng. Song những lời này không thể nghi ngờ đã chứng thật suy
đoán của Liêu Á Phàm, tay nàng thoáng cái thả lỏng xuống, toàn thân
tựa hồ cũng muốn xụi lơ theo.
"Mau trở về thôi,
chị Triệu chờ đến sốt ruột rồi."
Thân thể Liêu Á Phàm
run lên, nhưng không di chuyển. Phương Mộc thở dài, cầm tay đưa nàng vào
sân. Dáng đi Liêu Á Phàm nhè nhẹ lung lay, tựa hồ đã mất đi trọng
lượng toàn thân, tùy ý Phương Mộc đưa nào vào tòa nhà nhỏ hai tầng,
giao vào tay chị Triệu.
Trên đường về, Phương
Mộc chú ý quan sát những nhà cửa phụ cận, chữ "Phá" nhìn
thấy mà giật mình kia có thể thấy ở khắp nơi, điều này khiến cậu
cảm thấy chính mình phảng phất như đang chạy băng băng trên một con
đường sắp bị hủy diệt. Có người lấy danh nghĩa mở rộng thành thị
phá hủy nhà của người khác, mặc dù có bồi thường, có nhà mới,
chính là có mấy ai nguyện ý rời khỏi căn nhà mình đã sinh sống
mười mấy năm?
Lại có mấy thiên sứ,
nguyện ý rời khỏi thiên đường ấm áp?