Nghề nghiệp của tôi tin rằng mọi người đều đã
biết, tôi là một tài xế xe hàng. Văn hóa của tôi không cao, so với
các anh, tôi chỉ xem như một kẻ quê mùa. Quá khứ tôi từng cho rằng
chỉ có thành phần trí thức kiểu cách mới có bệnh tâm lý, hiện tại
thoạt nhìn, bất luận kẻ nào có đầu óc đều xảy ra vấn đề.
Sự kiện kia phát sinh
vào hai năm trước, lúc ấy, tôi kết hôn còn chưa đến ba năm. Vợ tôi
cũng giống như tôi, chưa từng được đào tạo văn hóa, nhưng rất ôn nhu
thiện lương. Cuộc sống của chúng tôi mặc dù không khá giả, nhưng cũng
vui vẻ ấm áp, khi đó, chúng tôi dự định muốn có một đứa con, tôi đã
ở trong công ty liều mạng làm việc, hy vọng có thể hai mẹ con nàng
trải qua cuộc sống tốt đẹp.
Một buổi sáng tháng
6, tôi đột nhiên nhận được một cú điện thoại xa lạ, mới vừa nối
máy, trong điện thoại liền truyền đến một thanh âm cuồng loại:
"Ngươi ở đâu? Mau tới tiểu khu Phù Dung! Mau tới!!"
Tôi có chút mạc danh
kỳ diệu, vội vàng hỏi hắn: "Anh là ai hả?"
"Ta là chồng của
Trần Băng, Trần Băng nàng . . . . . .Nàng nhảy lầu tự sát!!" Dứt
lời, điện thoại liền ngắt.
Tôi lại càng hoảng
sợ, gọi trở lại số máy kia, di động của đối phương đã không cách
nào nối máy. Tôi suy nghĩ một chút, quyết định lái xe đến tiểu khu
Phù Dung nhìn xem. Dọc theo đường đi, tôi ra sức hồi tưởng cái tên
Trần Băng này, rốt cuộc nhớ ra nàng là bạn học cấp hai của tôi.
Nhưng chúng tôi sau khi tốt nghiệp vẫn chưa từng gặp mặt, bình thường
cũng chẳng liên quan gì, chồng nàng làm thế nào có số di động của
tôi? Tại sao vào lúc này lại gọi điện thoại cho tôi đầu tiên chứ?
Tôi chạy tới tiểu khu
Phù Dung, trông thấy xe cảnh sát dừng ngay cửa, mà dưới một tòa nhà
trong khu đã tụ tập rất đông người. Tôi chạy tới, chưa kịp đến nơi,
liền nhìn thấy đám người "xôn xao" nhanh chóng chừa ra một
lối đi, vài nhân viên cấp cứu nâng một băng ca chạy đến, mà trên băng
ca, đang nằm một người trùm vài trắng, từ dưới vải trắng lộ ra mái
tóc dài màu đen, đó là một nữ nhân. Tôi sợ choáng váng, chẳng lẽ
đây thật sự là Trần Băng, chẳng lẽ nàng đã thật sự tự sát?
Đang lúc tôi sững sờ,
một nam nhân đột nhiên từ trong đám người lao tới, một phen kéo tôi
hướng ra phía sau tòa nhà. Tôi thật vất vã giãy thoát khỏi gã, gã
lại trực tiếp kêu lên tên của tôi, đưa tay ngay trên mặt tôi nặng nề
đánh một quyền. Tôi bị đánh đến xây xẩm, bụm mặt hướng gã kêu to:
"Anh là ai? Tại sao đánh người?"
Gã hướng tôi quát:
"Tao là chồng của Trần Băng! Mày là tên khốn nạn, đều là mày
đã hại chết Trần Băng!" Dứt lời, gã đem một bao đồ quẳng trên
người tôi, xoay người chạy. Lúc ấy có rất nhiều người nhìn về bên
này, mà suy nghĩ của tôi ngay lúc đó, chính là mau mau rời khỏi đây,
tôi bất chấp miệng bị đánh rách, nhặt lên bao đồ, rồi vội vã lái xe
rời đi.
Ngày đó tôi chưa trở
về công ty, cũng tắt điện thoại di động. Tôi đem xe đậu ở ven đường,
ngồi trong phòng lái mở ra bao đồ đó. Bên trong là mấy quyển nhật ký
và một xấp thư, từ thời gian của nhật ký và thư đến xem, đều là từ
vài chục năm trước viết đến bây giờ. Tôi lật xem nhật ký và thư này,
phát hiện cư nhiên đều là viết cho tôi. Trong nhật ký nàng nói, nàng
từ cấp hai đã bắt đầu thầm mến tôi, nhưng thủy chung không dám biểu
lộ với tôi. Sau khi tốt nghiệp mọi người đều phân tán khắp nơi, nàng
cũng là phụ nữ đã lấy chồng, nhưng thủy chung không cách nào quên
được tôi, còn trằn trọc qua tay nhiều người xin được số điện thoại
và đơn vị công tác của tôi. Thời gian đó, nàng còn viết cho tôi rất
nhiều thư, nhưng không hề gửi đi. Về sau, chồng nàng phát hiện được
nhật ký và thư của nàng, trong cơn giận dữ đã đánh đập nàng, từ đó
về sau tựa như theo dõi kẻ trộm mà nhìn chòng chọc vào nàng, có
chuyện gì không vừa ý còn đánh nàng trút giận, sau vài phen bị hành
hạ, Trần Băng đối với hôn nhân của mình hoàn toàn mất đi lòng tin.
Ngay buổi tối trước khi nàng nhảy lầu tự sát một ngày, chồng của
nàng cũng bởi vì chút việc vặt mà tìm cớ đánh nàng. Trần Băng tự
giam mình trong phòng ngủ, sau khi viết cho tôi một phong thư cuối cùng,
ngồi trên bệ cửa sổ thẳng đến hừng đông, sau đó nhảy xuống. . . . . .
(H tiên sinh đột nhiên
đem mặt chôn trong cánh tay to đang nổi đầy gân xanh, toàn thân đều có
chút run rẩy.)
Bắt đầu từ ngày đó,
cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi liều mạng hồi tưởng lại
diện mạo của Trần Băng, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra. Ảnh
tốt nghiệp cấp hai của tôi sớm đã không biết ném đi đâu rồi, sau lại
liên lạc với một bạn học cấp hai, dưới sự trợ giúp của hắn, mới
tìm được trên bức ảnh tốt nghiệp hình dáng của nàng. Nàng khi đó
gầy teo, không thích nói chuyện, ba năm cấp hai, tôi hoàn toàn không có
ấn tượng với nàng. Nhưng bắt đầu từ ngày đó, khuôn mặt này thường
xuyên xuất hiện trước mắt tôi. Từ đầu đến cuối, tôi cũng chưa nhìn
thấy thi thể nàng, nhưng tôi nghĩ tôi đã tận mắt thấy cả quá trình
nàng nhảy lầu. Nàng an vị trên bệ cửa sổ, ôm khung cửa ô ô khóc,
trong miệng còn hô tên của tôi, sau đó, buông lỏng tay, nhảy xuống. . .
. . .
(Lời nói của H tiên
sinh vừa im bặt ngừng lại, bất thình lình, hắn nhảy dựng lên, bưng
cái khay trước mặt hướng đầu mình hung hăng đập xuống. Ấm trà và
chén trà lách cách ngã nhào trên mặt đất, nước trà nóng hổi cũng
hắt toàn thân hắn.)
Mọi người vội vàng
ngăn cản hắn, còn H tiên sinh sắc mặt tái nhợt, cắn chặt răng, tựa
hồ lại sắp trải qua cơn sốc trong quá khứ. Z tiên sinh chỉ thị mọi
người đỡ H tiên sinh nằm xuống trên tấm thảm lông ở góc tường, rồi
cạy mở miệng hắn, nhét hai viên thuốc an thần vào. Bị vây vào trạng
thái nửa hôn mê H tiên sinh buồn bực bất an giãy dụa, trong miệng mơ
hồ không rõ nói gì đó. Chỉ chốc lát, động tác của hắn dần dần
nhẹ đi, cuối cùng nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Mọi người trở lại
trước bàn ngồi xong, Z tiên sinh một lần nữa pha nước trà hơi thoáng
trầm ngâm, nói: "Chuyện kế tiếp, tôi sẽ thay H nói."
Trong đầu H tiên sinh
càng không ngừng ảo tưởng cảnh tượng Trần Băng nhảy lầu, mỗi một
lần đều khiến hắn thống khổ đến tột đỉnh. Hắn cho rằng chồng của
Trần Băng nói đúng, đích thật là chính mình đã hại chết Trần Băng.
Loại cảm giác tội lỗi mãnh liệt này khiến hắn không cách nào sống
và làm việc bình thường nữa. Tận trong đáy lòng hắn chán ghét
chính mình, nghĩ rằng chỉ có hủy diệt bản thân mới có thể bình ổn
cảm giác tội lỗi của hắn đối với Trần Băng. Vì vậy, H tiên sinh đến
bệnh viện, yêu cầu hiến nội tạng của mình. Thầy thuốc phát hiện
tình tự H tiên sinh cực kỳ không ổn định, hoài nghi hắn rối loạn tinh
thần, liền cự tuyệt hắn. Cứ như thế vài lần, H tiên sinh càng nghĩ
càng chán ghét bản thân mình, rốt cuộc có một đêm, hắn ở trong
phòng vệ sinh dùng dao cạo râu cắt bị thương chính mình, một màn này
vừa vặn bị vợ hắn phát hiện. H tiên sinh không cách nào nói rõ tình
hình thực tế với vợ, chỉ có thể điên cuồng hô loạn rống lại nàng.
Vợ H không rõ nội tình, lại bị chồng mình dọa sợ, trở về nhà mẹ
đẻ ở tạm.
"Vậy, nữ nhân tên
Trần Băng kia," Cô Q hỏi: "Có phải thật bởi vì H mà tự sát
hay không?"
"Ha ha, không
phải." Z tiên sinh lật xem tài liệu trong tay, "Sự tình này
giống những chuyện chúng ta gặp phải, đều là một thí nghiệm đã
được trù tính sẵn. Căn cứ theo tư liệu tôi nắm được, Trần Băng là
người thật, cũng đúng là bạn học cấp hai của H tiên sinh. Nhưng nàng
5 năm trước mắc phải chứng uất ức cấp độ nặng, trước trước sau sau
đã tự sát mấy lần. Tin tưởng người khởi xướng của "giáo hóa
trường" trước đó đã nghiên cứu ca bệnh của Trần Băng, biết nàng
sớm muộn gì cũng có thể tự sát, bèn lựa chọn H tiên sinh làm vật
thí nghiệm sau khi Trần Băng tự sát."
"Nhật ký và bức
thư này là sao?" T tiên sinh hỏi.
"Đương nhiên là
ngụy tạo." Z tiên sinh cười cười, "Hơn nữa theo tôi được biết,
chuyện Trần Băng thầm mến H tiên sinh chỉ là giả dối hư ảo."
"Nếu đều là giả,
chồng của Trần Băng vẫn phối hợp như vậy?" Cô Q lại hỏi.
"Haha, gã đó cũng
là giả." Z tiên sinh từ trong tư liệu rút ra bức ảnh, "Cũng
là kẻ chiêu mộ tình nguyện viên của 'giáo hóa trường'. Tên này là
một diễn viên. Gã tin chắc H tiên sinh không dám đi tìm gã xác minh
thật giả, đương nhiên liền không chút nào cố kỵ nữa."
Mọi người truyền nhau
bức ảnh, hào khí ngưng trọng.
"Gần đây bệnh
tình của H tiên sinh đột nhiên trầm trọng hơn." Z tiên sinh ngữ khí
trầm thấp, "Q và T cũng nhìn thấy, H tiên sinh lại bắt đầu tự
tổn thương mình."
"Nhưng mà, tại sao
lại như vậy chứ?"
Z tiên sinh liếc mắt
nhìn La Gia Hải, "Lúc chúng ta cứu L, H tiên sinh phối hợp với J
tiên sinh tạo ra một vụ tai nạn xe. Hắn nhìn thấy cảnh tượng thê thảm
của vụ tai nạn, trong lúc vô tình tăng thêm cảm giác áy náy cho nội
tâm mình. Đó cũng là nguyên nhân mắc bệnh PTSD phổ biến nhất. Do
đó," Z tiên sinh chuyển hướng La Gia Hải, "Chúng ta giúp H tiên
sinh trước, cậu không có ý kiến chứ."
La Gia Hải nhìn H tiên
sinh ngủ say ở góc tường, lắc lắc đầu.
"Không có ý
kiến."