Tôi và Trầm Tương là bạn đại học. Ban đầu khi
quen biết nàng, nàng cũng không lưu lại ấn tượng quá sâu đối với tôi.
Bởi vì nàng là một cô gái trầm mặc kiệm lời, khi đi học cũng luôn
ngồi hàng cuối cùng, cách khá xa những người khác. Nói đến rất
buồn cười, toàn bộ năm đầu đại học, tôi đều chưa từng chú ý đến
nàng. Thỉnh thoảng gặp ở trên đường, cư nhiên sẽ không nhớ nổi nàng
đến tột cùng có phải bạn cùng lớp với tôi hay không. Lần đầu tiên
tiếp xúc là cuối học kỳ đại học năm nhất, thời điểm thi cuối kỳ
môn Kinh Tế Nguyên Lý. Tôi đối với môn học này không hề hứng thú,
cũng không thèm ôn tập. Tới lúc gấp đến vò đầu bứt tai, Trầm Tương
đã nộp bài trước, khi đi đến trước bàn tôi, tay nàng ở trên bàn ấn
xuống một cái, sau khi giơ tay lên, trên mặt bàn lưu lại một cục giấy
nhỏ. Tôi vội vàng giấu trong tay, lén lút mở ra nhìn, là đáp án của
hai đề trình bày và phân tích. Do có nàng hỗ trợ, môn học này của
tôi miễn cưỡng thông qua kỳ thi. Nam tử hán đại trượng phu, chịu ân
huệ của người ta đương nhiên phải tri ân báo đáp. Cho nên tôi đến hẹn
nàng, muốn mời nàng ăn cơm, kết quả mời hai lần, nàng đều cự tuyệt.
Có một lần, khi tôi quay về trường, trông thấy Trầm Tương một mình
mang theo một túi nhựa thật to đi trên đường. Tôi liền tiến lên giúp
đỡ, thầm nghĩ dù sao trả nàng một cái nhân tình mới tốt. Ai ngờ khi
tôi tiếp nhận túi to trong tay nàng, Trầm Tương có vẻ phi thường khẩn
trương, cơ hồ là nhảy về phía sau một bước, tựa như muốn né tránh
khỏi tôi. Tôi có chút kỳ quái, thế nhưng cũng không hỏi nhiều, cùng
nàng vừa tán gẫu vừa đi về hướng ký túc xá nữ sinh. Trầm Tương
không chịu theo tôi sóng đôi đi cùng một chỗ, đi theo cách phía sau tôi
hơn hai thước -- anh có thể tưởng tượng đó là cảnh tượng cỡ nào xấu
hổ. Tôi muốn sớm một chút tiễn nàng quay về ký túc xá, liền bước
nhanh hơn. Ai biết túi nhựa kia không bền, ào một tiếng rách toạt, lăn
ra ít nhất 50 cục xà phòng và mấy chục bình sữa tắm lớn lớn nhỏ
nhỏ. Tôi cực kỳ giật mình, hỏi Trầm Tương cậu có phải muốn mở tiệm
bán không a? Trầm Tương không nói một tiếng, nhưng có thể thấy lệ
trong vành mắt nàng chuyển tới chuyển lui. Bộ dáng sốt ruột kia,
thật giống như tôi phá hủy vật trân quý gì đó của nàng. Nàng ngồi
xổm trên mặt đất, lấy tay đem những xà phòng a sữa tắm a gì gì đó
gom vào trong lòng. Anh nghĩ đi, nàng gầy như vậy, có thể cầm được
mấy bình? Vì thế tôi đem mấy thứ trong cặp sách đều móc ra, trái
phải sắp xếp, mấy thức khác dùng túi nhựa đã rách bao lại, cuối
cùng giúp nàng mang về phòng ngủ. Ngày hôm sau, Trầm Tương đem cặp
sách đã giặt sạch sẽ trả lại cho tôi, trên cặp sách còn mang theo
mùi hoa oải hương nhàn nhạt. Tôi đeo cặp sách như vậy, bỗng nhiên cảm
thấy cô bé này thật đặc biệt. Từ đó tôi bắt đầu chú ý đến nàng.
Hơn nữa tôi biết, nàng cũng chú ý đến tôi. Có đôi khi quay đầu lại,
sẽ trông thấy ánh mắt nàng cực nhanh né tránh. Chậm rãi, tôi bắt
đầu nhận được một chút tin tức về nàng: Trầm Tương là một cô gái
không thích cùng người khác kết giao, ở trong trường học không có bạn
bè, mỗi ngày đều đến đi một mình. Diện mạo của nàng bình thường,
cũng không thích náo động, cho nên ở trong trường, thuộc loại hình
rất không thu hút. Duy nhất không giống người thường, chính là nàng
phi thường yêu tắm rửa, mỗi ngày đều phải tắm một lần, có khi phòng
máy nước nóng của trường bị hư, không có nước nóng, nàng cũng sẽ
dùng nước lạnh tắm. Hơn nữa, sinh hoạt phí của nàng trừ bỏ trả cho
những thứ tất yếu hằng ngày ra, cơ hồ dùng để mua đồ tẩy rửa. Các
bạn nữ sinh đều nói nàng khiết phích (bệnh yêu sạch sẽ).
Một cô gái như vậy,
hiển nhiên gợi nên hứng thú của tôi. Hơn nữa, tôi cuối cùng vẫn không
thể quên được bộ dáng lệ đảo quanh trong vành mắt của nàng. Tôi kết
luận nàng là một cô gái cô độc, cần được yêu mến. Về thế tôi quyết
định theo đuổi nàng. Anh có thể cảm thấy nàng chỉ trợ giúp tôi gian
lận một lần, tôi đã lấy tình yêu hồi báo nàng, đây không phải quá
ngốc sao. Thế nhưng tôi lúc ấy chính là nghĩ như vậy, hơn nữa tôi
phải công nhận, nàng thật sự hấp dẫn tôi. Cho dù loại tình yêu này
có chút yếu tố đồng cảm hòa hảo, nhưng tôi không hối hận, thậm chí
hiện tại, tôi cũng chưa từng hối hận.
Có một ngày khi đi
học, tôi cố ý đến muộn, sau khi vào giảng đường, lập tức hướng phía
sau đi đến. Quả nhiên, nàng an vị ở hàng cuối cùng, bên cạnh một
người cũng không có. Tôi đến bên giờ cũng không thể quên được bộ dáng
nàng lúc đó, khẩn trương đến nỗi giống như bất cứ lúc nào cũng có
thể nhảy dựng lên bỏ chạy. Tôi hướng nàng gật đầu, còn thoáng nở
nụ cười, ngồi vào chỗ. Nhưng Trầm Tương tựa như bị người điểm huyệt,
cứng ngắc ngồi, khẽ động cũng không dám động. Kỳ thật tôi cũng hồi
hộp, lấy sách vở ra, giả vờ nghe giảng. Nhưng luôn có một loại hương
khí như có như không chui vào trong mũi tôi, tôi nhìn về hướng nàng bên
kia, đồng thời hít hít mũi. Trên mặt Trầm Tương lập tức bày ra nhan
sắc như tro tàn, thật sự, tôi không chút nào khoa trương, chính là
loại màu xanh đen thẫm. Tôi bị dọa nhảy dựng, miệng thốt ra: thơm quá
nha. Nhưng nàng vừa nghe đến lời này, sắc mặt như tro tàn lập tức
sáng sủa lên. Nàng xoay đầu sang liếc nhìn tôi, dường như có chút nghi
ngờ, nhưng gặp phải tầm mắt của tôi, lại cúi đầu. Một lát sau, trên
mặt của nàng lại lộ ra chút đỏ ửng. Lá gan tôi cũng lớn hơn một
chút, bắt chuyện: Cậu dùng nước hoa gì, sao thơm như vậy a? Trầm Tương
không trả lời tôi, mà ở trên cuốn sổ viết vài chữ: Thật sự rất
thơm? Tôi ra sức gật đầu, Trầm Tương nhìn chằm chằm tôi vài giây, nở
nụ cười.
Từ ngày đó trở đi,
Trầm Tương thành bạn gái của tôi. Tôi rất nhanh phát hiện, nàng thật
sự rất yêu tắm rửa. Hơn nữa từ sau khi chúng tôi mến nhau, nàng
thường xuyên muốn tôi theo nàng đi tắm. Nhưng mỗi lần khi đến phòng
tắm, nàng đều nhìn ngang nhìn dọc, một bộ dáng tinh thần không yên.
Tôi truy hỏi nàng nhiều lần, nàng mới nói cho tôi biết, mỗi lần vào
thời điểm đi tắm, hoặc đi mua sắm, đều cảm thấy có người đi theo
nàng. Tôi lưu ý quan sát vài lần, cũng không phát hiện nhân vật nào
khả nghi. Nhưng nếu là bạn trai của nàng, bảo vệ nàng chính là
trách nhiệm tôi không thể thoái thác. Cho nên thời điểm nhóm tình nhân
khác đang hoa tiền nguyệt hạ (trước hoa dưới trăng, ý nói việc nam nữ
rủ nhau đi ngắm trăng xem hoa, tình tự với nhau), khanh khanh ta ta, tôi
lại chán ngán ngồi trước cửa phòng tắm chờ nàng. Hơn nữa mỗi lần
nàng lau mái tóc ướt sũng bước ra, đều hỏi trước tôi một câu: Hương thơm
không? Nàng đối với vấn đề này tựa hồ có một loại ham mê không cách
nào kiềm chế, mỗi ngày đều phải hỏi tôi vài lần. Có một lần tôi
bị hỏi nhiều đến phiền, thuận miệng nói một câu vui đùa: Không thơm,
thực thối. Kết quả mặt nàng thoắt cái trở nên trắng tựa như giấy,
không nói hai lời, xoay người trở về phòng ngủ. Kết quả lúc nửa đêm,
tôi nhận được điện thoại của bạn cùng phòng với nàng, nói Trầm
Tương phát sốt. Tôi nhanh chóng đưa nàng đến bệnh viện. Dọc đường đi,
bạn cùng phòng của nàng cho tôi biết, Trầm Tương sau khi trở về ký
túc xá liền lập tức chui và nhà vệ sinh tắm, khi đó đã không còn
nước nóng nữa, cứ dùng nước lạnh ào ào cọ rửa. Đây chính là tháng
11 a. Kết quả lăn qua lăn lại đến nửa đêm liền bắt đầu sốt cao. Từ
sau chuyện này, tôi không còn dám nói nửa chữ thối nữa, nàng hỏi
lại vấn đề kia, tôi liền nói thơm. Bất quá nói thật, trên người nàng
thật sự luôn thơm ngào ngạt.
Anh cũng biết, hiện
tại sinh viên yêu đương, thường nói chưa được vài ngày đã trực tiếp
lên giường. Tôi và Trầm Tương cũng phát sinh qua quan hệ tình dục,
nhưng là một năm sau chuyện này. Anh có lẽ cảm thấy có chút kỳ
quái, đích thực, chúng tôi từ hôn môi, mãi đến khi thật sự quan hệ
tình dục, đã trải qua thời gian dài, thậm chí là đấu tranh giằng co
gian khổ. Thân mật ở kẻ khác xem ra rất hợp lý lẽ, ở chúng tôi tựa hồ
là một hồi chiến tranh ngươi sống ta chết. Tôi đến bây giờ vẫn tinh
tường nhớ rõ tình hình khi tôi lần đầu tiên đem tay luồn vào trong
quần Trầm Tương, nàng suýt ngất đi. Cho dù đầu của nàng liều mạng
ngửa về phía sau, tôi vẫn tinh tường nghe được răng nanh của nàng kẽo
kẹt rung động. Tôi lúc ấy thật khờ, hiểm lầm đó là biểu hiện của
một cô gái tình dục bừng bừng. Lần đầu tiên ân ái là vào sinh nhật
của tôi, trong phòng cho thuê của bạn học. Chúng tôi uống rất nhiều
rượu đỏ, ăn một khối bánh ngọt lớn. Khi màn đêm buông xuống, đối với
chuyện sắp xảy ra, chúng tôi đều hiểu mà không nói. Tôi trước tắm
rửa sạch sẽ, thời điểm nàng bước vào phòng tắm, sắc mặt có chút
trắng bệch. Tôi trần truồng ở trên giường đợi nàng rất lâu, vẫn chưa
thấy nàng đi ra. Tôi lo lắng nàng trúng độc khí ga, vội vàng giật ra
cửa phòng tắm, kết quả phát hiện nàng ngồi xổm dưới vòi hoa sen ô ô
khóc. Tôi vội vàng ôm nàng ra. Nàng cơ hồ khóc đến bất tỉnh nhân sự,
hoàn toàn không bận tâm mình đã trần như nhộng, chẳng qua thân thể
cuộn tròn trốn trong chăn khóc rống. Tôi cho rằng nàng không đồng ý,
một bên dỗ nàng, một bên giúp nàng mặc quần áo tử tế. Bất thình
lình, nàng một phen kéo bỏ áo lót tôi vừa mặc cho nàng, cuộn thân
mình qua ôm chặt lấy tôi, liều mạng hôn môi tôi. Tôi chưa từng trải qua
việc này, cũng thở hồng hộc đem nàng đặt dưới thân. Ngay khi tôi muốn
tiến vào, nàng đột nhiên mở to đôi mắt giàn giụa nước mắt, nói, em
muốn nói cho anh biết một chuyện.
Đó là một cố sự về
mùi vị.
Trầm Tương thời gian
học trung học, vẫn là một cô gái hoạt bát đáng yêu. Nàng như một
đóa hoa nhỏ nở rộ, kiêu ngạo, khỏe mạnh trưởng thành, đối với tương
lai tràn ngập tưởng tượng, đối với tình yêu tràn ngập khát khao. Mãi
đến một ngày, một tai họa thình lình xảy ra đã hủy diệt hết thảy.
Ngày đó, chủ nhiệm của Trầm Tương cô giáo Tần bảo Trầm Tương lưu lại
giúp bà chỉnh lý phiếu điểm của học sinh. Lúc trở về, trời đã
khuya rồi. Cô giáo Tần vì chăm sóc con gái bà vừa mới sinh, không
tiễn Trầm Tương về nhà. Kết quả, Trầm Tương trên đường về, gặp kẻ
xấu. Người kia đánh nàng, còn ép buộc Trầm Tương hôn bộ phận sinh
dục của hắn. Cuối cùng, hắn cưỡng hiếp Trầm Tương, biến thái nhất
chính là, hắn một bên thương tổn Trầm Tương, một bên nói nàng: Trong
thân thể mày từ nay về sau liền để lại thứ của tao, mày cả đời đều
mang theo hương vị của nó. Ngày hôm sau, Trầm Tương mình đầy thương
tích không đến trường, khi cô giáo Tần đến thăm hỏi, đã biết chuyện
này. Bà cực lực khuyên can cha mẹ Trầm Tương đi báo cảnh sát, nói như
vậy thanh danh của Trầm Tương sẽ kết thúc. Bọn họ vốn đang do dự
cuối cùng đã nghe theo ý kiến của cô giáo Tần. Kỳ thật bà lúc đó
cũng không phải vì Trầm Tương, mà lạ sợ chuyện này ảnh hưởng đến
kết quả bình chọn giáo viên ưu tú của bà năm đó. Cứ như vậy, chuyện
này bị coi như một bí mật niêm phong lại. Thế nhưng, đau xót trên thân
thể có thể lành, đau xót trên tâm lý không phải trong khoảng thời gian
ngắn có thể bình phục được. Từ đó về sau, Trầm Tương bắt đầu
thường xuyên ngửi được trên người mình có một cỗ mùi kỳ lạ, tương
tự với mùi hôi thối trên bộ phận sinh dục của nam nhân kia. Nàng bắt
đầu liều mạng tắm rửa, tránh né mọi người, sợ kẻ khác sẽ ngửi
được mùi lạ trên người nàng. Sau này cả nhà của nàng dọn tới vùng
khác, cho rằng đổi hoàn cảnh sống sẽ thoát khỏi loại hương vị này.
Thế nhưng vô ích, cỗ mùi kỳ lạ kia thủy chung theo bên người nàng như
hình với bóng. Đây đối với một cô gái mà nói, là chuyện cỡ nào
thống khổ a. Mãi đến khi chàng trai nàng vẫn âm thầm thích kia ngồi
cạnh thân thể nàng, nói với nàng: Thơm quá nha. . . . . .
Sau khi nghe xong cố sự
của nàng, tôi đã lệ rơi đầy mặt, chúng tôi ôm nhau khóc nức nở một
hồi. Sau đó, nàng tiếp nhận tôi, có chút kinh hoảng, có chút thống
khổ, càng nhiều, là ngọt ngào. Sau, tôi đã hôn toàn thân của nàng,
nói với nàng, trên người nàng chút mùi lạ cũng không có, nếu có
chính là hương thơm nhàn nhạt. Vẻ mặt của nàng vẫn là nửa tin nửa
ngờ, thế nhưng, nhìn ra được, nàng đã chẳng còn lưu tâm đến cái gọi
là mùi vị kia nữa. Từ đó về sau, Trầm Tương như thay đổi, không hề
ép buộc chính mình đi tắm, cũng bắt đầu chậm rãi cùng mọi người
kết giao. Rất nhanh, nàng tựa như hết thảy nữ sinh viên vui vẻ, cởi mở,
hoạt bát khác. Các học sinh nói đùa, đây đều là sức mạnh của ái
tình. Khi đó chúng tôi rất tốt, cùng nhau vạch kế hoạch cho tương lai,
cùng nhau khát khao cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc kia. Cho đến
khi, người đó xuất hiện.
Người đó chính là
Tang Nam Nam. Lần đầu tiên trông thấy nàng là ở hội nghị hoan nghênh
tân sinh viên đại học đồng hương. Mọi người thay phiên giới thiệu, đến
lượt Trầm Tương tự mình giới thiệu, chúng tôi thấy một cô gái thấp
giọng kinh hô một tiếng, lúc ấy chúng tôi cũng chưa lưu ý. Về sau
trong quá trình gặp gỡ, chúng tôi phát hiện cô gái kia từ đầu đến
cuối dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Trầm Tương, có chút khinh
thường, lại có chút thông cảm. Nhưng rất nhanh, nàng đã đem tầm mắt
chuyển dời đến trên người tôi. Tôi nhìn ra được, cô gái gọi là Tang
Nam Nam này thích tôi. Trầm Tương cũng nhận ra điểm này, nhưng nàng
cái gì cũng không nói. Mỗi lần khi Tang Nam Nam ở trên đường "vô
tình gặp được" tôi, đều quấn quít lấy tôi nói không ngừng, Trầm
Tương đều phi thường an tĩnh đứng một bên. Có một lần, khoa chúng tôi
và khoa ngoại đấu bóng rỗ, tôi là đội viên của đội bóng rỗ, mà Tang
Nam Nam là thành viên nhóm cổ vũ. Thời điểm nghĩ ngơi giữa trận,
nàng cầm một khăn lông lớn kiên quyết đưa cho tôi lau mồ hôi. Lần này
Trầm Tương không khách khí nữa, đem khăn mặt của nàng ném trở lại.
Tang Nam Nam ngay lúc đó sắc mặt rất khó nhìn, đem khăn mặt ném xuống
đất, hơn nữa rất lớn tiếng nói một câu: "Có gì đặc biệt hơn
người, bất quá là một thứ hàng rách nát!" Sau đó không lâu,
chuyện Trầm Tương từng bị cưỡng hiếp lan truyền trong trường. Tôi và
Trầm Tương thành một đôi chịu sự chú ý nhất trong trường. Vô luận đi
tới chỗ nào, đều bị đủ loại ánh nhìn vây quanh. Trầm Tương lại trở
nên điên cuồng, nàng sẽ ở bất luận thời điểm nào đột nhiên ở trên
người mình điên cuồng ngửi, tiếp đó một lần lại một lần hỏi tôi,
trên người nàng có phải có mùi thối hay không. Tôi cũng hết lần này
đến lần khác nói với nàng, không có, không có, căn bản không có. Thế
nhưng nàng không tin, nàng lại bắt đầu thường xuyên tắm. Đáng sợ nhất
là một lần, nàng ước chừng ngây người trong phòng tắm 6 tiếng đồng
hồ. Chờ đến khi nàng ra ngoài, trên cổ, cánh tay đều rõ ràng có thể
thấy được vết rách do chà xát. Sau đó, chúng tôi biết được toàn bộ
tin đồn đều từ chỗ Tang Nam Nam mà ra. Chúng tôi đến chất vấn nàng,
nàng dửng dưng nói lời của mình đều là sự thật. Trầm Tương hỏi
nàng làm thế nào biết, Tang Nam Nam nói cho Trầm Tương, nàng từng học
ở trường trung học kia, cô giáo Tần cũng từng là chủ nhiệm lớp của
nàng. Tang Nam Nam sau khi thi lên đại học, nàng đến thăm chủ nhiệm lớp
trung học của mình, cô giáo Tần nói cho nàng trường nàng học còn có
một đàn chị, còn đem chuyện năm đó nói cho Tang Nam Nam.
Chúng tôi nguyên tưởng
rằng lời đồn sẽ theo thời gian chậm rãi bình ổn, ai ngờ nó lại
càng ngày càng nghiêm trọng, còn biến chất thành đủ loại phiên bản
xấu xa không chịu nổi. Đoạn thời gian kia, chúng tôi thật sự muốn điên
rồi. Trầm Tương lần tượt khóc cầu tôi rời khỏi nàng, nhưng tôi sao có
thể làm được chứ? Có một lần, chúng tôi ở trong một khách sạn nhỏ
ngoài trường trốn ba ngày, chúng tôi không ngừng khóc, hôn môi, làm
tình, cảm thấy thật không có lối thoát nữa. Trầm Tương đem móng tay
thật dài cào vào sau lưng tôi, vừa khóc vừa nói, giết nó đi, giết
nó đi, em hận chết nó. Đây tựa hồ là chuyện duy nhất chúng tôi có
thể làm.
Tôi hẹn Tang Nam Nam ra
ngoài, giả vờ rời khỏi Trầm Tương, muốn cùng nàng trở thành bạn
bè. Tôi rất nhẹ nhàng đưa nàng lừa tới nhà xưởng gần chợ vật liệu
thép. Trước khi xuống tay chúng tôi cho rằng còn có đường sống quay
về, nói nàng chỉ cần ở trong trường dẹp yên chuyện này, chúng tôi
sẽ bỏ qua cho nàng. Kết quả nữ nhân này mắng chửi Trầm Tương là đồ
đê tiện, còn muốn đi tố cáo chúng tôi. Việc này không còn đường lui
nữa rồi, thật không còn đường lui nữa. Tôi đâm nàng rất nhiều dao,
còn nhớ rõ thời điểm nàng nhận nhát dao đầu tiên trong ánh mắt là
vô cùng kinh ngạc. Sau khi giết Tang Nam Nam, chúng tôi lập tức đều
bình tĩnh, bắt đầu thương lượng chạy trốn hay cùng nhau tự sát. Lúc
gần đến hừng đông, chúng tôi đang ôm nhau ngủ, bên cạnh chính là xác
của Tang Nam Nam. Nói thật, khi đó cũng không sợ. Kết quả tôi tỉnh
dậy, phát hiện Trầm Tương nằm bên cạnh tôi, cổ tay đã cắt. Thật
nhiều máu. Máu của nàng tựa hồ đã chảy khô. Tôi ở trong tay nàng
phát hiện tờ giấy, trên đó viết nàng giết Tang Nam Nam, toàn bộ không
liên quan đến tôi. Nàng thật ngốc, tôi sao có thể tiếp tục sống? Song
trước khi tôi chết, tôi còn có một việc phải làm, đó chính là thịt
cô giáo Tần. Tôi muốn khiến toàn bộ người thương tổn chúng tôi phải
trả giá, toàn bộ!
Nghe xong cố sự của La
Gia Hải, Phương Mộc châm một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi, rồi
nặng nề phun ra.
Liên hệ bên trong giữa
mùi vị -- tính dục -- giết người rốt cuộc đã làm rõ. Thế nhưng
trong lòng Phương Mộc một chút cũng không cảm thấy thoải mái. Cậu
nhìn chằm chằm người trước mắt này, tâm tình phức tạp.
Nếu như nói Phương Mộc
thông cảm với việc La Gia Hải liên tục tổn thương hai sinh mệnh, đây
không hề nghi ngờ là trái với thiên tính nghề nghiệp của cậu; Nếu
như nói Phương Mộc đối với việc tìm kiếm động cơ phạm tội này hoàn
toàn là yêu cầu nghiệp vụ, đó cũng là lừa mình dối người.
La Gia Hải nhất thiết
phải vì hành vi của y mà trả giá đắt, nhưng mà, Phương Mộc không hy
vọng y chết.
Cuối cùng, cậu lựa
chọn một phương pháp không trái với phẩm hạnh chức nghiệp, có thể
biểu đạt đồng tình.
"La Gia Hải, tôi e
rằng phải vi phạm lời hứa của tôi." Phương Mộc chậm rãi nói.
"Hửm? Cái
gì?"
"Không chỉ riêng
tôi, tôi hy vọng cậu cũng không nên kiên trì." Phương Mộc đem tàn
thuốc ấn tắt trong gạt tàn, "Tôi hy vọng cậu đem lời ban nãy nói
với tôi, kể cho quan tòa nghe."
"Vì sao?"
Phương Mộc đứng dậy,
hai tay chống trên mặt bàn, thân trên nghiêng về phía trước, "Cậu
muốn chết sao?"
La Gia Hải cùng Phương
Mộc nhìn nhau ước chừng nửa phút, cuối cùng, y dời đi tầm mắt của
mình.
"Không, không
muốn." Trong thanh âm của y lộ ra chút yếu đuối và hỗn loạn.
"Đem chuyện này
từ đầu đến cuối kể cho quan tòa, có lẽ còn có đường sống. Đúng
rồi, tìm một luật sư tốt." Phương Mộc nghĩ nghĩ, "Nếu cần
tôi hỗ trợ, thì nói cho tôi biết."
"Không cần."
La Gia Hải ngẩng đầu, "Khương Đức Tiên đã được tòa án chỉ định
làm luật sư cho tôi."
"Hắn?" Phương
Mộc hơi giật mình, người này quả nhiên rất có năng lực, có thể
thuyết phục tòa án chỉ định hắn làm luật sư bào chữa. Bất quá cậu
không nói gì, vỗ vỗ vai La Gia hải, "Hắn cũng là một luật sư ưu
tú." Phương Mộc dừng một chút, "Chúc cậu may mắn."