Từ khi thiên tai bắt đầu cho đến khi Hiên Viên Kiệt khôi phục lại, thời gian không sai biệt lắm là vào giữa trưa, đồng hồ còn đang chạy, nhìn xem thời gian, đã hơn 12 giờ trưa, địa phương vốn dĩ đã nóng bức, lại càng thêm nóng hơn, cũng may, đồ điện vẫn có thể dùng, điều hòa bắt đầu phát huy tác dụng của nó, thân ở trong nhà đám người Hiên Viên Kiệt không có chút nào không khoẻ cả.
Nam Cung Việt vẫn luôn nỗ lực tìm cách để tạo liên lạc với bên ngoài, Trưởng Tôn Kỳ thông qua kính viễn vọng, đi lại khắp nơi quanh cửa sổ, quan sát, đối mặt những khối tay chân đứt đoạn tràn trề máu bên ngoài, Trưởng Tôn Kỳ đã học xong chịu đựng đến quen thuộc rồi. Chỉ là mỗi lần nhìn đến những thi thể đó, trong lòng lại phi thường kiên định, bản thân tuyệt đối không thể biến thành như vậy được, Nam Cung Việt khẳng định là cũng có chung ý tưởng này.
Công việc buồn tẻ, cho nên khó tránh khỏi sẽ thả lỏng một chút, lúc này, liền nhịn không được mà nhìn nhìn về phía Hiên Viên Kiệt, thứ nhất là nhìn xem tình trạng khôi phục của Hiên Viên Kiệt, thứ hai cũng là vì phi thường tò mò đối với dị năng, Trưởng Tôn Kỳ còn coi như có lý trí, đầu óc Nam Cung Việt bên kia lại tương đối phát tán, liền nhịn không được mà ảo tưởng rất nhiều thứ lung tung rối loạn. Sau khi hơi thả lỏng một chút, lại lần nữa trở lại trên công việc của mình, bọn họ đều là phái hiện thực, sẽ không ảo tưởng thứ không thực tế, tiếp nhận hiện trạng, sau đó thích ứng thay đổi, đây mới là phong cách của bọn họ.
Một bên khôi phục thể lực, Hiên Viên Kiệt cũng đang cân nhắc dị năng của hắn, hắn cũng không rõ ràng, dị năng của hắn có cái gì khác biệt so với những người khác, hiện tại hắn cũng chỉ cho rằng dị năng của hắn chính là ngọn lửa màu đen, còn lực lượng chân chính, còn có phản ứng cùng tốc độ thuần thục nhanh hơn so với những dị năng giả khác, dựa theo chiến tích huy hoàng trước kia của Hiên Viên Kiệt, cũng sẽ chỉ làm cho hắn, còn có những người thân quen với hắn cho rằng, những thứ đó đều là vì chỉ số thông minh cao của bản thân Hiên Viên Kiệt mà thôi.
Sau khi Hiên Viên Kiệt rốt cuộc cũng có thể đứng lên đi lại, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ liền nghênh đón thời gian nghỉ ngơi của bọn họ, cùng nhau vây quanh bên người Hiên Viên Kiệt, dò hỏi Hiên Viên Kiệt khôi phục như thế nào. Nhàn thoại xả hai câu, Hiên Viên Kiệt khôi phục, làm cho Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ giống như lập tức có người tâm phúc, có ỷ lại, cũng theo đó mà thả lỏng thần kinh căng chặt, thiên tính ham thích bát quái tò mò của Nam Cung Việt lập tức ngẩng đầu.
“A Kiệt, dị năng của cậu, có thể sử dụng chút được không?” Hôm nay trải qua kích thích quá mức khẩn trương, làm cho lòng hiếu kỳ của Nam Cung Việt không có cách nào phát tác ngay tại hiện trường, hiện tại không dễ dàng mới có được cơ hội, Nam Cung Việt rất muốn nhìn kỹ xem, dị năng đó nha, đây chính là thứ đồ chơi trong truyền thuyết đó.
Nam Cung Việt vừa nói như vậy, Trưởng Tôn Kỳ bình tĩnh lý trí cũng khó nén được lòng hiếu kỳ của y, dị năng, thứ này chưa từng thấy qua, người mới vừa rồi khẩn trương đến quên quan sát mất, không đơn thuần chỉ là Nam Cung Việt, y cũng vậy.
Hai cặp mắt lóe ra tò mò, sáng lấp lánh nhìn Hiên Viên Kiệt, đối mặt với ánh mắt của nhóm bạn tốt, Hiên Viên Kiệt đương nhiên không có tàn nhẫn cự tuyệt, nói thật, dị năng mạc danh xuất hiện này, hắn cũng rất tò mò. Lòng bàn tay vươn ra, ngọn lửa màu đen liền xuất hiện ở trong tay hắn, một thốc nho nhỏ, giống như ngọn lửa trên que diêm vậy.
“Chỉ một ngọn lửa như vậy, mà có thể thiêu chết những quái vật đó sao?” Đầu Nam Cung Việt một chút cũng không an phận, bên này ngó một chút, bên này quay một chút, thay đổi không ít góc độ đi quan sát đoàn ngọn lửa màu đen này. Nam Cung Việt không biết sống chết vươn tay, muốn cảm thụ một chút.
“Đừng có động vào.” May mắn phản ứng hình cung của Hiên Viên Kiệt vẫn rất nhanh, lòng bàn tay nắm chặt, ngọn lửa màu đen liền biến mất ở trước tay của Nam Cung Việt.
Chạm vào một chút cũng không được sao? Ánh mắt Nam Cung Việt phát ra oán niệm đáng thương hề hề, sau đó cái ót lập tức ăn đau. “Cậu làm gì đó, không biết đầu tớ thực quý à?” Nam Cung Việt tức giận nhìn Trưởng Tôn Kỳ đã động thủ.
“Ngẫm lại kết cục của những con quái vật đó đi, cậu muốn biến thành than cốc chắc.” Trưởng Tôn Kỳ một bộ hận sắt không thành thép, Nam Cung Việt quả thực là gỗ mục không thể điêu khắc nổi, mở miệng nhắc nhở nói. Nam Cung Việt hồi tưởng lại thảm trạng của những con quái vật đó, tỉnh ngộ sai lầm nghiêm trọng duỗi tay ra của mình, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
“A Kiệt, cậu có đặt tên cho dị năng của cậu không?” Nghĩ mà sợ cũng chẳng được bao lâu, Nam Cung Việt lại hai mắt tỏa ánh sáng, hứng thú bừng bừng hỏi, nhìn thần sắc phấn chấn của gã lúc này, Trưởng Tôn Kỳ cùng Hiên Viên Kiệt đều nhìn thấy rõ ràng tư duy của Nam Cung Việt, lúc này Nam Cung Việt nhất định là đang rất muốn lấy cho dị năng của Hiên Viên Kiệt một cái tên uy phong lẫm lẫm.
“Vô địch Phích Lịch Hỏa diễm, không cần.” Hiên Viên Kiệt nói.
“Siêu cấp vũ trụ đại phá diệt hỏa diễm, không cần.” Trưởng Tôn Kỳ ngay sau đó cũng nói.
Nam Cung Việt há to miệng, nhìn hai tên bạn tốt nháy mắt tinh thông thuật đọc tâm, bọn họ làm sao mà biết được trong lòng gã vừa lúc cũng nghĩ đến hai cái tên đó vậy. “Các cậu thức tỉnh thuật đọc tâm rồi?!” Nam Cung Việt kinh ngạc.
Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ đều cho Nam Cung Việt một ánh mắt khinh bỉ, lấy cái phương thức tư duy kia của gã, không cần thuật đọc tâm cũng đoán được, Hiên Viên Kiệt làm chủ nhân của dị năng, tuyệt đối có tư cách phủ quyết tên mà Nam Cung Việt đặt cho, làm một trong những bạn tốt, Trưởng Tôn Kỳ cảm thấy y cũng có tư cách ngăn chặn cái tên không chút phẩm cấp như thế xuất hiện ở trên dị năng của một vị bạn tốt khác.
“Cậu có ý tưởng gì không?” Vẫn là Trưởng Tôn Kỳ bình tĩnh, trực tiếp dò hỏi chủ nhân dị năng.
“Cứ gọi là hắc viêm thôi.” Chủ nhân của dị năng so với Nam Cung Việt thì tùy ý hơn nhiều, đơn giản dễ nhớ, đầy đủ đặc sắc, phẩm vị cũng khá hơn mấy cái tên của Nam Cung Việt hơn nhiều, ít nhất có Nam Cung Việt đối lập, Trưởng Tôn Kỳ đối với cái tên mà Hiên Viên Kiệt đặt vẫn là thực tán đồng, hơn nữa rất thưởng thức.
“Cái tên không chút phẩm vị như vậy, sao có thể chứ, gọi là địa ngục hắc long sóng cũng được mà.” Nam Cung Việt bất mãn reo lên, cũng không phải là dị năng của gã, gã lại so với Hiên Viên Kiệt còn để ý hơn nhiều.
Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ phi thường ăn ý mà làm lơ Nam Cung Việt, “Cậu cảm thấy hiện tại xảy ra sự tình này, phạm vi liên quan sẽ đến mức nào?” Khác hoàn toàn với Nam Cung Việt không đàng hoàng, Trưởng Tôn Kỳ hỏi Hiên Viên Kiệt vấn đề phi thường nghiêm túc.
“Tớ không biết, nhưng là tớ cảm thấy tình huống rất tệ.” Hiên Viên Kiệt cười khổ lắc đầu, hắn không phải là thần minh toàn trí toàn năng, chỉ ngồi ở một phương này, lại không có hệ thống thông tin hiện đại, hắn nhìn không được sự tình trong thiên hạ.
“Thật là tràng tai họa.” Trưởng Tôn Kỳ đánh giá thật là đúng trọng tâm, cũng là một người trong đó, y không có cách nào thờ ơ làm người đứng xem.
Ba người đồng thời lặng im, ngoài cửa sổ, dưới ánh sáng nóng bức, tay chân đứt đoạn vẫn như cũ tồn tại, máu bị ánh mặt trời làm khô, lưu lại vết nâu vằn trên mặt đất, lá cây mất đi sự sống, cây nào cũng mất đi hơi nước, ở dưới nền đất nơi nhân loại nhìn không thấy, gốc rễ của nhóm thực vật đều đang tranh đoạt chất dinh dưỡng, vì sống sót, nhóm thực vật phi thường tàn khốc mà đoạt lấy sức sống của đồng loại khác. Thực vật như thế, động vật như thế, nhân loại cũng là như thế.
Một địa phương nhỏ như chỗ bọn Hiên Viên Kiệt đang ở đây còn xảy ra sự tình tàn khốc như vậy, những thành thị nhân khẩu dày đặc gặp phải thiên tai lan đến, máu lại càng chảy thành sông, người may mắn chạy thoát tránh ở trong nhà, ánh mắt sợ hãi nhìn ra bên ngoài, ảo tưởng cứu viện sẽ đến. Chỉ là sau khi chính phủ mất đi thông tin liên lạc, căn bản là hoàn toàn không biết gì cả về tình huống ở các nơi, các tinh anh có đưa ra dự đoán chính xác thì cũng có thể làm gì được chứ, bọn họ đầu tiên là cần phải giữ được địa bàn của chính mình trước đã, mới có thể băn khoăn đến những nơi khác.
Những người giãy giụa bên cạnh sống chết, cũng có người thức tỉnh dị năng giống như Hiên Viên Kiệt, chém giết bọn quái vật biến dị cùng sinh ra khác, đạt được sinh cơ, cùng với tư bản để tiếp tục sinh hoạt tại mạt thế. Nhân loại đáng sợ chính là bởi vì bọn họ tham lam, sau khi có được lực lượng, liền sẽ bắt đầu càng thêm tham lam, tiền tài, quyền lợi, có đi đoạt lấy tư bản, bị hoà bình áp lực thì bắt đầu nổi loạn. Tai họa của nhân loại, không đơn thuần chỉ là thiên tai, không đơn thuần chỉ là ảo cảnh, đồng thời cũng đến từ tự thân bọn họ nữa. Những sinh vật khác là vì sinh tồn, nhân loại thì phức tạp hơn nhiều, bọn họ muốn càng nhiều hơn.
Trác Cẩn Khác cũng không có chạy đi đâu, y đã thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú vào Hiên Viên Kiệt, ánh mắt dừng ở trên quyển sách của mình, thành trấn bị đại dương mênh mông bao phủ, khôi phục tư thái tốt đẹp, Trác Cẩn Khác ngồi trên sô pha ở phòng trong, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa pha lê, cực nóng làm người bực bội, Trác Cẩn Khác lại vẫn như cũ ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, mồ hôi một chút cũng không có hưởng thụ lạc thú đọc sách, y không có vận dụng lực lượng, chỉ là mở điều hòa ra thôi.
Sóng thần lúc sáng sớm, người trực đêm trong khách sạn thấy được, bọn họ tận trách rời đi thông báo cho tầng quản lý khách sạn, hơn nữa còn khẩn cấp thông báo cho các vị khách, gọi điện thoại, gõ cửa, cuống quít tiến hành, chẳng qua cũng chỉ tiến hành được một bộ phận, tùy theo sóng xung kích đến, thông tin bị chặt đứt, cũng làm mọi người hôn mê. Thời điểm lại lần nữa tỉnh lại, tai nạn cũng không lâu sau đó liền bùng nổ.
Lúc ấy Trác Cẩn Khác đang chuyên chú vào Hiên Viên Kiệt có nghe được tiếng kêu thảm thiết ngoài cửa, lại không có để ý tới, nếu y ra tay, những người đó sẽ có cơ hội được cứu vớt, đáng tiếc chính là, Trác Cẩn Khác không phải chúa cứu thế, cũng không phải người có tính cách nhân từ, y sẽ không vô duyên vô cớ cứu người.
Những người khách không nhận được thông báo trước đó, bởi vì cách âm trong khách sạn quá tốt, khi bọn họ mơ mơ màng màng tỉnh lại, thời điểm xốc bức màn lên, nhìn thấy một mảnh chân núi bên ngoài đại dương mênh mông, lập tức chấn động khiếp sợ, muốn biết được tình huống, mới đúng lúc phát hiện, thông tin đã bị cắt đứt, càng thêm thật đáng buồn chính là, thời điểm bọn họ vô tri, mở cửa ra, rời khỏi phòng, liền sẽ tao ngộ uy hiếp đến tánh mạng, cũng có người may mắn nhận thấy, trốn trở về phòng, tránh ở trong đó run bần bật. Chỉ là như vậy thì có thể trốn được bao lâu chứ, bọn họ muốn trốn, mặc kệ là chỗ khách sạn này, hay là những địa phương khác bên ngoài, vật chất bên người bọn họ rồi cũng sẽ dùng hết, bọn họ chờ mong cứu viện, lại có thể chờ được cho đến lúc nào?
Lặng im ngồi ở trong phòng, mặc kệ là quái vật giết người ăn thịt người bên ngoài, hay là có người đột nhiên thức tỉnh dị năng, chiến đấu cùng quái vật, hết thảy những việc này Trác Cẩn Khác đều phảng phất như cái gì cũng không biết, thoải mái oa ở trong phòng mát mẻ, muốn ngồi an vị, muốn nằm liền nằm, muốn uống cái gì, liền lấy ra từ trong không gian, đào ra khối băng từ tủ lạnh, bỏ vào trong ly, muốn uống một ngụm, buồn lại một ngụm, lông tơ đều mở rộng, giãn ra một cổ lương khí.
Thời gian từng chút tới giữa trưa, Trác Cẩn Khác buông sách, xoa xoa mũi, nhìn xem thời gian, a, nên ăn cơm trưa rồi. Lúc này phòng bếp trong khách sạn là không thể trông cậy được rồi, vẫn là tự mình động thủ thôi. Trác Cẩn Khác không chút hoang mang chuẩn bị cơm trưa của y, một chay một mặn một canh, một người ăn phi thường phong phú, so với ba người Hiên Viên Kiệt kia chỉ có thể gặm mì ăn liền cùng bánh mì, ai trải qua thoải mái hơn, còn cần phải so sánh, nhiều lời sao?