Cửa phòng sưởi đang đóng chặt, Chân Ngọc dùng sức kéo ra, muốn chạy ra ngoài từ khe cửa.
Vương Chính Khanh nào để Chân Ngọc dễ dàng chạy mất như vậy? Hắn như mũi tên ở dây cung, đôi tay vừa duỗi một cái, đã kéo được ống tay áo Chân Ngọc.
Chân Ngọc không chút nghĩ ngợi, hai cánh tay co rụt lại, mượn lực chạy ra
ngoài, mặc cho Vương Chính Khanh kéo cả chiếc áo khoác của nàng xuống,
nàng vẫn chạy một hơi ra ngoài phòng sưởi.
"Ngọc nương, đừng chạy!"
Lúc này toàn thân Vương Chính Khanh đỏ lựng, đương nhiên sẽ không đuổi
theo, chỉ cầm xiêm áo trong tay đờ đẫn, Ngọc nương không có áo khoác,
cứ như vậy chỉ mặc xiêm áo trong chạy ra ngoài, nếu để cho người khác
nhìn thấy phải làm sao cho phải? Thật hoang đường mà!
Chân Ngọc
mới bước ra khỏi phòng sưởi, cánh tay lạnh lẽo, đã cảm thấy không đúng,
xiêm áo không ngay ngắn như vậy trở về, để người khác nhìn thấy, tất
nhiên không thỏa đáng, nhưng là. . . . . . . Nàng không kịp nghĩ kĩ, đã
xoay người đi vào bên trong, còn nắm chặt quả đấm, Vương Chính Khanh
dám cường nàng, thì sẽ liều mạng với hắn.
Vương Chính Khanh cũng
đoán là Chân Ngọc chắc chắn sẽ quay lại, bởi vậy đứng ở sau cửa, đợi
Chân Ngọc vừa tiến vào, hắn duỗi tay một cái, đã dùng áo khoác của Chân Ngọc bọc cả người nàng lại, tiếp đó ôm chặt, phần lưng dùng sức đẩy,
đóng chặt cửa phòng sưởi lại, cắn răng nói: "Xem nàng còn chạy?"
Chân Ngọc vừa duỗi quyền, bất đắc dĩ cánh tay bị bó bên trong áo, nhất thời
không giãy giụa ra được, lại nghĩ duỗi chân đạp Vương Chính Khanh, vùng
vẫy như vậy, váy áo tung bay, giày thêu cũng là rớt xuống dưới đất, vẫn
không đạp trúng Vương Chính Khanh, vừa gấp vừa giận quát lên: "Buông ta
xuống!"
Vương Chính Khanh sao chịu buông? Càng ôm chặt hơn, âm thanh khàn khàn nói: "Nàng cởi xiêm áo ta, còn muốn chạy?"
Chân Ngọc vừa nhấc mắt, chống lại con ngươi vừa đen vừa sáng của Vương Chính Khanh, trong con ngươi kia, rõ ràng lóe lên thú tính. Chân Ngọc thầm
nói không ổn, chỉ sợ phải chịu thua thiệt dưới tay Vương Chính Khanh,
quýnh lên nói: "Sắp phải hòa ly rồi, ngươi cần gì phải làm rách thân thể ta?"
Vương Chính Khanh ôm Chân Ngọc đặt lên bàn, đưa tay quét
bầu rượu và ly trà ra, cả người áp lên, không để cho Chân Ngọc nhúc
nhích, vừa nói: "Nếu như nàng không chịu hòa ly, thì sẽ không ly."
Chân Ngọc cười lạnh một tiếng nói: "Vậy Bạch Cốc Lan phải làm thế nào?"
"Chuyện này có quan hệ gì với Bạch Cốc Lan?" Vương Chính Khanh hơi giật mình, sức lực áp lên Chân Ngọc buông lỏng đôi chút.
Chân Ngọc thở hổn hển, dùng sức đẩy, chỉ là không đẩy Vương Chính Khanh
được, miệng nói: "Ngươi không phải là muốn hòa ly với cùng ta, sau đó
cưới Bạch Cốc Lan sao?"
"Ai nói?" Tròng mắt Vương Chính Khanh
điểm chút tinh hỏa, miệng đắng lưỡi khô, bởi vì Chân Ngọc ra sức giùng
giằng, hắn liền tìm mọi cách nhịn trước, không muốn thực sự cường Chân
Ngọc, chỉ chờ khi nàng ỡm ờ thì mới chính thức động thủ.
Toàn
thân Chân Ngọc bị Vương Chính Khanh áp chế, giãy giụa phải một hồi lâu,
cũng không giãy dụa được, đến khi phát hiện Vương Chính Khanh chỉ áp lên nàng, cũng không có những động tác khác thì lặng lẽ thở nhẹ một hơi,
nói: "Nghe nói Bạch Cốc Lan đang ầm ĩ muốn hòa ly, chẳng lẽ không phải
chuẩn bị gả cho ngươi?"
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, khí tức
tương vấn, mùi hoa quế nhàn nhạt lượn quanh ở chóp mũi, hô hấp Vương
Chính Khanh đã sớm nóng bỏng, lại ức chế mình, kinh ngạc nói: "Nàng cho
rằng chuyện hòa ly, là vì Bạch Cốc Lan?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Chân Ngọc giơ tay ra ngăn chặn thân thể Vương Chính Khanh lại, không để
cho hắn ép xuống quá chặt, nhất thời chỉ có thể thở hổn hển.
Trong nháy mắt, Vương Chính Khanh chuyển qua mấy ý niệm, miệng nói: "Ta nói
với vương gia, muốn hòa ly với nàng, vương gia nói đây là chuyện hậu
trạch của ta, mặc cho ta xử lý, chỉ là trong khoảng thời gian chúng ta
làm vợ chồng này, vẫn luôn có tình cảm, bởi vậy luôn đợi nàng, muốn nghe nàng giải thích, nhưng nàng không có chút động tĩnh."
"Chuyện này liên quan gì tới Vương Gia?" Chân Ngọc thắc mắc.
Vương Chính Khanh nghe lời này, không khỏi nghi ngờ, nhìn Chân Ngọc nói: "Nàng không phải biết vì sao phải hòa ly?"
Chân Ngọc nghe lời này có nguyên nhân, hô lên: "Ngươi buông ta ra, rồi nói chuyện tử tế."
Vương Chính Khanh rốt cuộc cũng khống chế được mình, chợt buông Chân Ngọc ra, xoay người lại mặc y phục, vừa nói: "Là phải nói chuyện cẩn thận!"
Chân Ngọc cũng nổi lên nghi ngờ, ngồi dậy, mặc lại áo khoác ngoài, nhìn
Vương Chính Khanh nhanh chóng mặc xong xiêm áo, đã quay trở về bộ mặt
nghiêm chỉnh, không khỏi ngạc nhiên, năng lực tự kiềm chế của người này
thật tốt, cái bộ dáng này là tỉnh táo lại rồi hả?
Hai người theo đuổi tâm tư của mình, quần áo chỉnh tề ngồi vào trước án.
"Nàng nói trước đi?" Hơi thở Vương Chính Khanh chưa ổn định, chỉ hít thật
sâu, cố gắng thở bình thường để áp chế dục vọng ngu xuẩn nơi bụng dưới,
vừa tỏ ý bảo Chân Ngọc nói chuyện trước.
Chân Ngọc cũng không có
gì giấu diếm, nói thẳng: "Chuyện trước đây của ngươi và Bạch Cốc Lan, ta đã biết hết rồi. Hiện giờ nghe nói Bạch Cốc Lan ầm ĩ muốn hò ly, ngươi
lại lạnh nhạt với ta, tối nay lại nói muốn hòa ly, không phải là vì Bạch Cốc Lan, vậy là vì cớ gì?"
"Không sai, ta thừa nhận, lúc trước
ta và Bạch Cốc Lan có quen biết, hai bên đều có thiện cảm. Nhưng mà nay
nam cưới vợ nữ lấy chồng, đã sớm cắt đứt niệm tưởng, sao còn có thể dính dấp ở chung một chỗ? Chớ đừng nói là vì nàng ta mà hòa ly với nàng."
Vương Chính Khanh nhìn vào mắt Chân Ngọc, gằn từng chữ: "Nàng, chẳng lẽ
không phải là nữ mật thám Chân Bảng nhãn sắp xếp bên cạnh ta? Đáng
thương ta luôn bị lừa gạt, cho đến gần đây mới phát hiện. Vương gia nếu
muốn trọng dụng ta, thì phải tin tưởng ta, đặt nàng bên cạnh ta, tính
toán chuyện gì?"
Hắn nói xong, lại nói tỉ mỉ chuyện mình sai người điều tra Chân Ngọc, nói xong hỏi: "Nàng còn có gì muốn giải thích?"
Chân Ngọc khẽ nhếch miệng, suy cho cùng mình không phải là nguyên chủ, sau
khi sống lại quả thật có rất nhiều sơ hở, ngôn ngữ hành động đủ làm cho
người khác hiểu lầm, thật muốn giải thích, cũng không thể nào giải thích lên. Nàng im lặng, liền ra quyết định, nếu không cách nào giải thích,
chẳng bằng sai càng thêm sai, nhận lỗi.
"Tam lang, chuyện mật
thám, đích thực là Chân Bảng nhãn an bài. Chỉ là hắn đã qua đời, chuyện
này liền bị gián đoạn, vương gia cũng chưa từng nhúng tay vào. Vương gia người, là một lòng tín nhiệm ngươi, chưa bao giờ thăm dò hành tung của
ngươi qua nữ mật thám ta. Có lẽ vương gia cũng muốn che giấu chuyện này, để ta và ngươi sống qua ngày thật tốt." Chân Ngọc cố gắng biên tròn lời nói dối, nói tiếp: "Chỉ là Chân Bảng nhãn có ân với ta, ta lại muốn
giúp hắn hoàn thành tâm nguyện khi còn sống."
"Tâm nguyện gì?" Vương Chính Khanh trầm giọng hỏi.
"Chính là giúp vương gia mưu thành đại sự, trở thành hiền chủ thiên hạ." Giọng Chân Ngọc đắng chát, "Ta là thân nữ nhi, không có cách nào tự mình
giúp Vương Gia, nếu có thể làm mưu sĩ của Tam lang, sẽ có thể phát huy
hết sở trưởng."
Đúng vậy, nữ tử như Ngọc nương, sao cam tâm bị
vây khốn trong chốn hậu trạch? Vương Chính Khanh đắn đo một hồi lâu,
nhanh chóng ra quyết định, nói: "Nếu có chuyện gì không chắc chắn, hoặc là chuyện gì nghi ngờ, ta thương lượng với nàng, về phần chức vị mưu
sĩ, chung quy không thích hợp vơi nữ tử. Vả lại nữ tử vốn nên chủ trì
hậu trạch, sanh con dưỡng cái mới phải."
Chân Ngọc nghe Vương
Chính Khanh nói, lặng lẽ thở phào một hơi, chỉ cần Vương Chính Khanh tin lời của nàng..., vả lại nguyện ý thương lượng chuyện không chắc chắn
với nàng, mặc kệ có gọi mưu sĩ hay không, nàng đều là của hắn mưu sĩ
rồi.
Lần nói chuyện này, vẻ mặt hai người liền nghiêm chỉnh hơn
rất nhiều. Vương Chính Khanh còn có ảo giác, hình như trở lại thời khắc
năm đó bàn bạc chuyện quan trọng với Chân Bảng. Sau khi tỉ mỉ quan sát,
liền phát hiện, ngôn hành cử chỉ của Ngọc nương, không chỗ nào không bắt chước Chân Bảng nhãn.
Ngực Vương Chính Khanh nóng rực, dần dần
lạnh đi, ánh mắt nhìn Chân Ngọc, cũng dần dần lạnh nhạt, không còn phần
tình ý như lúc nãy.
Chân Ngọc thấy tình trạng của Vương Chính Khanh, cũng có điều suy nghĩ.
Nhìn trời cũng không sớm, Vương Chính Khanh không có lòng nào nói chuyện tiếp, đứng lên muốn đi.
Lúc này Chân Ngọc lại nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu lên nói: "Tam lang,
sáng mai đưa ta đến am Kim Sa! Ta muốn ở đó ở một thời gian ngắn."
Vương Chính Khanh lấy làm kinh hãi, am Kim Sa này xây ở ngoài thành, nước hoa rất thịnh, quyền quý phu nhân cũng thích thỉnh thoảng đến ở, ăn chay.
Nhưng ở lại sao? Hắn lại ngồi xuống, khẽ thở dài nói: "Ngọc nương, nếu
như nàng có chuyện gì, phụ mẫu nàng sẽ đau lòng như thế nào? Tuy hiện
nay như vậy, nếu như nàng nguyện ý, cứ tiếp tục làm chính thất phu nhân
của ta. Ta nuôi nàng là được mà."
Chân Ngọc ngẩn ra, trái tim cũng có chút cảm động, trong miệng lại nói: "Đến am Kim Sa ở, chỉ là để tiện làm một số chuyện."
"Ừm!" Vương Chính Khanh nhìn về phía Chân Ngọc, tỏ ý nàng nói tiếp.
Chân Ngọc sắp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới nói: "Cách am Kim Sa này không
xa, chính là một núi rừng hoang vu, đất dưới nơi đó lại sản sinh ra bùn
tử sa. Nếu có thể lặng lẽ mua núi hoang kia, đốt hầm làm ấm tử sa, lại
có thể thu được gấp trăm lần lợi nhuận, phần thu nhập này, có thể giải
quyết được khó khăn trước mắt của Cửu Giang vương."
*Ấm tử sa:
Được làm từ đất sét tử sa có màu tím, với các đặc tính như: Khi rót trà, nghiêng ấm 90 độ mà không rơi nắp ấm, lưu giữ hương, giữ nhiệt rất tốt, chịu nhiệt cao có thể đun trực tiếp trên bếp. Ấm tử sa khi đã có tuổi
thì ta pha trà mà không cần trà, lưu trà lâu ngày mà không hỏng...
Mặc dù Cửu Giang vương nắm giữ binh quyền ở Kinh Thành, nhưng số lượng tư
binh, cũng lặng lẽ gia tăng. Chỉ là chuyện nuôi quân, rất hao tốn tiền
tài, tích lũy của vương phủ, dường như không có. Hiện giờ chính là thời
điểm tài vụ khẩn cấp. Thời gian này Vương Chính Khanh cũng vắt óc suy
nghĩ chuyện tài chính sau này của Cửu Giang vương, chỉ là ngành nghề có
thể kiếm tiền ở Kinh Thành, hầu hết đều bị công chúa An Tuệ nắm trong
tay, Cửu Giang vương hẳn là không có cách nào.
Giờ Chân Ngọc nói ra lời này, Vương Chính Khanh không khỏi mừng rỡ.
Từ lúc Hoàng đế Đường Tập Võ dời đến ở trong đạo quan, sau khi tam vương
giám quốc, cho dù là Kinh Thành hay là các nơi trong thiên hạ, đột nhiên xuất hiện rất nhiều danh sĩ thanh đạm, những danh sĩ này một khi gặp
nhau, không phải uống rượu, chính là phẩm mính (bình luận các tác phẩm). Ngoài phẩm mính, bọn họ lại bình phẩm ấm tử sa. Còn có đại gia (chỉ
chuyên gia nổi tiếng) chế bình xuất hiện, dẫn dắt thị trường ấm tử sa.
Nếu như hiện nay có thể khai thác được bùn tử sa, chế được ấm tử sa thu
được lợi nhuận, quả thật có thể giải quyết khó khăn tài chính nhất thời.
Ánh mắt Vương Chính Khanh nhìn Chân Ngọc, nhiều thêm một phần tôn trọng, nhỏ giọng nói: "Ngọc nương ý kiến hay!"
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh thu hồi nhi nữ tình trường, thay thế
bằng dùng ánh mắt nhìn mưu sĩ nhìn nàng, chẳng biết tại sao, hoàn toàn
không có cảm giác vui mừng, lại có một chút xíu khó chịu.
Đợi khi Chân Ngọc cáo lui, Vương Chính Khanh ở sau lưng nàng nói: "Ngọc nương, nàng không cần chỗ nào cũng học Chân Bảng nhãn, ngay cả tư thế đi cũng
học đủ, ngày trước không phát hiện, bây giờ nhìn, lại thật chướng mắt."
Chân Ngọc ngẩn ra, bước chậm lại, đổi thành bước nhỏ, cũng không quay đầu lại nữa.
Vương Chính Khanh nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng lại sôi trào lên, nhất
thời duỗi quyền đấm lên án kỷ, đến nỗi ly trà trên án kỷ nhảy lên, phát
ra tiếng "cạch cạch", lúc này mới hồi hồn, trong lòng luôn ảo não, nhưng không biết rốt cục là ảo não cái gì.
Trở lại thư phòng, hắn
không tự chủ lấy ra bức tranh trước kia của Chân Bảng nhãn, mở ra nhìn
kỹ, nhìn xong thở dài nói: "Ngọc Lang a, dù ngươi chết rồi, cũng có hồng nhan tri kỹ vì ngươi mà sống. Nếu ta chết rồi, không biết Ngọc nương có thể nhớ ta như vậy không đây?"
Đêm nay, Vương Chính Khanh dây
dưa với một nữ tử ở trong mộng, nữ tử đó thỉnh thoảng là gương mặt của
Chân Ngọc nương, thỉnh thoảng biến thành gương mặt của Chân Bảng nhãn,
khi là nữ khi là nam, quyến rũ lượn quanh khắp nơi, không ai sánh bằng.
Chân Ngọc nằm ở trên giường, cũng không nhịn được vân ve môi, hô hấp nóng
rực của Vương Chính Khanh dường như còn phảng phất quanh cổ. Thật dễ
dàng vào giấc ngủ, trong mộng đều là môi lưỡi quấn quít cùng Vương Chính Khanh, một lần cuối cùng, nàng lại bị hôn đến không thở nổi, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ngạc nhiên, thì ra mình không ghét nam tử nha!