Cuối cùng vẫn là Chu Hàm Xảo đến cầu xin Chân Ngọc.
Chân Ngọc nghe xong Chu Hàm Xảo nói xong, cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Ngươi không cần Tam gia, mà muốn Chương sư gia kia?”
Chu Hàm Xảo mặt phấn ửng đỏ, cúi đầu nói: “Là Tam gia không cần nô gia. Nô
gia chưa bao giờ hầu hạ qua Tam gia một lần nào, đoán chừng về sau cũng
không có cơ hội hầu hạ. Nô gia vô dụng.”
Chân Ngọc nhìn kỹ Chu
Hàm Xảo, tư thái tốt như thế này, bộ dáng lại xuất sắc như vậy, mình
nhìn cũng động lòng, Vương Chính Khanh sao lại không cần nàng hầu hạ
đây? Nếu không phải là mình và Vương Chính Khanh làm vợ chồng, con cũng
đã sinh, có lẽ cũng nghi ngờ hắn có vấn đề.
Chu Hàm Xảo thấy Chân Ngọc không đáp, không khỏi luống cuống, tăng thêm can đảm nói: “Cầu xin phu nhân tác thành!” Nói xong lập tức khấu đầu.
Chân Ngọc buồn
bực, mỹ nhân như thế, sẽ phải đưa không cho Chương Phi Bạch, buồn cười?
Đợi chút, nhớ ở kiếp trước, Chương Phi Bạch cũng là có liên quan tới một thiếp thị của Vương Chính Khanh, sau lại bị thiếp thị này liên lụy, rời khỏi Vương gia, phản bội Vương Chính Khanh tìm tới Tam vương gia nương
tựa. Vậy bây giờ thì sao?
Chân Ngọc hồi tưởng chuyện cũ, cuối
cùng nhớ ra, ở tiền thế, người có dính dấp tới Chương Phi Bạch, là Điền
Loan Loan. Mà điền Loan Loan không phải là người của Tam vương gia sao?
Đời này, tại vì mình can thiệp, Điền Loan Loan bại lộ thân phận trước,
vì vậy Chương Phi Bạch cũng không bị nàng ta liên lụy, tiếp tục làm việc bên cạnh Vương Chính Khanh. Nhưng Chương Phi Bạch rốt cuộc vẫn muốn bắt cóc một di nương của Vương Chính Khanh mà! Ý trời như thế, sao có thể
phản kháng?
”Chu di nương, không đúng, hiện nay phải gọi ngươi
Xảo Nương rồi.” Chân Ngọc ý bảo Chu Hàm Xảo, cười nói: “Ngươi đã một
lòng muốn ở cùng Chương sư gia, ta tự nhiên tác thành. Chỉ là thời gian
này ngươi ở bên cạnh hầu hạ ta, đột nhiên xa ngươi, có chút không quen.
Về sau lập gia đình, nếu rỗi rãnh, cũng phải thường xuyên tới chơi.”
Chu Hàm Xảo vốn đứng lên, nghe xong lời này lại quỳ xuống, thút thít nói: “Tạ phu nhân thành toàn chi ân!”
Chân Ngọc đấm bàn, chúng mỹ nhân đều đi rồi, rất tịch mịch!
Vương Chính Khanh dù sao cũng là Nội Các thủ phụ, một di nương bên cạnh hắn
muốn cùng sư gia thành thân, chuyện như vậy truyền đi, luôn khiến cho
người suy đoán, rước lấy lời ra tiếng vào. Chân Ngọc suy nghĩ được một
lượt, liền đi gặp Ninh lão phu nhân.
Rất nhanh, Ninh lão phu nhân ra mặt, mượn cơ hội nói với bên ngoài, nói Chu Hàm Xảo vốn là hầu hạ
bà, bởi vì bà sợ bên cạnh Vương Chính Khanh và Chân Ngọc thiếu người
thỏa đáng, liền để Chu Hàm Xảo đi hầu hạ vợ chồng bọn họ, mà Chân Ngọc
thấy Chu Hàm Xảo khéo léo mềm mại, nhất thời liền nâng làm di nương. Chỉ là Chu Hàm Xảo từng nhận ân huệ của Chân Ngọc, liền nhớ ân tình của
Chân Ngọc, trong lòng trong mắt chỉ có Chân Ngọc, cũng không dám vượt
giới hạn một bước tiếp cận Vương Chính Khanh. Qua mấy năm như vậy, Chu
Hàm Xảo vẫn còn là thân nữ nhi. Vẫn là Ninh lão phu nhân nhìn không
đặng, muốn tìm nơi nương tựa cho Chu Hàm Xảo, vừa vặn Chương Phi Bạch
chưa đón dâu, hỏi hai người, hai người cũng nguyện ý thành đôi, bởi vậy
muốn tác thành cho bọn họ vân vân.
Có lời giải thích này của Ninh lão phu nhân, mặc kệ bên ngoài tin tưởng cũng được, không tin cũng
được, chuyện Chương Phi Bạch cầu hôn Chu Hàm Xảo, cuối cùng có thể đặt
lên bàn để thảo luận rồi.
Chương Phi Bạch lại sợ đêm dài lắm mộng, chỉ nhanh chóng mua trạch viện, lại chọn ngày lành, chờ rước dâu.
Chân Ngọc mặc dù buồn bực, rốt cuộc cũng giúp Chu Hàm Xảo đặt mua một chút
trang phục, để Hồ ma ma giúp chuẩn bị đồ cưới, cũng không bạc đãi Chu
Hàm Xảo.
Cuối tháng mười, Chu Hàm Xảo liền thành thân cùng Chương Phi Bạch.
Sau khi chuyện tốt của Chu Hàm Xảo được truyền đi, người hâm mộ nàng nhất, chính là Hạ Sơ Liễu.
Sau khi Cửu Giang vương đăng vị, chỉ dẫn theo một phần cơ thiếp cùng mỹ
nhân vào cung, Hạ Sơ Liễu bởi vì từng đưa cho Vương Chính Khanh sau lại
bị trả về phủ, tự nhiên bị chọn ở lại, đợi trong vương phủ.
Nàng
ta nghe được Chu Hàm Xảo có nơi chốn ổn định, nhất thời cảm thán thân
thế mình, không khỏi khóc. Chu Hàm Xảo tốt số, được gả cho người tốt! Nô gia lúc nào mới may mắn như vậy đây?
Hạ Sơ Liễu đang nghẹn ngào, lại có nha đầu Bích Tâm bên cạnh Đường Diệu Đan tìm đến nàng ta, để nàng ta thêu một bức.
Sau khi Cửu Giang vương chuyển vào cung, Đường Diệu Đan lại ở lại trong
vương phủ, nhân tiện quản lý mọi chuyện trong phủ. Nha đầu Bích Tâm của
nàng ta đương nhiên cũng nắm quyền quản gia.
Hạ Sơ Liễu thấy là
Bích Tâm, vội giả vờ cát bay vào mắt, che giấu cho qua, nhất thời thấy
là một bản vẽ liên hoàn thất xảo lạc tử thao (các nàng tha cho ta về tên bức tranh), liền nhận lấy, và nói: “Nếu muốn thêu tinh xảo, chỉ sợ nửa
tháng mới có thể thêu xong.”
Bích Tâm nói: “Ngươi từ từ mà thêu! Tháng sau thêu xong là được.”
Hạ Sơ Liễu nhìn nói: “Cái này hơi nhỏ một chút, có muốn làm lớn hay không?”
Bích Tâm cười nói: “Không cần, cứ nhỏ thế này, đây là quà chuẩn bị đưa cho Hành vương, lớn quá không dễ chơi.”
Hạ Sơ Liễu tính toán một chút, Hành vương Đường Tấn Trung sinh ngày mùng
tám tháng chín, nay còn nhỏ mà, đâu biết chơi thất xảo đồ? Có lẽ Đường
Diệu Đan phải đến cầu kiến Thái thượng hoàng, tùy ý mang theo một bức
tranh thêu qua thôi! Đã như vậy, từ từ thêu là được.
Đảo mắt đã
tới cuối tháng mười một, Đường Diệu Đan lấy thất sảo đồ Hạ Sơ Liễu thêu
xong, dọn dẹp một phen liền đến đạo quan cầu kiến Đường Tập Võ.
Cùng thời điểm đó, Đường Tập Võ đang để một đạo sĩ coi mệnh cho Đường Tấn Trung.
Đạo sĩ cười nói một phen, nói số mệnh Đường Tấn Trung kim quý, trường thọ
nhiều phúc. Chỉ có một điều, không nên thành thân với cùng nữ oa tuổi,
nếu thành thân, sẽ giảm thọ vân vân.
Nghe nói thế, Đường Tập Võ
mặc dù không tin hết, rốt cuộc vẫn có vướng mắc trong lòng, trong bụng
tự suy nghĩ: vốn là muốn cho Trung Nhi đính ước với nữ nhi của Vương
Chính Khanh, không ngờ xem số mệnh, đều nói không tốt. Một người nói
không tốt cũng được, ngay cả năm người đều nói không tốt, xem ra chuyện
này thực sự phải từ bỏ rồi.
Vương Chính Khanh lấy được tin tức Đường Tập Võ buông tha chuyện kết thân thì mới thở phào, lại nói chuyện này với Chân Ngọc.
Chân Ngọc có chút kinh sợ, phù, con rể suýt nữa thì bị đổi người rồi! Nếu
không phải Đường Nhi còn quá nhỏ, thật muốn cho nó đính hôn cùng Nguyên
Gia ngay bây giờ! Nàng có ý nghĩ này không phải ngày một ngày hai, chỉ
là chưa đề cập với Vương Chính Khanh, lúc này liền nhân cơ hội nhắc tới.
Vương Chính Khanh nghe được nàng chuẩn bị gả Tiểu Tú Đường cho Chân Nguyên
Gia, đương nhiên không đồng ý, nói: “Hai đứa còn nhỏ, vả lại bây giờ
nhìn Nguyên Gia mặc dù thông tuệ, ai biết trưởng thành như thế nào đây?
Chuyện này thật sự không được.”
Chân Ngọc một tay véo tai Vương Chính Khanh nói: “Ngươi không phải chê Nguyên Gia xuất thân bình thường sao?”
Vương Chính Khanh kêu đau nói: “Ta há là loại người như vậy? Đường Nhi nếu gả cho Hành Vương, tương lai chính là vương phi đấy, ta đều không lạ gì,
làm sao sẽ bởi vì thân phận Nguyên Gia của mà chê nó?”
Chân Ngọc
buông tay ra nói: “Dù sao Nguyên Gia là chất nhi của ta, ta quyết tâm
muốn bồi dưỡng nó, cũng muốn gả Đường Nhi cho nó.” Nói xong dò xét Vương Chính Khanh, dáng vẻ nếu ngươi không phục, sẽ tới túm ngươi đánh tơi
bời. Quả đấm mới phải đạo lý cứng rắn, người nào thắng người đó làm chủ.
Vương Chính Khanh bị nàng chọc cười, suy nghĩ một chút nói: “Như vậy nhé, nếu Nguyên Gia lớn lên có thể thi cử nhân, mà Đường Nhi cũng không ghét nó, khi đó sẽ bàn về hôn sự thì như thế nào?”
Chân Ngọc vừa nghe
liền cười, “Nguyên Gia còn thông tuệ hơn ta lúc trước, giống như nó, chỉ là một cử nhân có gì khó? Tương lai nếu không được, cũng sẽ là tiến sĩ. Đường Nhi gả cho trạng nguyên chắc rồi.” Nói qua nhớ tới chuyện năm đó, chợt oán giận, “Nếu không phải là có người lấy tướng mạo đè người, năm
đó ai là Bảng nhãn ai là Trạng nguyên còn chưa nhất định!”
Vương
Chính Khanh sững sờ, à, đây là muốn tính nợ cũ sao ? Hắn cũng dò xét
Chân Ngọc, “Người nào lấy tướng mạo đè người hả? Khi đó trên kim điện,
Thánh thượng là bởi vì ta hơn nàng một tuổi, nhìn chững chạc, lúc ấy mới định ta là Trạng nguyên.”
”Chững chạc gì chứ? Trên điện ngươi
tựa như khổng tước xòe đuôi, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, không định
ngươi làm Trạng nguyên mới là lạ? Rõ ràng chính là lấy tướng mạo đè
người.” Chân Ngọc hừ nói: “Sau lại vào vương phủ, ngươi cũng chèn ép ta
đủ chuyện, chuyên môn đối nghịch với ta.”
Vương Chính Khanh ho nhẹ một tiếng nói: “Đó là vì muốn nàng chú ý tới ta, để nàng đặt ta ở trong lòng.”
Chân Ngọc giật mình nói: “Ngươi đừng nói, trước kia ngươi đã thích ta rồi?”
Vương Chính Khanh buột miệng, gương mặt tuấn tú đỏ lên, cuống quít mượn cớ, chạy như bay bỏ đi.
Chân Ngọc trố mắt nửa ngày, trước kia hắn đã thích mình rồi? . . . . . .
Nơi này Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh đi ra ngoài, liền vào hầu hạ Chân
Ngọc, lại nói: “Mấy ngày nữa Đường nương tử tròn trăm ngày rồi, nhưng
nên cho nó áo bách xảo.” (có lẽ là áo khi trẻ đủ trăm ngày chăng???)
Đang nói chuyện, lại có người phủ Thị lang tới đây, nói Tiền thị có thân
thích Giang Nam tới chơi, mang theo rất nhiều đặc sản Giang Nam, vì nghĩ tới Chân Ngọc cũng là người Giang Nam, liền sai người đưa ít đặc sản
tới.
Hồ ma ma giúp nhận lễ, thưởng cho người kia, sau khi tiễn ra ngoài, quay đầu lại nói với Chân Ngọc: “Thị Lang phu nhân quả thật có
tâm.”
Chân Ngọc cười nói: “Nàng ấy là một người phúc hậu, cũng đáng để kết giao.”
Hồ ma ma liền cười nói: “Thị Lang phu nhân tính tình vốn cũng không tồi,
bởi vì lần này sinh nhi tử, được coi trọng hơn, càng quản lí nhiều hơn,
suy nghĩ rất chu toàn. Ngay cả thân thích Giang Nam tới, cũng có thể
nghĩ tới phu nhân là người Giang Nam, muốn đưa một chút đặc sản cho phu
nhân, phần tâm ý này cũng không thể phụ, phu nhân lại phải hồi lễ mới
đúng.”
Chân Ngọc cười nói: “Ma ma xem đó mà làm thôi!”
Tới ngày Tiểu Tú Đường tròn trăm ngày, đương nhiên lại có phu nhân các phủ
tới tặng quà, Chân Ngọc cũng vẽ cho Tiểu Tú Đường mấy bức tranh, chuẩn
bị thu lại, đợi Tiểu Tú Đường lớn mới lấy ra xem.
Vẽ còn chưa
khô, Vương Chính Dao lại ôm nhi tử Đại Lang được mười tháng đi vào, liếc mắt nhìn thấy đứa trẻ trong tranh, lại nhìn Tiểu Tú Đường, không
khỏi”Oa oa” hét lớn: “Vẽ quá giống đấy, có toàn bộ thần thái của Tiểu Tú Đường. Đại tẩu đại tẩu, cũng vẽ cho Đại Lang nhà muội đi.”
Chân Ngọc đạo: “Nhà muội không phải mời họa sư tới vẽ rồi sao?”
Vương Chính Dao mắt không rời khỏi bức họa, la ầm lên: “Họa sư gì chứ, sao có thể so sánh với đại tẩu? Trước khi không xem tranh của đại tẩu, cũng
cho là họa sĩ vẽ không tệ, bây giờ thấy rồi, muội lại không có cách nào
nhìn tranh họa sư kia vẽ rồi.”
Chân Ngọc bật cười nói: “Họa sư mà nghe thấy, phải đau lòng lắm.”
”Quản hắn khỉ gió?” Vương Chính Dao thấy Chân Ngọc muốn thu dọn bút vẽ, nhất
thời nhào tới ngăn lại, cầu xin: “Đại tẩu, chỉ một bức thôi mà!”
Chân Ngọc bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Muội buông tay, ta vẽ cho Đại Lang là được.”
”Vẽ cho Nhị Lang nhà ta nữa!” Một âm thanh đột nhiên vang lên , cũng là Quý thị dẫn Đường Nhị lang hơn ba tuổi tiến vào.
Chân Ngọc có chút nhức đầu, chỉ đành phải nói: “Bọn nhỏ cũng ngồi không yên
trong một thời gian được, hay là bày một chút đồ ăn và đồ chơi xuống
dưới, cho chúng nó ngồi xuống! Ta sẽ vẽ một bức họa chung cho chúng nó.”
Nhất thời mọi người đặt nệm xuống dưới, bày các loại điểm tâm nhỏ cùng ít đồ chơi, để ba đứa bé chơi bên dưới.
Đường Nhị lang hơn ba tuổi, cơ trí một chút, trong chốc lát chiếm rất nhiều
điểm tâm nhỏ cùng đồ chơi đến bên cạnh, cười hắc hắc.
Tăng Đại Lang còn chưa biết đi, chỉ bò qua bò lại dưới đất, dùng đầu đụng mấy tú cầu nhiều màu sắc, chính mình thoải mái vui vẻ.
Tiểu Tú Đường mới một trăm ngày, không biết ngồi, chỉ nằm dưới đất, lăn qua
lăn lại, một lúc thì lăn đến trước mặt Tăng Đại Lang, lúc thì lại lăn
tới trước mặt Đường Nhị lang, tự cảm thấy thích thú, cũng vui vẻ .
Chân Ngọc vừa mới mở giấy ra vẽ, lại có Lập Hạ đi vào bẩm báo, nói Kiều thị
dẫn Nguyên Gia Nguyên Phương tới, nàng nhất thời cười nói: “Đang muốn vẽ tranh, tại sao có thể thiếu Nguyên Gia Nguyên Phương đây?”
Chân
Nguyên Gia vừa tiến đến, nghe thấy Chân Ngọc muốn vẽ cho mấy đứa bé một
bức họa chung, hắn không biến sắc đi qua, đưa tay ôm lấy Tiểu Tú Đường,
để bé ngồi trên đùi mình, tìm cho bé một món đồ chơi nhỏ cầm trên tay
chơi, cũng là dỗ được thỏa đáng.
Chân Ngọc nhìn lên, âm thầm cười, tiểu tử giỏi lắm, cũng biết phải cướp người đến tay trước!
Chân Nguyên Gia dỗ Tiểu Tú Đường nửa ngày, không dễ dàng gì để Chân Ngọc vẽ xong, lúc này mới giao Tiểu Tú Đường cho bà vú.
Bà vú cười nói: “Đây cũng là kỳ, Đường nương tử bình thường không thích
người lạ ôm, gặp mặt Tiểu Lang quân cũng không nhiều, lại chịu để Tiểu
Lang quân ôm lâu như vậy.”
Chân Nguyên Gia nói: “Nhìn bộ dáng của nàng, là thích cháu ôm.”
Chân Ngọc tới đây cười nói: “Duyên phận đấy!”
Nhất thời bà vú muốn ôm Tiểu Tú Đường đi xi tiểu, Tiểu Tú Đường lại ô ô gọi Chân Nguyên Gia, uốn éo người không chịu đi.
Chân Ngọc nhìn, phán đoán: “Đường nương không bỏ được Nguyên Gia rồi. Nguyên Gia, đi, giúp đỡ bà vú cho Đường nương đi tiểu đi.”
Chân Nguyên Gia: “. . . . . .”
Bà vú thấy Tiểu Tú Đường uốn qua uốn lại trong lòng, chỉ sợ nàng đi tiểu
trên người mình, quýnh lên nói: “Tiểu Lang quân, Đường nương tử thích
cháu đó, cháu giúp ta một tay!”
Chân Nguyên Gia yên lặng: Được rồi, cho nương tử đi tiểu vậy!