Cái ghế vừa vang lên
tiếng "Chi", Chân Ngọc chợt nhảy lên đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ"Pằng"
một tiếng, tận mắt nhìn khung cửa sổ đập vào gương mặt Vương Chính
Khanh, vẫn chưa hết giận, ai cho ngươi nhìn lén, ai cho ngươi nhìn lén?
Vành mắt Vương Chính Khanh đau xót, bụm mặt hô một tiếng, xoay người xông
vào cửa, tức giận nói: "Ngọc nương, nàng thế này là muốn làm mù mắt ta
sao?"
Chân Ngọc đang vội vàng cuộn cuốn Xuân Cung Đồ lại, nghe
được âm thanh Vương Chính Khanh không đúng, nhìn về phía hắn, mắt bên
trái bầm đen một mảnh, sưng lên thật to, không khỏi giật mình, cái bộ
dáng hắn thế này sao có thể đi ra ngoài gặp người, khi Ninh lão phu nhân hỏi phải giải thích như thế nào?
Vương Chính Khanh đi đến bàn
trang điểm soi gương, hít một ngụm khí lạnh nói: "Chỉ là nhìn lén nàng
một cái, nàng làm gì đến nỗi hạ độc thủ như vậy?"
"Không mù chứ?" Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh lúc này một con mắt to, một con mắt
nhỏ, dáng vẻ tức cười, lại có chút muốn cười, vội kêu Lập Hạ đi vào,
phân phó: "Tam gia không cẩn thận đụng vành mắt, sưng lên, ngươi nhanh
đi phòng bếp luộc hai quả trứng gà cho hắn đắp."
Vương Chính
Khanh đắp trứng gà, tuy đỡ một chút, rốt cuộc chưa hoàn toàn tiêu sưng,
chỉ là trong phòng Chân Ngọc nhiều người, đang muốn oán giận nàng mấy
câu, cuối cùng nhịn được, phẫn nộ trở về thư phòng.
Chân Ngọc
thấy Vương Chính Khanh tha cho nàng, cũng thở phào một hơi. Hồ ma ma lại nhìn ra có gì không đúng, kéo Chân Ngọc hỏi tường tận, Chân Ngọc cười
nói: "Hắn đột nhiên tới, đứng ngoài cửa sổ nhìn lén, ta giật mình, đi
tới đóng cửa sổ, hơi quá tay, khung cửa sổ đánh trúng mắt hắn, không ngờ lại bầm đen lên."
"Đánh cũng đánh rồi, chỉ có thể nghĩ cách dỗ
dành hắn. Đánh một gậy, thì cho một quả táo!" Hồ ma ma nghĩ kế nói: "Tam phu nhân thời gian này luyện may vá, cái khác thì thôi, thêu hà bao
cũng chấp nhận được, liền thêu một cái hà bao tặng cho Tam gia đi!" Nam
nhân thường thô tháo (ý chỉ qua loa đại khái), chỉ cần có hà bao dùng,
cũng không để ý tới đường may, có lẽ có thể cho qua.
Chân Ngọc
nghe Hồ ma ma nói đến hà bao, đột nhiên nhớ tới khi ở dưới giàn dưa
trong vương phủ nhặt được hà bao của Vương Chính Khanh, vốn là để trong
ngực, sau lại lại không biết rơi đâu rồi? Lại nói, hà bao này tinh xảo,
không biết có phải là nguyên chủ thêu cho Vương Chính khanh hay không?
Mất như vậy cũng có chút đáng tiếc. Nhất thời thử dò xét Hồ ma ma: "Tam
gia còn sợ không có hà bao dùng? Phải dùng hà bao ta thêu sao?"
Hồ ma ma chọc trán Chân Ngọc một cái nói: "Cũng đừng tức giận với Tam gia, thời gian người gả vào đây, chỉ náo, lúc nào đã thêu cho Tam gia thứ
gì? Lúc này Tam gia có lòng, người nữa tặng một chiếc hà bao, bảo đảm
Tam gia liền hết giận."
Chân Ngọc nghe vậy, nhất thời ngạc nhiên, nói như vậy, hà bao Vương Chính Khanh làm rơi kia, không phải nguyên
chủ thêu? Vậy là người nào thêu? Chẳng lẽ là Bạch Cốc Lan thêu?
Chân Ngọc suy đoán, khẽ bậm môi, đôi gian phu dâm phụ này!
Qua mấy ngày, Chân Ngọc đã thêu xong một chiếc hà bao, để trong ngực, đến thư phòng gặp Vương Chính khanh.
Vương Chính Khanh thấy nàng tới, vẫn ghi hận chuyện nàng dùng khung cửa sổ đập sưng mắt, hừ một tiếng không để ý tới nàng.
Chân Ngọc cười xin lỗi nói: "Để cho ta xem, vành mắt tiêu sưng chưa?"
Vương Chính Khanh quay mặt sang để Chân Ngọc nhìn rõ ràng, nói: "Đầu này, mặt này, thân thể này, để cho nàng đánh qua không ít, không biết hiện tại
là thế đạo gì, nữ lang đều độc ác như vậy sao?"
Chân Ngọc thuận miệng nói: "Ngoại trừ ta ra, còn có ai độc ác với ngươi nữa?"
Vương Chính Khanh khẽ hừ nói: "Lại nghi ngờ rồi đúng không? Hễ là nói một
câu, luôn luôn nghi ngờ là ý khác, thật không thú vị chút nào."
Chân Ngọc đang muốn nói gì, nhớ tới mình tới để dỗ dành hắn, liền cười một
cái, móc hà bao trong lòng ra đưa tới nói: "Tặng cho ngươi."
Vương Chính Khanh thấy nàng lấy hà bao ra đưa tới, không khỏi vui mừng, thành thân hơn một năm, cũng biết phải thêu hà bao rồi hả ? Khi nhìn thấy
kiểu dáng và đường may của hà bao, không khỏi lấy ra so sánh với hà bao
Bạch Cốc Lan thêu, nhất thời bật thốt lên nói: " Hà bao xấu như vậy mà
nàng cũng dám lấy ra?"
"Xấu chỗ nào? Đây là ta tốn ba buổi tối
mới thêu xong đấy." Chân Ngọc hơi cáu, hà bao này mặc dù hơn phân nửa là Hồ ma ma thêu, nhưng còn có gần một nửa là mình thêu đấy, một phen khổ
công, không tán dương, lại còn phê bình?
Vương Chính Khanh giơ hà bao, rốt cuộc lắc đầu nói: "Thảo nào trước đây không dám tặng ta hà
bao, thì ra là may vá kém như vậy. Nàng nói thật đi, đôi giày khâu cho A nương, có phải là Hồ ma ma làm thay hay không? Nếu không, bằng thủ nghệ như vậy, thật chọc người cười rồi."
"Không cần thì trả ta!" Chân Ngọc rốt cuộc cảm nhận được tâm trạng khi các cô nương đưa hà bao cho
nam nhân, lại bị nam nhân ghét bỏ rồi, nhất thời muốn đoạt hà bao lại,
chỉ là Vương Chính Khanh mặc dù chê xấu, nhưng lại không tính trả lại
nàng, chỉ giơ hà bao thật cao, dụ Chân Ngọc tới đoạt, đợi nàng bổ nhào
về phía trước, cánh tay vươn ra sau, ưỡn ngực lên, chờ Chân Ngọc nhào
vào lòng.
Chân Ngọc không đoạt lại được hà bao, lại đụng vào ngực Vương Chính Khanh, nhất thời lui về phía sau một bước, không hề đoạt
nữa, lắc đầu nói: "Thích như vậy thì giữ lấy, còn cố ý chê xấu?" Nói rồi rời đi.
Vương Chính Khanh ngược lại sững sờ một chút, vẫn còn
đang nghĩ tới xúc cảm mềm mại mới đụng chạm khi nãy. Ngọc nương nhìn ốm
tong teo, chỗ nên lớn vẫn là không nhỏ nha, hơn nữa co dãn cũng thực
tốt, nếu như có thể giày vò thì tuyệt vời, đáng tiếc nàng đã thề, trong
vòng nửa năm lại không được động vào nàng.
Trong lúc phu thê bọn họ theo đuổi tâm tư của mình, công chúa An Tuệ lại đưa thiệp tới, mời bọn họ qua phủ xem kịch.
Chân Ngọc vừa nghe kịch đã tập luyện xong, cũng nóng lòng muốn xem diễn như
thế nào, bởi vậy đến ngày, liền đi cùng Vương Chính Khanh tới phủ công
chúa.
Đến ngoài cổng lớn phủ công chúa, xe ngựa dừng lại, có sai vặt của phủ công chúa, chuẩn bị đón bọn họ vào.
Vương Chính Khanh cưỡi ngựa theo sau xe ngựa của Chân Ngọc, một xuống ngựa,
thấy hai nhóm người ở phía đối diện đang đi tới, là Tam vương gia Đường
Tấn Minh và Tứ vương gia Đường Tấn Sơn, hắn vội đi qua bái kiến.
Đường Tấn Minh cũng không xuống ngựa, trên cao nhìn xuống cười nói: "Trạng
Nguyên gia, nghe hoàng muội nói, kịch bản của vở kịch này, là phu nhân
nhà ngươi viết. Ngươi thế nhưng cưới được một người tài nữ đấy! Lần này, chúng ta cũng thơm lây rồi, hiếm khi được hoàng muội mời chúng ta uống
rượu xem kịch."
Vương Chính Khanh tất nhiên thay mặt Chân Ngọc khiêm tốn mấy câu, sau đó lại chào hỏi Tứ vương gia Đường Tấn Sơn.
Đường Tấn Sơn vừa nhảy xuống ngựa, hất hất cằm nói: "Ái khanh, lúc nào thì
tới phủ bổn vương làm mưu sĩ đây? Chớ lăn lộn cùng Lão Cửu nữa, theo Lão Cửu không có chút thịt cá, thanh đạm quá." Nói rồi tự cười.
Vương Chính Khanh cười nhạt nói: "Vương gia nói giỡn." Nói qua chắp tay một cái, lúc này mới lui xuống.
Bên trong xe ngựa, Chân Ngọc nghe thấy tiếng nói chuyện, lặng lẽ nhấc màn
kiệu lên nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Đường Tấn Minh và Đường
Tấn Sơn nói chuyện, nhất thời hơi nhíu mày, thời gian này ở kiếp trước,
dưới sự an bài của mình, bọn họ cũng đã nổi lên phân tranh, bắt đầu
tranh đấu gay gắt, đã bất hòa. Đời này, bọn họ vẫn còn không phân tranh, mà có vẻ như muốn liên thủ đối phó Cửu Giang vương, chuyện như vậy. . . . . .
Vương Chính Khanh cũng trầm tư, Tam vương gia và Tứ Vương
Gia cùng xuất hiện ở phủ công chúa, thấy vừa nói vừa cười, chẳng lẽ đã
liên thủ?
Công chúa An Tuệ đang nói chuyện cùng Quý thị, nghe nói Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc đã tới, liền cười nói: "Ngọc nương này có chút thú vị, viết kịch bản rất có phong thái, vượt qua cả phong cách của Chân Bảng nhãn. Ngay cả tên, cũng giống Chân Bảng nhãn, nghe nói
còn là sư huynh muội, trùng hợp cực kỳ."
Quý thị cũng nói: "Dáng dấp không tồi, chỉ là thân thể có chút kém."
Công chúa An Tuệ mím môi cười một tiếng nói: "Kinh Thành còn thiếu quý nữ
sao? Chính là những nữ tử yểu điệu như họ, có lúc mềm yếu một chút,
khiến người ta thương yêu một chút."
"A, công chúa chẳng lẽ đổi khẩu vị, thích nữ tử sao?" Quý thị không khỏi bật cười, trêu ghẹo công chúa An Tuệ một câu.
Ai ngờ công chúa An Tuệ đột nhiên thở dài một tiếng nói: "Từ lúc Chân Bảng nhãn mất, thật đúng là cảm thấy nam tử vô vị tẻ nhạt, hai tháng này,
thật đúng là cảm thấy những nữ tử thông minh, cũng không tồi !"
Quý thị giật mình nói: "Công chúa nói thật?"
"Yên tâm, dù sao cũng sẽ không nhìn trúng ngươi." Công chúa An Tuệ cười ha
ha, nghiêng mắt nhìn Quý thị một cái nói: "Ngươi không phải là khẩu vị
của bản công chúa."
Quý thị vờ vỗ ngực an tâm, cũng khiến công chúa An Tuệ cười không thôi.
Chân Ngọc và Vương Chính Khanh vào phủ công chúa, tự có người dẫn hai người
đến chỗ ngồi, nam quyến được dẫn tới vườn hoa, nữ quyến ngồi bên trong
lầu. Sân khấu được dựng rất lớn, người ở vườn hoa và trên lầu có thể vừa uống trà vừa nghe kịch.
Dù sao cũng là mình viết, Chân Ngọc có
chút không kềm chế được, muốn xem kết thúc của kịch bản, sau khi thấy
kết cục thì không khỏi ngây người, sửa lại rồi sao? Bởi vậy gọi người
trong đoàn kịch tới hỏi thăm, người trong đoàn kịch vừa nghe nói kịch
bản thì ra là nàng viết, đương nhiên không giấu giếm, cười nói: "Kết cục à, chính là quận chúa và họa sĩ cùng nhảy sông tự, hóa thân uyên ương,
say giấc dưới đáy sông, truyền tụng thiên cổ."
"Đều chết hết?"
Chân Ngọc không khỏi bi thương, không muốn bọn họ chết mà! Hơn nữa quận
chúa Đường Diệu Đan cũng được, mình cũng được, không phải còn sống sao?
Đang hỏi, phía đối diện công chúa An Tuệ đã lên lầu cùng Quý thị, mọi người đồng loạt đi lên bái kiến.
Chân Ngọc chỉ đành phải lên đi bái kiến, thuận tiện nói ra một câu nói:
"Công chúa điện hạ, kết cục kịch bản này, không thay đổi thì tốt hơn."
"Bản công chúa cảm thấy đổi mới hay." Công chúa An Tuệ nào chịu nghe Chân
Ngọc? Chỉ cười nói: "Sửa như vậy, mới kiếm nước mắt của người, cũng làm
nổi bật lên tình yêu của bọn họ. Kết thúc như ban đầu của ngươi, quá mức nhạt nhẽo, cũng không hấp dẫn. Chỉ có chết rồi, mới oanh động lòng
người!"
Chân Ngọc vừa nghe, cũng thấy có mấy phần đạo lý, nhưng mà?
Công chúa An Tuệ thấy vẻ mặt rối rắm của nàng, thần trí đột nhiên khẽ động,
đưa tay nâng cằm nàng, nhìn kỹ nói: "Nhìn vẻ mặt này của ngươi, lại có
chút giống với một vị cố nhân."
Chân Ngọc vừa nghe, vội giả bộ
dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ công chúa muốn nói ta giống Chân Bảng nhãn? Tam lang nhà ta đã từng nói như thế!"
"A, thì ra là Trạng Nguyên gia cũng phát hiện ra." Công chúa An Tuệ nhìn chằm chằm Chân Ngọc, khẽ tính toán .
Trong lúc đó quận chúa Đường Diệu Đan và Bạch Cốc Lan cũng đã tới, đều tiến lên bái kiến công chúa An Tuệ.
Lần trước Đường Diệu Đan rơi xuống nước bị kinh sợ, dưỡng một thời gian mới thoáng có chuyển biến tốt, bởi vì nghe nói phủ công chúa An Tuệ có diễn kịch, nên tới xem một chút.
Chân Ngọc thấy được dung nhan Đường Diệu Đan mặc dù hơi tiều tụy, nhưng vẫn còn coi là có tinh thần, không bằng kiếp trước sau khi rơi xuống nước , bị bệnh lâu mới khỏi, nhất thời âm thầm thở phào. Xem ra nhắc nhở trước như vậy, vẫn là có chút hiệu quả.
Công chúa An Tuệ kéo Đường Diệu Đan nói: "Diệu Đan, nữ chính trong vở kịch hôm nay, cũng là một vị quận chúa, kỳ lạ là, Ngọc nương miêu tả vị quận chúa kia, rất giống như là dựa vào dáng vẻ và tính tình của muội mà miêu tả, dĩ nhiên, miêu tả khuynh quốc khuynh thành, tính tình thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng cương liệt, lại xuất sắc hơn muội nhiều."
Đường Diệu Đan vừa nghe thấy lời này, không khỏi thầm phiền não, lại so sánh ta với con hát? Nàng nhất thời đưa mắt tìm Chân Ngọc, vừa đúng lúc Chân Ngọc nhìn sang, không kìm được cho Chân Ngọc một ánh mắt sắc lạnh, không che giấu chút khinh thường nào với nàng.
Chân Ngọc vốn muốn đi lên thăm hỏi, lại thấy nàng như thế, chỉ đành phải lui về phía sau nửa bước, đợi nàng đi qua, lúc này mới nhún khẽ chào, trở lại chỗ ngồi của mình.
Công chúa An Tuệ thấy Đường Diệu Đan không thích Chân Ngọc, không khỏi nói: "Chắc là thấy tên nhớ tới người, Chân Ngọc nương này cùng tên với Chân Bảng nhãn, chỉ sợ Diệu Đan mỗi khi thấy nàng, lại nhớ tới cố nhân." Nói rồi thở dài thật sâu.
Quý thị cười theo nói: "Chân Bảng nhãn này lúc trước không thức thời, không đầu quân cho công chúa, cũng không ngờ công chúa vẫn còn nhớ tới hắn."
Công chúa An Tuệ nói sâu xa: "Khắp kinh thành tài tuấn, ngoại trừ phò mã trước đây, cũng chỉ có chân Bảng nhãn và Vương Chính Khanh có tư cách làm bản công chúa phò mã thôi. Đáng tiếc một chết sớm, một đã lấy vợ." Nàng vừa nói chuyện, trong mắt lại thoáng qua một tia lạnh lẽo, có hung dữ chợt lóe lên nơi đáy mắt rồi biến mất.
Phía dưới lại có người cao giọng bẩm báo nói: "Cửu Giang Vương và Tô nhũ nhân đến!"
Cửu Giang vương cũng bởi vì vương phi Thân thị mang bệnh nhẹ, chỉ dặn bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, nên dẫn theo nhũ nhân Tô Băng Hương tới xem kịch.
Công chúa An Tuệ vừa nghe Cửu Giang vương đến, lại đích thân ra chào đón, dẫn Cửu Giang vương đến trong phòng khách, sai người dẫn Tô Băng Hương lên lầu.
Nhất thời mọi người lại dần dần đến bái kiến, lúc này mới đồng loạt ngồi xuống.
Tô Băng Hương lại ngồi cạnh Chân Ngọc, Chân Ngọc rất có thiện cảm với nàng, tất nhiên thăm hỏi mấy câu.
Tô Băng Hương thấy Chân Ngọc Trạng Nguyên phu nhân này thân thiết, tất nhiên cười đáp lại. Hai người nói mấy câu nói, rất nhanh chóng quen thân.
Nhất thời rượu và thức ăn hạt dưa và trái cây đều được bày lên, một đĩa nhỏ nối tiếp một đĩa nhỏ, đặt trên án kỷ(cái bàn) trước mặt mọi người, để mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vừa xem.
Kịch bắt đầu diễn rồi, bởi vì hát và diễn đều rất tốt, hơn nữa chuyện xưa ly kỳ quanh co, mọi người cũng nghe đến mê mẩn, quên cả nhấc đũa.
Chân Ngọc nghe đến quên dùng bữa, lại chỉ châm rượu, uống một ly rồi một ly, nhất thời có chút say, lúc này mới giật mình, dừng ly trong tay, trong lòng tràn đầy nhu tình, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Đường Diệu Đan.
Thấy Đường Diệu Đan cũng xem đến nhập thần, kịch đến chỗ động tình, nàng còn cầm khăn tay lau khóe mắt, không khỏi cảm thán: Quận chúa, kịch này viết ra cũng là vì người, chỉ là người không hề hay biết.
Lúc nghỉ giữa vở kịch, Đường Diệu Đan dẫn nha đầu rời ghế, đi xuống lầu, nhìn dáng vẻ chắc là đi lại thư giãn gân cốt và rửa tay.
Chân Ngọc nhìn xung quanh không người nào để ý tới nàng, liền lặng lẽ xuống lầu, theo sau Đường Diệu Đan.
Cửu Giang vương cũng rời ghế ở nửa vở kịch, chỉ tản bộ ở gần, bởi vì đứngở chỗ tối ngắm cảnh, đột nhiên thấy Chân Ngọc đi về một hướng, ma xui quỷ khiến, hắn liền đi theo.
Tô Băng Hương lúc này cũng kêu nha đầu Xảo Nhi dìu nàng đi xuống tản bộ, hướng đi lại vừa đúng theo phía sau Cửu Giang vương.
Chân Ngọc thấy Đường Diệu Đan vào phòng quần áo, nàng liền đợi ở bên ngoài, đợi Đường Diệu Đan đi ra, mới vừa nghênh đón, gọi: "Quận chúa!" Một tiếng này có dư vận, có nhớ nhung.
Đường Diệu Đan thấy là Chân Ngọc, liền có chút không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: "Là Trạng Nguyên phu nhân à!"
Chân Ngọc thấy Đường Diệu Đan nói dứt lời, phất áo muốn đi, đầy bụng nhớ nhung đột nhiên tràn ra, bất chấp tất cả kéo tay áo nàng, kéo chặt nói: "Quận chúa!"
"Càn rỡ!" Đường Diệu Đan giận dữ, dùng sức kéo tay áo lại, nhất thời không kéo lại được, bị Chân Ngọc kéo đến nghiêng người, không khỏi giương một tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt Chân Ngọc.
Chỉ nghe một tiếng "Chát" thanh thúy vang lên, trên mặt Chân Ngọc in lên dấu bàn tay thật rõ ràng, nàng nhất thời giật mình.
Đường Diệu Đan cũng choáng rồi. Đối phương dù sao cũng là Trạng Nguyên phu nhân, cho dù nàng vô lễ hơn nữa, mình tát một bạt tai như thế này, còn là. . . . . . .
Tiếng bàn tay vang lên thì Cửu Giang vương đi theo phía sau cũng choáng rồi, không khỏi thốt lên ngăn cản nói: "Diệu Đan, chớ có vô lễ!"
Đường Diệu Đan vừa nghe thấy âm thanh của Cửu Giang vương, quay đầu nhìn lên, uất ức nói: "Vương huynh, nàng vô lễ trước."
Chân Ngọc lại nhìn phía bên trái Cửu Giang vương, thấy không có người đi theo, không khỏi nóng nảy, nhẹ giọng la lên: "Vương Gia thân thể vàng ngọc, bên cạnh sao có thể không có một người? Tuy là đây là phủ công chúa, nhưng là. . . . . ." Nàng nói xong, lập tức ý thức được thân phận mình, gấp rút ngừng lại.
Cửu Giang vương lần này thuận theo lời nàng nói, gật đầu nói: "Trạng Nguyên phu nhân nói rất đúng, cũng là Bổn vương sơ xuất. Nghĩ lại chuyện ở thư trai lần trước, nếu là không có Trạng Nguyên gia cùng Trạng Nguyên phu nhân cứu giúp, chỉ sợ đã xảy ra đại họa. Vẫn muốn tìm một cơ hội chính thức nói một tiếng cảm tạ với Trạng Nguyên phu nhân!"
Đường Diệu Đan bởi chuyện tát Chân Ngọc bị Cửu Giang vương bắt được, chỉ sợ hắn trách phạt, lúc này thấy hắn hàn huyên cùng Chân Ngọc, nhất thời lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, kéo tay nha đầu, nhanh chóng rời đi.
Chân Ngọc thấy Cửu Giang vương chịu nghe khuyên, nhất thời vui mừng, nói: "Vương Gia thân phận bày ra như vậy, ra vào tự phải cẩn thận."
Cửu Giang vương tối nay nhìn này vở kịch sầu thảm này, trong lòng cũng có thu tình, lúc này thấy Chân Ngọc quan tâm, rất hài lòng, lại tránh không khỏi chua xót thay nàng, tấm thâm tình này, Bổn vương cũng là không thể báo đáp được!
Tô Băng Hương theo chân tới đây, xa xa, thấy Cửu Giang Vương và Chân Ngọc đứng một chỗ nói chuyện, xem ra vô cùng thân mật, nhất thời ngừng bước chân, kinh sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Một vị là Vương Gia, một vị là Trạng Nguyên phu nhân, bọn họ. . . . . .
Xảo Nhi đỡ Tô Băng Hương đang tay nắm chặt lại, cúi đến bên tai Tô Băng Hương nói: "Nhũ nhân, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi nhanh thôi!"
Ngoài kinh hãi, Tô Băng Hương cũng là lo lắng, Cửu Giang Vương và Chân Ngọc nương hẹn hò, không biết chọn một chỗ bí ẩn, lại chọn chỗ bên ngoài nơi thay đồ, chỉ cần hơi sơ suất không đề phòng, sẽ bị người khác nhìn thấy. Không được, không thể rời khỏi như thế, chi bằng nhắc nhở bọn họ một chút. Nàng nghĩ tới đây, quay đầu nhìn xung quanh, nhặt lên một hòn đá nhỏ từ dưới đất, ra sức ném một cái, ném tới chỗ Chân Ngọc và Cửu Giang vương, ném xong, liền kéo Xảo Nhi tránh vào chỗ tối.
"Lộc cộc" một tiếng, hòn đá nhỏ rơi tới bên chân Chân Ngọc, nàng thấy thế giật mình, thân thể vừa nghiêng, ngã xuống.
Cửu Giang Vương nhanh mắt nhanh tay, vừa đưa tay đỡ, vừa đúng chạm vào eo nàng. Ánh mắt hai người giao nhau dưới ánh trăng, ánh trăng nhẹ nhàng ánh trong mắt nhau.
Chỉ trong nháy mắt, Chân Ngọc đã đứng vững, lui về phía sau nửa bước, nhỏ giọng nói: "Đa tạ vương gia."
Cửu Giang vương lúc này mới hơi hồi thần, biết mình đường đột, bởi vậy che giấu nói: "Chưởng ấn trên mặt Trạng Nguyên phu nhân chưa tan, lấy nước lạnh đắp một chút, một lúc nữa mới đi lên lầu, tránh khỏi bị nhìn người thấy lại hỏi."
Chân Ngọc gật đầu, ngó nhìn nơi yên ắng này, không biết vừa nãy người nào ném một hòn đá nhỏ tới đây, thực không nên ở đây lâu, liền phúc thân khẽ chào, chuẩn bị cáo lui.
Vương Chính Khanh ngồi trong bữa tiệc không thấy Cửu Giang vương, cũng là sợ hắn gặp thích khách, vào lúc này lại tìm tới đây, phía xa xa, liền thấy Cửu Giang Vương và một cô gái đứng nói chuyện dưới ánh trăng, nàng kia, rõ ràng là thê tử của mình Chân Ngọc nương. Bước chân hắn thoáng chậm lại, trong mắt nổi lên nghi ngờ.