“Lúc em ở bệnh viện, đều là anh lau người cho em.”
“. . . . . .”
“Đại tiểu tiện đều là anh dọn dẹp cho em.”
“. . . . . .” Từ Du Mạn quẫn bách. Cô còn chưa nghĩ tới phương diện đó. Cố Uyên vừa nói, trong đầu cô liền hiện ra dáng vẻ anh giúp cô dọn dẹp đại tiểu tiện, ặc…
“Anh đang kể công sao?” Từ Du Mạn hỏi.
“Dĩ nhiên không phải. Anh không muốn em xấu hổ. Đến đây đi bảo bối, để anh giúp em cởi quần áo.”
Đổ mồ hôi, sao không phải nói là ‘COME ON, BABY?’
Cuối cùng, da mặt của cô không dày bằng Cố Uyên, đành phải nhận thua. Thật ra giống như anh nói, không có gì phải ngượng ngùng. Từ Du Mạn rất hưởng thụ sự chăm sóc cao cấp của anh, nhắm mắt lại thầm nghĩ. Nằm tắm, động cũng không cần động, có người giúp lau người, đấm lưng, thật là quá hưởng thụ, quá đã.
“Mạn Mạn.” Từ Du Mạn nghe thanh âm khiêu gợi của Cố Uyên, mở mắt ra nhìn anh.
“Mạn Mạn, em cũng giúp anh tắm đi chứ.” Cố Uyên đáng thương nói.
“. . . . . .”
Chưa được sự đồng ý của cô, anh cũng đã cởi hết toàn bộ quần áo của mình, cứ như vậy trần truồng đứng trước mặt cô.
“Anh rất không rụt rè, lại có phản ứng rồi.” Từ Du Mạn xem thường nói.
Lại nói, tính tình của Từ Du Mạn thay đổi thật sự rất nhanh, vừa rồi còn giống một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, còn xấu hổ nữa cơ. Một lát sau quang minh chính đại nhìn vào bộ phận nào đó của Cố Uyên, còn không e dè mà đánh giá.
“Mạn Mạn, anh là một người đàn ông. Nhìn thấy cô gái của mình thân thể trần truồng ở trước mặt, hơn nữa còn giúp cô ấy tắm, không tránh được chạm vào. Nếu như vậy còn không có phản ứng, Mạn Mạn, em hẳn nên khóc rồi.” Cố Uyên nói. “Như thế nào, rất hài lòng với anh chứ?”
“Hài lòng, hài lòng cực kỳ. Nhưng không biết vừa nãy ai nói, tay của em không thể dính nước, sao bây giờ lại bảo em giúp anh tắm rửa, đây không phải là tự vả vào mồm sao?” Từ Du Mạn liếc Cố Uyên một cái.
“Tay kia có thể dính nước, Mạn Mạn.” Bị thương chỉ là một tay thôi mà.
“Được rồi, vào đi.” Từ Du Mạn nói, bắt được cái bộ vị kia của anh kéo xuống.
Từ Du Mạn tà ác nghe tiếng hút khí của Cố Uyên: “Mạn Mạn, em khiêu khích anh sao?”
“Chính là khiêu khích đấy, anh có thể làm gì được em?”
“Em cứ nói đi?” Cố Uyên bước vào cái bồn tắm lớn vừa khéo có thể chứa được hai người, đè lên trên người cô, rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Bồn tắm lớn nhà bọn họ cũng rộng ghê, vừa khéo đủ cho hai người, cái thiết kế này rõ là. . . . . .
Cố Uyên vốn muốn dịu dàng một chút, từ từ mà đến, Mạn Mạn mới tỉnh lại, không nên quá khích. Nhưng vừa hôn lên đôi môi mềm mại của cô thì anh không khắc chế được chính mình nữa.
Lúc đầu anh còn hết sức dịu dàng, cẩn thận dè dặt hôn đôi môi của cô. Lưỡi của anh dịu dàng dụ dỗ cô mở miệng tiến quân thần tốc, bàn tay đỡ lấy cái gáy của cô không để cho cô né tránh, chuyên tâm hôn cô. Đầu lưỡi của cô cũng bởi vì anh thuần thục trêu đùa mà uốn éo, cùng anh dây dưa không rời. Xâm nhập như vậy, triền miên như vậy giống như muốn hôn vào trong lòng cô, cùng với linh hồn của cô quấn quýt chung một chổ, không bao giờ tách ra nữa.
Đôi tay mảnh khảnh trắng nõn không biết từ lúc nào đã tự giác vòng lên cổ của anh, khiến hai người càng thêm thân mật quấn quýt cùng nhau. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Vết thương nơi cổ tay còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, càng thêm mấy phần quanh co khúc khuỷu.
Bàn tay nhỏ nhắn ý thức vỗ về chơi đùa mái tóc dày của người đàn ông, khuôn mặt càng thêm kề sát vào anh, dường như đang khao khát anh yêu mến nhiều hơn. Sự chủ động của cô khiến ngọn lửa trong anh lập tức cháy lên, lửa dục đột nhiên bùng lên.
Dưới thế công mãnh liệt của Cố Uyên, nụ hôn của Từ Du Mạn tràn ngập mùi thơm, trong mũi càng thêm tràn đầy mùi trên người anh. Không thơm nhưng rất mát lạnh. Cô dần dần quên mất chính mình có còn đang hô hấp hay không, trong đầu hoàn toàn là sự gắn bó khắng khít với anh.
Cô mềm mại tựa vào trong ngực anh, mặc cho đầu lưỡi của anh chiếm cứ trong miệng cô, ở trong miệng của cô tùy ý làm bậy. Cố Uyên thâm tình mút vào đầu lưỡi hồng của Từ Du Mạn, cuốn nó vào trong miệng của mình, thật sâu, thật cẩn thận giống như đang thưởng thức mỹ vị hiếm có trên thế gian, say mê trong đó.
Đầu lưỡi nho nhỏ, vừa mềm vừa tê, giống như không phải là của mình vậy. Từ Du Mạn đột nhiên dùng sức, khiến chính mình càng gần anh hơn, giữa hai người không còn một chút khoảng cách. Nụ hôn này không dịu dàng cũng không ngọt ngào, mà cứ triền miên khiến lòng người say mê, mãnh liệt như vậy đến mức khiến người ta hít thở không thông. Không vừa lòng với việc chỉ có môi cùng môi, lưỡi cùng lưỡi dây dưa qua lại, tay của anh bắt đầu từ từ an ủi, chuẩn bị cho cô…
Buổi tối ăn cơm tối, Từ Du Mạn mới từ từ tỉnh lại. Cố Uyên đã rời giường, bên cạnh không có một bóng người. Cô rời giường nhìn thấy mấy dấu vết hồng hồng tím tím trên người mình, mặt hơi ửng hồng. Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ mặc xong, cô mới đi ra ngoài.
Ở trên bậc cầu thang, cô còn chưa đi xuống, chỉ nghe thấy mẹ chồng đang trách ông xã của cô.
“Con xem con đi, thời gian dài như vậy cũng vượt qua được rồi, sao lại nhịn không được một lúc. Bé Mạn mới tỉnh lại, con liền làm cho nó bất tỉnh, con có phải lâu rồi chưa bị mẹ đánh hay không? Vợ là vợ của con, chính con làm sao lại không biết quý trọng chứ? Thật là không biết nên nói con như thế nào nữa.”
Cố Uyên cúi đầu, khiêm tốn nghe Tôn Tôn quở trách. Anh cũng biết mình sai rồi, khi đó anh không khắc chế được chính mình.
“Mẹ.” Từ Du Mạn đi xuống lầu.
“Mạn Mạn tỉnh rồi. Đứa con này của mẹ thật sự phải giáo huấn một chút rồi. Con không thể quá nuông chiều nó, mặc cho nó dính vào.” Thời gian càng dài, Cố Uyên càng sâu sắc hoài nghi anh chính là con được nhặt về, Mạn Mạn mới là đứa con thật sự bị thất lạc bên ngoài của bọn họ. Thế này cũng quá thiên vị rồi.
“Không sao ạ.”
“Cho dù không sao cũng không thể nuông chiều nó, phải chú ý thân thể. Mặc dù mẹ rất muốn ôm cháu.”
Bà rất sớm đã muốn bồng cháu rồi, nhưng suy tính đến Mạn Mạn lúc này muốn chuẩn bị lên đại học, tuổi vẫn còn tương đối nhỏ cho nên mới không thúc giục. Bà không thể quá ích kỷ, làm trễ nải việc học của bé Mạn.
“Dạ, con biết rồi.”
Những thứ này vốn chính là chuyện của hai người, lại bị người khác nói ra, mặc dù là mẹ, nhưng cũng không khỏi xấu hổ. Tôn Tôn cũng nhìn thấu, nói tiếp: “Thôi, chuyện của vợ chồng son các con, mẹ không quản được, tự mình chú ý là được. Nếu đều dậy rồi, vậy thì ăn cơm, ăn cơm.”
“Dạ.”
Trên bàn cơm, ông cụ Cố chợt nhắc tới: “Bé Mạn, có phải cháu thi vào đại học G hay không?”
“Đúng vậy ạ. Sao vậy ông nội?”
“Không có gì, đến lúc đó một mình cháu ở nơi đó, lại không có người chăm sóc. Lúc đầu khi đăng ký trường học sao không bàn bạc với chúng ta một chút chứ?” Nếu học ở Bắc Kinh, người trong nhà cũng náo nhiệt hơn nhiều.
“Ông nội, đại học G là mơ ước từ nhỏ của cháu. Cho nên cháu mới…” Từ Du Mạn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Dù sao mọi người đều ở Bắc Kinh mà cô lại chạy tới Thượng Hải.
“Không sao, ông chỉ là tùy tiện nói một chút thôi.” Aiz, xem ra chính mình già rồi, cũng hi vọng con cháu ở bên cạnh.
Ăn xong cơm tối trở về phòng, Cố Uyên lấy ra thư thông báo của đại học G: “Mạn Mạn, giấy thông báo nhập học được gửi đến lúc em đang hôn mê.”
Từ Du Mạn hưng phấn nhận lấy thư thông báo trúng tuyển, vui mừng hiện rõ ở ngoài mặt.
“Hắc hắc, thầy Cố, về sau anh không phải là thầy giáo của em nữa.”
“Ai nói không phải? ?”