Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 1: Chương 1: Gặp nhau ở Trầm Luân




“Thật là, làm sao lại gặp thầy ấy ở trong này chứ?” Từ Du Mạn ảo não suy nghĩ, nhưng là không thể không nhìn về phía trước mặt là áo sơmi trắng, toàn bộ cúc áo đều ngay ngắn nắn nót, đó là thầy giáo Ngữ Văn mới của cô, đồng thời người đàn ông đang mỉm cười này cũng là chủ nhiệm lớp của cô. Thầy giáo Ngữ Văn này vừa đến trường bọn họ đã trở nên nổi bật rồi.Từng tham gia nghiên cứu Thạc sĩ và Tiến sĩ tại đại học Cambridge, còn có bộ dạng làm cho người ta không thể dời mắt được, dáng người kia cũng cực kì tốt. Nghe nói người đàn ông mặc áo sơmi nhìn trông đẹp mắt thì dáng người nhất định tốt lắm, cho nên dáng người của anh tuyệt đối không tồi đâu nhỉ. Người đàn ông như vậy tự nhiên đến trường trung học bọn cô làm thầy giáo Ngữ Văn, nếu không có chút chấn động gì thì chắc là ở phía Tây xuất hiện song song hai mặt trời rồi.

Không nghĩ tới ở Trầm Luân mà cũng gặp phải người đàn ông đã làm chủ nhiệm lớp kiêm thầy giáo Ngữ Văn của bọn cô cách đây một tuần. Thật là xuất môn không xem hoàng lịch. Từ Du Mạn không có hy vọng người đàn ông này nhớ cô là ai, tuy rằng hiện tại anh chỉ mới làm thầy của cô có một tuần, nhưng là ngày nào bọn họ cũng tiếp xúc, cũng không dưới bảy lần. Ai bảo cô là người thứ hai nằm trong ban lãnh đạo lớp - lớp trưởng đó. Còn người đứng đầu tất nhiên là thầy chủ nhiệm.

“Chào thầy, thật khéo.”

Cố Uyên chau mày, anh không nghĩ đến trong Trầm Luân sẽ gặp được Từ Du Mạn. Cô bé này chẳng phải là người được các thầy cô khen ngợi , là lớp trưởng của lớp anh chủ nhiệm đây sao, sao có thể tới chỗ như thế này?

“Cố Uyên, là học sinh của cậu sao?”

Người đàn ông có đôi mắt đào hoa bên cạnh Cố Uyên nhìn nhìn Từ Du Mạn, sau đó hỏi Cố Uyên.

“Ừ.”

Cố Uyên cũng không biết nên nói gì. Vốn anh cũng không có gì muốn nói. Chẳng qua là hơi có chút kinh ngạc, đối với Từ Du Mạn là học sinh giỏi, tại sao lại đến nơi này, anh không có hứng thú muốn biết. Anh đến Trầm Luân bất quá là tới gặp bạn tốt Yến Trầm Phong mà thôi. Chính là người có đôi mắt đào hoa bên đứng bên cạnh anh. Đáng tiếc là Yến Trầm Phong lại hiểu sai ý của cô, lập tức giữ cô lại:

“Làm sao cô lại đến đây? Cô chưa thành niên mà lại đến đây? Có phải không muốn đi học nữa không?”

Hắn cho rằng Cố Uyên sẽ để ý đến việc học sinh của mình chạy tới nơi này. Dù sao, khi Cố Uyên lên cấp ba liền muốn thi vào trường làm giáo viên. Cô bé này, xem ra hẳn là không đến 18 tuổi. Cho nên hắn mới có hành động như vậy. Lúc này, Từ Du Mạn đã lên tiếng:

“Tôi đã trưởng thành, năm nay đã 19 tuổi. Anh có cần xem chứng minh thư hay không?”

Từ Du Mạn vô tình gặp thầy giáo nên có chút xấu hổ và hoảng loạn không biết làm sao, nhưng giờ đã không còn cảm giá đó. Khi Từ Du Mạn nói ra lời này, trừ bỏ làm cho Cố Uyên nhíu mày, một chút phản ứng cũng không có. Người có liên quan lại không tỏ thái độ khiến Yến Trầm Phong cũng có chút xấu hổ. Vốn tưởng rằng Cố Uyên làm giáo viên chủ nhiệm thì tính tình sẽ thay đổi, không nghĩ tới vẫn giống trước kia là một người đức hạnh, đối với mọi chuyện vẫn thờ ơ. Yến Trầm Phong cũng không có ý định kiểm tra chứng minh thư của Từ Du Mạn. Dặn dò quản lí đưa cho Từ Du Mạn một thẻ hội viên, coi như là nhận lổi thất thố vừa rồi. Từ Du Mạn không chút khách khí tiếp nhận tấm thẻ hội viên. Từ Du Mạn vẫn thường hay đến đây, nhưng cô cũng biết muốn được thẻ hội viên nơi này không phải dễ dàng, vì vậy không cần bỏ quả cơ hội tốt. http://diendanlequydon.com

“Chúc thầy chơi vui vẻ. Em về nhà trễ ba mẹ sẽ lo lắng, nên em xin phép về trước. Bái bai.”

Từ Du Mạn nói xong, liền lôi kéo cô bạn Thẩm Mặc Dư ra khỏi Trầm Luân. Yến Trầm Phong nhìn nhìn đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay, đã một giờ sáng mà nói về nhà trễ, liệu có vấn đề gì nhỉ ?

“Cô học trò này của cậu thật thú vị nha.”

“Đi thôi, ngày mai mình còn phải lên lớp.”

Cố Uyên cũng không đợi Yến Trầm Phong nói nữa, cũng đi ra khỏi Trầm Luân. Cố Uyên kia, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày có người xuất hiện đánh vỡ biểu cảm ngàn năm không thay đổi của cậu. Yến Trầm Phong hung hăng suy nghĩ.

“Con nhóc, kĩ thuật nói dối của cậu càng ngày càng lợi hại đấy, mặt không đỏ, hơi thở không gấp. Ngay cả mình cũng cho rằng cậu đang nói thật, cái gì mà về nhà trễ ba mẹ cậu sẽ lo lắng chứ. Ha ha. Nhưng Từ Du Mạn này, anh ta thật sự là thầy của cậu à?”

Thẩm Mặc Dư ra khỏi Trầm Luân rồi mới hỏi. Vừa rồi ở trong Trầm Luân, cô không tiện mở miệng hỏi, dù sao trường hợp như vậy . . .

“Thế nào? Vừa ý sao? Muốn hay không muốn, mình giới thiệu cho cậu?” Từ Du Mạn vui đùa nói.

“Ý của mình là muốn nói người đàn ông này thoạt nhìn không tệ, cậu có nghĩ vậy hay không hả?”

“Có hả?.”

Từ Du Mạn không suy nghĩ mà nói. Cô cũng không phải đối với bản thân quá mức tự tin, mà là trong lúc chỉ có hai người nên các cô tùy tiện vui đùa. Tuy rằng nói như vậy nếu như bị người khác nghe được khẳng định sẽ nói các cô không tốt. Nhưng khi hai cô ở cùng, từ trước đến giờ đều là như vậy không kiêng nể gì.

“Nhưng mà mình không có hứng thú.”

“Ha ha, mình biết chắc cậu sẽ nói như vậy mà. Du Mạn, đêm nay tới nhà mình ngủ đi?”

“Vẫn là tới nhà mình tốt hơn.”

Từ Du Mạn nhàn nhạt nói. Thẩm Mặc Dư cũng không nói cái gì thêm. Cô biết Từ Du Mạn lựa chọn như vậy là có nguyên nhân. Kỳ thực, cô cũng không muốn trở về chỗ kia, không biết nơi đó còn có thể gọi là nhà hay không? Nhà Từ Du Mạn cách Trầm Luân không quá xa, lá gan của hai cô choai choai rất lớn, cứ như vậy đi bộ trên đường trở về nhà Từ Du Mạn. Nhà Từ Du Mạn ở tiểu khu Hoa Dương, là một khu nhà chung cư. Phòng ở không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Từ Du Mạn với Thẩm Mặc Dư cùng bảo vệ tiểu khu đều rất quen thuộc, nhìn thấy hai cô, bảo vệ lập tức mở cửa để hai người đi vào. Một bên cửa vừa mở đã nói

“Lần sau các cháu về sớm chút đi. Hai cô gái ở bên ngoài rất nguy hiểm.”

“Đã biết, chú dài dòng quá.”

Từ Du Mạn nghịch ngợm nói. Có thể cùng bảo vệ nói chuyện như vậy, chứng minh bọn họ quả thật rất thân thiết rồi. Từ Du Mạn lấy chìa khóa ra, mở cửa. Thẩm Mặc Dư tháo đôi giày xanh cô thường mang ra thay vào đôi dép lê Spongebob Squarepant. Từ Du Mạn thay đôi giày màu hồng bằng đôi dép lê Spongebob Squarepant. Trong phòng tắm có hai khăn rửa mặt, hai khăn tắm, hai cái ly súc miệng, hai bàn chải đánh răng, cái gì cũng đều là đôi. Đó là của cô cùng Thẩm Mặc Dư . Rửa mặt xong, Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư ngã xuống giường, ngủ thật say. Trước khi ngủ Từ Du Mạn không quên chỉnh đồng hồ báo thức.

Cố Uyên mới từ Anh Quốc trở về, còn chưa tìm được nhà ở. Cho nên tạm thời anh ở cái tổ nhỏ của Yến Trầm Phong. Là ngôi nhà của Yến Trầm Phong tự mình mua ở bên ngoài. Yến Trầm Phong gần đây trong nhà có chuyện, nên cũng không có ở chỗ này. Thật là quá tốt cho anh. Cho dù hai người là bạn bè thân thiết, nhưng Cố Uyên không thích ở cùng nhà với người khác .Cho nên trong khi Cố Uyên ở nhờ tổ nhỏ của Yến Trầm Phong, anh cũng nhờ người nhờ hỗ trợ tìm nhà. Sau khi Cố Uyên trở về tắm rửa qua loa, sau đó đọc sách một lúc rồi mới ngủ. Đây là thói quen của anh. Mặc kệ rất trễ hay mệt mỏi, nhưng tất cả phải theo quá trình. Cố Uyên không có đặt báo thức, mặc dù hiện tại đã rất trễ, nhưng ngày mai anh vẫn có thể thức sớm.

Từ Du Mạn bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức, lúc đó cô vẫn đang nằm mơ. Bị đánh thức khi đang mơ, cô không lập tức rời giường, mà nhắm mắt ngủ thêm một lát. Cô luôn cài đồng hồ báo thức kêu sớm một tiếng. Mười phút ngủ nướng, cộng với 30 phút làm bữa sáng ăn bữa sáng, còn lại 12 phút ngồi xe, năm phút đi vào trường. Thời điểm ba phút chuông reo tiến vào phòng học là vừa. Nói chung, Từ Du Mạn có thể giống như các bạn khác không cần đi học sớm. Nhưng Từ Du Mạn lại là lớp trưởng, cô phải đến sớm giữ trật tự của lớp.Thầy cô cũng khuyên cô không cần đến sớm, hoặc là có thể ở nội trú, cô đều cự tuyệt.

Làm xong bữa sáng, Từ Du Mạn ăn một nửa, để lại một nửa trong nồi để một lát Thẩm Mặc Dư ngủ dậy thì ăn.Từ Du Mạn đi đến gần lớp học thì cảm thấy không khí có chút là lạ. Bình thường mọi khi cô vào đến lớp thì trong lớp mới trật tự, hôm nay không biết thế nào mà cô còn chưa tới đã yên tĩnh như vậy rồi? Ngay cả Lâm Lam cùng Vương Nguyệt rất thích nói chuyện cũng không nói chuyện. Từ Du Mạn đi vào lớp ngẩng đầu nhìn lên bục giảng đã thấy Cố Uyên ngồi nghiêm túc ở đó.

“Bạn học Từ Du Mạn, em đến muộn.”

Cố Uyên nhìn lướt qua Từ Du Mạn, cúi đầu, viết gì đó xuống sổ. Từ Du Mạn biết ngay là sổ điểm danh.

“Thưa Thầy, lúc em vào lớp, chuông mới reo ba tiếng, không thể gọi là đến muộn.”

Từ Du Mạn căn cứ vào điều này mà bảo hộ quyền lợi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.