Giáo Sư Mục Của Sinh Viên Lạc.

Chương 17: Chương 17




Đáp lại anh chỉ toàn tiếng gió xào xạc trong tán lá um tùm, lúc nghe tin cô đi lạc 1 mình, phút chốc tim anh đập trật nhịp rất mạnh và cứ thế loạn cả lên. An Nhiên đứng bất động đã 3 phút, lần này thì xác định là cô đi lạc rồi, tự dưng cô thấy bất an vô cùng, cô chưa từng đến đây, cô không biết đi đường nào cả, cô muốn thấy lão cầm thú của cô, lão có biết cô bị lạc không ? Có khi nào cô lạc luôn không, ngộ nhỡ cô không tìm thấy lối ra thì sao, nghĩ đến đây, cô thấy sợ. William hiện tại mất bình tĩnh vô cùng, anh đã chạy suốt 1 giờ liền mà vẫn không tìm thấy cô, ở đây rộng quá, anh cũng chưa từng tới đây nên việc tìm cô vẫn rất làm khó anh.

Sau đó, anh nghe tiếng chửi thề ở phía bên trái của anh, anh dừng lại, anh rọi đèn sang bên phía phát ra tiếng động, anh bước vào, là cô, đang ngồi ở giữa rừng cây, An Nhiên quay lại nhìn anh, mặt cô bị nhánh cây làm xước 1 chút, William bước tới, anh đưa tay kéo cô đứng dậy rồi ôm lấy cô :

-Đừng đi 1 mình như thế.

An Nhiên cũng khá bất ngờ, nhưng sau đó cô cũng ôm lấy anh, phía sau lưng áo của ướt như là anh vừa ngâm người trong nước :

-Xin lỗi … em xin lỗi …

William ôm cô rất chặt, anh sợ buông ra thì cô lại lạc mất, An Nhiên thấy anh ôm chặt lấy cô, nên nói :

-Em không thở được.

William vừa cúi xuống định hôn cô thì tiếng các thầy khác vang tới :

-Thầy Mục ơi …

An Nhiên vội đẩy anh ra và gọi to :

-Thầy ơi, ở đây !

Sau đó thì tất cả rời khỏi khu rừng, An Nhiên về tới trại thì tất cà các bạn của cô xúm vào ôm chầm lấy cô, An Nhiên cười rồi bảo mình không sao, thầy Mục gõ vào 1 chiếc cốc thủy tinh rồi nói :

-Khuya rồi, các em về lều đi, bạn An Nhiên sang lều tôi nói chuyện 1 chút.

An Nhiên vâng vâng dạ dạ, mọi người tản ra về lều ngủ, William dẫn cô sang lều của anh, anh ngủ 1 mình 1 lều, đúng là khó tính mà, William nói :

-Ngồi xuống đấy.

An Nhiên vừa ngồi xuống thì anh đưa cho cô 1 cốc cacao nóng, là thứ cô thích uống nhất ở nhà anh. William lấy hộp y tế nhỏ trong vali của anh ra, sau đó anh ngồi xuống đối diện cô :

-Xoay lưng lại với tôi.

An Nhiên làm theo lời anh, sau đó William kéo áo cô lên 1 chút, nhìn vết thương sau lưng cô đang rỉ máu, anh bắt đầu rửa vết thương cho cô rồi dán 1 miếng gạc vào. An Nhiên nói :

-Cám ơn.

William thở dài ra, anh lại nói :

-Được rồi, xoay lại phía tôi.

An Nhiên xoay lại, mặt cô đỏ bừng, William đưa tay chạm vào mặt cô, sau đó anh nói :

-Em thật khiến tôi đứng tim.

Nói rồi anh lại lau sạch vết thương trên mặt cô và dán băng cá nhân lên đấy, anh còn sờ trán cô xem cô có nóng không, An Nhiên thật sự rung động trước anh rồi, cô chính thức rơi vào trạng thái “yêu” anh mất rồi. William hôn khẽ vào trán cô, cứ nghĩ anh dừng lại nhưng anh lại tiến xa hơn, anh vùi xuống hôn cô, không nhẹ nhàng mà cũng không mạnh bạo, An Nhiên mất thăng bằng, cô ngã người ra sau. William cũng chẳng dừng lại, anh vừa hôn cô vừa đưa tay vào trong lưng áo của cô, anh nhanh chóng tháo khóa áo trong của cô, An Nhiên nằm dưới người anh vừa thích vừa lo, sợ có người đi vào, lúc đó thì anh chết chắc. An Nhiên định bảo anh dừng lại thì thấy đau trước ngực, cha mẹ nó, anh cắn cô, William nhìn cô rồi nói :

-Cúp B quả là nhỏ.

An Nhiên vừa giận vừa nhục nhã, thấy thì cũng thấy rồi, có cần phải đâm chém thêm không ? Sau đó ngoài lều có tiếng thầy giáo gọi vọng vào trong lều của William :

-Thầy Mục đừng mắng trò ấy nữa.

An Nhiên kéo áo lại và đẩy anh ra, William nói :

-Ngày mai tôi đưa em về trước.

An Nhiên gật gật đầu rồi đi về lều của cô ngủ, kết thúc một đêm dài lắm chuyện rắc rối. Sáng hôm sau thì William gọi tài xế riêng của anh đến đón anh và cô, An Nhiên nhìn anh rồi nhìn xe và hỏi :

-Anh rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy ?

William không trả lời cô, anh mở cửa xe đẩy cô vào rồi anh cũng vào, sau đó anh ra dấu cho tài xế chạy xe đi, William nói :


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.