Giáo Sư Mục Của Sinh Viên Lạc.

Chương 33: Chương 33




Ngày cưới kề cận, An Nhiên phải đi thử áo cưới rồi chụp ảnh cưới cùng anh, rất nhiều khâu rất nhiều giai đoạn, nếu như hôm nay Mục Nhu không phải đến tọa đàm ở trường đại học A thì đã không xảy ra việc An Nhiên la cà khắp nơi cùng đám bạn học cũ và cũng không xảy ra chuyện tày trời. Lạc Nhu Hân phải ngồi tù sau khi Mục Nhu đứng ra chỉ tội ác của bọn họ, mẹ cô ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà bố An Nhiên, cứ tưởng mẹ Lạc Nhu Hân sẽ ăn năn sau tất cả mọi biến cố, nhưng không, bà ta bắt đầu căm hận mẹ con An Nhiên và cả Mục Nhu, hằng đêm bà ta luôn nguyền rủa một cách độc ác trước khi đi vào giấc ngủ, khi nghe tin đám cưới của An Nhiên và Mục Nhu sắp diễn ra thì bà ta càng căm giận hơn. Bà ta tự hỏi « tại sao trong khi con gái bà ta phải chịu cảnh cơ hàn trong ngục tù thì ở ngoài này ai cũng vui mừng chuẩn bị lễ cưới cho những kẻ đã đẩy con gái bà ta và cả bà ta vào chỗ khổ cực ».

Mẹ của Lạc Nhu Hân dùng số tiền tiết kiệm mà bà ta còn lại, đã lên kế hoạch trả thù nhà họ Lạc, bà ta dùng mối quan hệ với các nhân vật có chút tiếng tăm trong giới xã hội đen nên đã được giới thiệu một nhóm người chuyên về bắt cóc tống tiền để trả thù.

An Nhiên vừa xuống taxi, định mở cổng thì có 1 chiếc xe đột ngột dừng lại ngay gần cô, An Nhiên chưa kịp nhìn chuyện gì đang xảy ra thì có 3 người đàn ông từ trong xe xông ra, chúng giữ chặt và bịt miệng cô lại bằng 1 chiếc khăn, An Nhiên chưa định hình là gì nữa thì cô đã ngất đi.

Mục Nhu về đến nhà, đèn trong nhà vẫn chưa bật, cả căn nhà bỗng u tối đến kì lạ, anh không nhìn thấy giày cao gót lúc sáng cô mang để trên kệ, bỗng tim anh đập trật 1 nhịp, đã 10h đêm mà cô chưa về sao. Anh bước lên phòng ngủ, cô vẫn chưa về thật, Mục Nhu vội lấy điện thoại trong cặp ra, anh gọi ngay cho số của cô, cô không nghe máy, anh gọi thêm vài lần nữa thì cũng không ai nghe máy, sau đó anh sực nhớ ra tối hôm qua cô có nói đến buổi họp bạn học cũ, thế là anh gọi hỏi Thiện Tôn ngay thì được biết là sau khi họp bạn học cũ thì An Nhiên xin về từ 7h tối, chính cậu đã gọi taxi đưa cô về, sau đó Thiện Tôn cố hỏi anh có chuyện gì nhưng Mục Nhu không nói gì, anh tắt máy. Mục Nhu ngồi ngẫm, trừ mấy đứa bạn học chung thì hầu như cô đâu có thân thiết với ai nữa, anh cố gọi cho cô nhiều lần tiếp theo nhưng vẫn không được. Anh chạy nhanh xuống lầu, định lấy xe đi tìm cô thì anh nhận được 1 tin nhắn từ chính số của An Nhiên với nội dung « Mang mạng đến đổi mạng, nếu báo cảnh sát thì vợ mày chết chắc » và tin nhắn địa chỉ cũng được gửi đến ngay lập tức. Trong lòng anh chấn động, An Nhiên bị bắt cóc sao, kẻ nào dám làm chuyện này, An Nhiên của anh, anh vội vã lấy xe đến chỗ được nhắn trong tin nhắn, vừa lúc Thiện Tôn và Vu Tự cũng vừa chạy đến, nhưng Mục Nhu trong lúc vội nên không thấy xe Thiện Tôn, Vu Tự vội bẻ tay lái chạy theo anh ngay, dự cảm có chuyện chẳng lành đang xảy ra,

Mất khoảng 2 tiếng đồng hồ để đến được tòa nhà bà hoang ở ngoại ô thành phố, Mục Nhu xuống xe, sau đó có vài tên đi ra, 1 trong số chúng nhìn xung quanh xem xe cảnh sát bám theo hay không trong khi 2 tên lực lưỡng khác nhào ra ngay giữ chặt 2 tay anh lại để trói về phía sau và dẫn anh vào trong, Thiện Tôn và Vu Tự dừng xe ở ngoài xa với tòa nhà bỏ hoang, cả 2 âm thầm lẻn vào trong. Mục Như vừa bước vào trong thì đã bị đẩy ngã ra nền đất, An Nhiên bị trói tay và chân, chúng còn bịt cả miệng cô, vừa nhìn thấy anh thì cô đã khóc, vừa cố gắng nói điều gì đó nhưng không thể phát ra thành tiếng. Mục Nhu nhìn tên ngồi giữa cả bọn bắt có và nói to :

-Thả cô ấy ra.

Tên cầm đầu, hắn tuy cao nhưng vẫn thấp hơn Mục Nhu một chút, hắn dùng cây gậy đánh bóng chày vỗ vỗ vào mặt anh mà nói :

-Bọn tao chỉ nhận tiền và làm việc, còn mạng của 2 đứa mày thì do bà ta quyết định.

Mục Nhu nhìn trừng trừng vào vào người phụ nữ đối diện anh, là mẹ của Lạc Nhu Hân, trong tay bà ta có súng, An Nhiên nước mắt cứ rơi lã chã khi nhìn anh, bà ta chĩa vào đầu An Nhiên và nói :

-Nếu như mày không về nước thì con gái tao đâu phải ngồi tù.

Mục Nhu nhìn An Nhiên, nhìn nước mắt của cô mà tim anh như thắt lại, anh gằn giọng nói :

-Dám làm dám nhận, không trốn tránh mới đúng là một con người.

Bà ta dí súng mạnh vào đầu An Nhiên và bật cười như điên như dại :

-Nói hay lắm, giáo sư, để tao xem khi tao bóp cò bắn nát đầu con bé này thì mày còn nói hay vậy được không nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.