An Nhiên khóc nhưng là cô khóc không ra tiếng, Thiện Tôn đưa cô đến kí túc xá, căn dặn vài câu rồi chào cô về. Đến tối, An Nhiên gom hết quần áo, máy tính sách vở của cô và chạy bộ đến nhà William, cô ấn chuông cửa nhà anh liên hồi, thấy anh đi ra, cô mừng rỡ như 1 chú chó con. William nhìn bộ dạng của cô rồi nói :
-Em đi đâu với đống đồ này ?
An Nhiên nói giọng nhỏ :
-Em muốn tá túc thầy vài hôm ?
William nhướng mày :
-Có lợi ích gì cho tôi ?
An Nhiên nói ngay :
-Thầy có thể sai vặt em miễn phí, em sẵn sàng làm việc nhà không công cho thầy …
William ngẫm nghĩ 1 chút rồi nói :
-Vào đi.
Thế là cô bắt đầu sống cùng thầy Mục, bắt đầu 1 cuộc sống tôi tớ làm việc nhà, An Nhiên nhìn anh ngồi vắt chân xem tivi nhàn nhã, cô biểu tình ngay :
-Thầy muốn bỏ đói em phải không ?
William đáp :
-Lau xong nhà đi, tôi đưa em đi mua thức ăn.
An Nhiên vội vàng lau nhanh cho xong, sau đó William giữ đúng lời nói, đưa cô đi siêu thị, nhưng là bắt cô đẩy xe cho anh chọn đồ, tên bặm trợn này, nếu không phải là cô muốn biến mất cho bố cô không tìm nữa thì cô đâu phải ì lưng ra chịu khổ ải do anh dành cho cô thế này đâu. William nói :
-Sau này, em tự đi 1 mình đi.
An Nhiên ném vài gói bánh vào xe rồi nói :
-Em không phải là người biết kìm chế đâu nha thầy, em mà đi 1 mình thì tương lai thầy sẽ ra đường mà sống đấy.
William đáp :
-Khi đó em cũng sẽ là giúp việc cho tôi.
-(>w<) …
William kéo cô sang gian hàng mỹ phẩm, anh lấy vài thứ anh cần, toàn là đồ cao cấp, An Nhiên đứng tần ngần một hồi, William nhìn cô rồi nói :
-Em đã có mấy thứ vật dụng cá nhân chưa ?
An Nhiên nói :
-Tôi về kí túc xá lấy là được rồi, đồ ở đây đắt lắm, tôi không muốn bị “viêm màng túi”.
William hỏi tiếp :
-Thích màu gì ? Cấm em thích màu trắng nhé.
An Nhiên hừ nhẹ rồi trả lời là màu xanh lá, William kéo xe đẩy về phía vật dụng cá nhân, anh lấy 1 bàn chải đánh răng màu xanh, 1 khăn mặt màu xanh, lược màu xanh và tất cả những thứ anh lấy đều màu xanh, cho tất cả vào xe đẩy. An Nhiên nhìn anh rồi hỏi :
-Hết thích màu trắng rồi à ?
William vừa đưa tay lấy lọ sữa tắm trên kệ vừa trả lời cô :
-Dù sao thì cũng là nhà tôi, tôi muốn mọi thứ phải mới.
An Nhiên bặm môi nhìn anh, anh thật thích làm theo ý anh, cô lại thấy anh lấy những sữa tắm của con gái, anh đột nhiên nhìn vào những cây son trong tủ trưng bày, anh hỏi cô :
-Môi em xấu thật, nên chăm sóc đi chứ ?
-(>w<) … Đúng là vô duyên chúa mà – An Nhiên ném nguyên câu vào mặt anh.
Cô nhân viên bước tới, nhìn William rồi mặt hơi đỏ, lên tiếng :
- Anh cần xem không ạ ?
William vừa nhìn hàng son trong tủ vừa trả lời cô nhân viên bán hàng :
-Lấy loại tốt nhất cho cô ấy.
An Nhiên ngớ người, anh mua son cho cô sao ??? Chuyện kinh thiên động địa mẹ nó rồi, lúc ra tính tiền, An Nhiên nhìn những con số mà hoa cả mắt, sau hôm nay cô có thể chắc chắn 1 điều cứng như kim cương là “Mục Nhu William rất rất biết cách ngược đãi người đi cùng”. William đặt mấy túi đồ vào ghế sau của xe, trong khi An Nhiên đã tự động leo lên xe trước, anh mở cửa rồi nói :
-Đói chưa ?
-Chưa, nhưng nắng lắm, đi về đi. – An Nhiên đáp.
William nhìn cô rồi phán :
-Em có trắng đâu mà sợ nắng làm đen da.
-(>w<) …