Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 13: Chương 13




Edit: Kara.

____________

Cách đại học Bình thành không xa là phố bar. Bar thường hay gay bar có đủ. Hắn cũng có quán bar hay đến, còn xưng huynh gọi đệ với ông chủ.

Ông chủ quán bar tên là Quân Nhiên, lớn lên nói cực kỳ nhiều, cứ như có 80.000 cái miệng sống khắp toàn thân vậy.

Mái tóc dài gần đến eo, bảo vệ tóc còn quan trọng hơn bảo vệ mạng. Có thể đánh người, có thể đập quán nhưng làm rụng một sợi tóc anh ta có thể khóc ba ngày.

Thẩm Tuyển Ý không phải kiểu người tìm niềm vui trong yên tĩnh nhưng mỗi lần đến đây tình cờ gặp anh ta đều cảm thấy thần kinh đau suốt ngày. Hắn tình nguyện đi quán bar gào khóc thảm thiết nhà hàng xóm còn hơn.

Hôm nay vốn dĩ không định tới, là Quân Nhiên khóc lóc gọi hắn, nói anh ta bị chú hai của hắn đá, anh ta không làm thím hai được nữa.

Đi đến cửa đã thấy Quân Nhiên thủ sẵn ghế nhỏ ngồi trước cửa, mặt mũi bi thương. Phía sau là cửa lớn quán bar đóng chặt, thấp thoáng có tiếng nhạc truyền ra, mà anh ta ngồi đây rất giống tú bà mời khách.

“Anh đây là, làm gì vậy?”

Quân Nhiên không trả lời.

Thẩm Tuyển Ý đi đến bên cạnh anh ta. Người người đi qua đi lại nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn nổi da gà, nhướn mày nói: “Anh bị heo đâm?”

“Phi.” Quân Nhiên thay đổi tư thế, một tay chống cằm nói: “Hắn muốn đâm tôi đã tốt. Tôi thất tình cậu biết không, tôi bị chú hai của cậu đá. Tôi thật thê thảm nha.”

“...” Thẩm Tuyển Ý nhìn anh ta sắp khóc như mưa, cân nhắc hỏi: “Hắn nói thế nào?”

“Hắn nói ‘xin lỗi, cậu rất tốt, nhưng chúng ta không hợp.’ Nghe xem, mẹ nó nói nhảm cái gì. Đây là lời con người có thể nói sao? Hả?”

Thẩm Tuyển Ý há miệng, nhất thời không biết nói gì. Quân Nhiên lớn lên cực kì đẹp, nếu nhất định phải so sánh, chỉ kém Phó Thanh Sơ một chút nhỏ.

Bởi vì khí chất hai người khác nhau. Quân Nhiên là kiểu Omega xinh đẹp quyến rũ hấp dẫn hơn người, Phó Thanh Sơ chỉ cần một ánh mắt, có thể dọa lui toàn bộ người mơ ước anh.

Hứa Dịch thích Phó Thanh Sơ, Thẩm Tuyển Ý biết.

Cậu ta không dám để lộ trước mặt Phó Thanh Sơ, hắn cũng biết. Không vì lý do gì khác, là do bản mặt lạnh nhạt của anh. Dựa vào ánh mắt cũng khiến người ta chết rét.

Là như vậy đấy.

Quân Nhiên thở dài, đứng lên xách theo ghế nhỏ vào trong quán, vừa đi vừa nói: “Hôm nay cậu đến uống với tôi, không say không về. Cơn tức này không thể nuốt trôi! Thôi, loại người như cậu không hiểu đâu, cậu chưa bị người nào đá. Tôi thật thảm, Quân Nhiên hỡi, thật thê thảm. Cậu không biết đâu, lúc tôi với hắn còn ở bên nhau, cả ngày tôi như vợ hiền mẹ tốt sắp hoàn lương. Bây giờ hắn nói 'không hợp'! Trách ai nha, tôi chỉ muốn tìm người đàng hoàng kết hôn thôi mà. Tôi sống đến hiện tại không hổ thẹn với quá khứ, chẳng lẽ không cho phép lãng tử quay đầu sao?”

Anh ta nói một mình liên tục từ đầu đến cuối. Thẩm Tuyển Ý cảm thấy anh ta coi hắn như hốc cây thì phải. Hình như anh không có ý định thảo luận biện pháp giải quyết, tìm một người nói chuyện là ổn.

“Anh gọi tôi tới làm gì. Trong quán thiếu gì người nghe anh nói nhảm.” Thẩm Tuyển Ý ngồi trước quầy bar, đau đầu.

Tiểu Trì lớn tuổi hơn Thẩm Tuyển Ý nhưng vẫn khách sáo cười cười gọi hắn “Thẩm ca”, thuần thục pha một ly rượu nồng độ không cao đẩy về phía hắn.

“Cậu đừng để ý đến anh ta. Cả ngày nay nhắc mãi không tìm thấy chú hai của cậu. Chắc tìm cậu trút giận đấy.”

“Này này này thứ đồ chơi này cũng uống hả. Cho tôi hai ly rượu mạnh, muốn mẹ nó một trăm độ.” Quân Nhiên vỗ quầy bar, không biết lại nổi điên cái gì.

Tiểu Trì liếc anh ta một cái, không biết lớn nhỏ nói: “Một trăm độ cái rắm, có văn hóa đi bar không? Uống thứ đồ chơi này cho tỉnh đi.”

Nói xong, đẩy cho anh ta một cốc giống y như Thẩm Tuyển Ý.

Quân Nhiên cũng không để ý, nâng lên một lần cạn sạch, tạm dừng hồi sức, túm cánh tay Thẩm Tuyển Ý nói: “Để anh trai nói cho cậu biết nha, sau này yêu ai cũng đừng yêu loại người bề ngoài chính nhân quân tử. Thực tế chính là mẹ nó cặn bã từ trong xương, bã rõ rõ ràng ràng.”

Thẩm Tuyển Ý gõ gõ mặt bàn, “Lấy loại nồng độ cao nhất ở đây, cho anh ta hai ly.”

Tiểu Trì tự động bỏ qua những lời vô nghĩa của ông chủ, nói chuyện phiếm với Thẩm Tuyển Ý: “Mấy ngày trước tôi đến trường cậu tìm người làm ít chuyện, thấy cậu đè giáo sư Phó lên tường không biết nói cái gì, không thèm coi chừng người khác luôn. Cách vài mét tôi cũng ngửi thấy tin tức tố của cậu. Hai người có quan hệ gì nha?”

Thẩm Tuyển Ý ngẩn ra, “Anh biết Phó Thanh Sơ?”

“Trước đây anh ấy cũng thường đến quán chúng tôi. Thường ngồi đây.” Tiểu Trì chỉ chỉ, vị trí phía sau chậu cây lớn ở góc đông nam, mành trúc che khuất bàn đơn, tầm nhìn rất hẹp.

“Anh ấy đến uống rượu?”

Tiểu Trì nở nụ cười nói: “Rất lâu không đến rồi, chắc nửa năm đi. Lần đầu tiên anh ấy đến phải cách đây hơn năm năm rồi. Lúc đó cậu đang học cấp hai nhỉ, còn là nhóc con đấy.”

Thẩm Tuyển Ý nâng cốc đưa cho Quân Nhiên đang lải nhải. Cũng đúng, hình xăm anh cũng có, không phải cao tăng khổ hạnh thanh quy giới luật gì cả.

Tiểu Trì hóng hớt nhìn hắn: “Nói mau, hai người các cậu có quan hệ gì.”

Thẩm Tuyển Ý uống một ngụm rượu, theo thói quen xoay cốc trên bàn một vòng, nói: “Người ta là Beta, tôi với anh ấy có thể có quan hệ gì.”

“Cậu còn để ý cái này?” Tiểu Trì rót chén nước đưa đến, cười nói: “Không phải lời thật lòng. Có phải giáo sư Phó không ưa cậu?”

Thẩm Tuyển Ý liếc hắn một cái, cười nhạo: “Không ưa tôi? Anh không biết tôi và anh ấy là tình địch? Giữa chúng tôi có ranh giới tam giác.”

Tiểu Trì cười nói: “Giáo sư Phó đến đây uống rượu, nam nam nữ nữ tiếp cận anh ấy rất nhiều. Tôi và ông chủ còn đoán xem anh ấy thích hạng người gì đây. Không ngờ năm năm rồi anh ấy vẫn độc thân.”

Thẩm Tuyển Ý đột nhiên hỏi, “Giáo sư Phó không đi với ai sao?”

Tiểu Trì lắc đầu: “Mỗi lần tới anh ấy đều ngồi đó, chỉ gọi một chén rượu. Không chung bàn với người ta cũng không uống rượu người khác mời. Uống xong liền đi, ngay cả nói chuyện cũng không.”

“Anh ấy đến một mình?” Thẩm Tuyển Ý nhớ lại, hỏi hắn: “Có đến cùng một nam nhân nhìn giống thận hư không? Cao hơn Phó Thanh Sơ khoảng mấy centimet, không đẹp lắm... Không đúng, lớn lên rất xấu.”

“Không có, anh ấy đi một mình.” Tiểu Trì cười hề hề lại gần: “Còn không thừa nhận có hứng thú với người ta? Hỏi nhiều vậy.”

“Nói đùa, tôi khảo sát đạo đức của giáo sư đại học chúng tôi thôi. Nhỡ anh ấy lêu lổng cùng những người ngổn ngang kia, ảnh hưởng tôi... danh dự trường tôi.” Thẩm Tuyển Ý uống hết nước trong cốc.

Tiểu Trì nở nụ cười, không vạch trần.

Thẩm Tuyển Ý để cốc xuống, vừa muốn đứng dậy thì nhìn thấy một người đàn ông từ cửa xông tới.

Động tác của hắn dừng lại.

Người đàn ông đứng trước quầy bar, ánh mắt tàn bạo nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu. Ba chân bốn cẳng xông tới túm người phụ nữ tuổi còn trẻ trong ngực người đàn ông khác, sét đánh không kịp bưng tai đánh hai cái tát.

Người phụ nữ bị gã đánh tỉnh mộng, nằm sấp trên ghế salon khóc. Người đàn ông còn lại đánh nhau với gã. Tình cảnh loạn thành nồi cháo hoa.

Tiểu Trì thấp giọng nói: “Người phụ nữ là vợ gã. Từng đến làm loạn rất nhiều lần, chúng tôi cũng không có cách nào.”

Có khách lấy điện thoại ra bắt đầu phát sóng trực tiếp hiện trường bắt kẻ thông dâm, có người thì ngồi một bên xem trò vui. Tiểu Trì dặn bảo vệ lôi người đi, giải quyết như trước, ném cả ba người ra cửa.

Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu nhìn sang phải, Quân Nhiên không biết nói mệt hay là uống say, nằm nhoài trên quầy bar ngủ không động đậy.

Không biết anh ta thó điện thoại trong túi áo Thẩm Tuyển Ý ra khi nào, chết chìm trong ly rượu.

Thẩm Tuyển Ý hướng phía xa vẫy tay, bảo vệ nhỏ Dư Lỗi đang nhàn rỗi chạy tới hỏi hắn: “Có chuyện gì.”

“Vứt ông chủ xui xẻo của các cậu lên tầng mà ngủ, ngồi đây lại rụng tóc.” Thẩm Tuyển Ý dùng hai ngón tay gắp điện thoại trong ly ra, ném lên bàn nói với Tiểu Trì: “Chờ anh ta tỉnh thì bảo anh ta bồi thường, một đồng cũng không thể thiếu.”

Tiểu Trì cười thu cốc, đáp ứng.

Thẩm Tuyển Ý rời khỏi quán bar. Trời đã khuya, gió đêm mang theo hơi nóng và ẩm ướt thổi qua. Không thoải mái, như bị bàn tay to nhớp nháp buồn nôn sờ lên mặt.

Vừa rồi hắn thuận tay lấy cái kẹo cao su vị bạc hà trên quầy bar, nhét vào trong miệng nhai nhai. Khi đi đến cổng trường bỗng nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc, cao giọng hô: “Này, giáo sư.”

Phó Thanh Sơ mới đi ra từ phòng thí nghiệm, đạp xe đạp chuẩn bị về nhà, nghe tiếng gọi theo bản năng bóp phanh xe dừng lại.

Thẩm Tuyển Ý đi tới, kéo chuông xe đạp của anh, một trận leng keng leng keng vang lên.

“Thân thiện với môi trường vậy, đi xe đạp?” Thẩm Tuyển Ý uống rượu, khóe mắt hơi đỏ, mang theo sự ngông cuồng đặc biệt của tuổi trẻ, giống như sự chân thành thuần khiết không bị ô nhiễm bởi các vấn đề thế gian.

Phó Thanh Sơ run run.

“Cậu uống rượu?”

“Ồ, một chút.”

Đầu xe bị hắn chặn lại không đi được. Phó Thanh Sơ xuống xe, một tay nắm tay lái hơi nhíu mày đứng đối diện hắn trước cổng trường.

Phần lớn sinh viên đi qua đều biết hai người, khe khẽ bàn luận khi nào Thẩm Tuyển Ý và Phó Thanh Sơ đối mặt mà có thể tắt máy dừng chiến.

Có một bạn học nữ nhỏ giọng nói: “Đời này cũng đừng nghĩ.”

Thẩm Tuyển Ý nhìn anh, nhìn một thân thanh lãnh của anh, chợt nhớ tới lời Tiểu Trì nói, câu chuyện xoay vòng: “Mời thầy uống một chén nhé?”

Ánh mắt Phó Thanh Sơ lóe lên, lạnh giọng nói: “Tôi là giảng viên, cậu là sinh viên, ngang nhiên mời giảng viên đi quán bar uống rượu trước cổng trường. Mười hai năm giáo dục bắt buộc dạy cậu như thế?”

Thẩm Tuyển Ý bị anh nói cho kinh ngạc, thầm nghĩ: Tôi đã mười chín tuổi, không phải chín tuổi. Mọi người đều là người trưởng thành, uống chén rượu thì làm sao.

“Giáo sư, mười hai năm giáo dục bắt buộc không dạy tôi không được hẹn giảng viên. Tôi không hiểu.” Nói, hắn nghiêng đầu khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Thầy à, thầy dạy tôi chút gì đó mà mười hai năm giáo dục bắt buộc không dạy tôi, được chứ?”

“A!!!”

Đột nhiên, tiếng kêu xé rách trời đêm yên tĩnh và tiếng nhạc mờ ảo đan xen bên dưới, nghe thật thê thảm hoàn toàn không hợp tại nơi xa hoa đồi trụy này.

Một người đàn ông lao ra từ quán rượu của Quân Nhiên. Ánh mắt lóe lên sự hung ác và vui vẻ quỷ dị.

Lông mày Thẩm Tuyển Ý giật một cái, “Ha. Adrenaline tăng cao như vậy, báo thù thành công.”

Nói xong hắn khều chuông xe Phó Thanh Sơ, đến gần hai bước, hơi cúi đầu, mang theo hơi rượu trêu chọc thần kinh Phó Thanh Sơ.

“Thầy, đã trễ thế này thầy đi về một mình không an toàn. Là một sinh viên ngoan tôi không yên tâm. Đưa thầy về nhà nhé.”



* Theo thiết lập của truyện thì phố bar đối diện cổng trường nhé.

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc Xuyên: Tôi không xấu!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.