Edit: Kara.
____________
Thẩm Tuyển Ý đi tới, không nói gì kéo cổ tay Phó Thanh Sơ, “Tôi có lời muốn nói, cho tôi năm phút. Nói xong tôi liền lăn.”
Phó Thanh Sơ nhìn mặt hắn, cảm thấy cổ tay hơi ướt, nhìn xuống mới phát hiện vết thương trong lòng bàn tay hắn bị nứt chảy máu. Bất ngờ không kịp phản kháng bị hắn lôi đi, chỉ kịp quay lại khẽ gật đầu tạ lỗi với Mạc Cửu.
Mạc Cửu nhìn anh, nhìn Thẩm Tuyển Ý, yên lặng không tiếng động nghiến răng.
Vừa rồi ở trên lầu, anh ta suýt thì mất khống chế.
Khi anh ta đến gần, Phó Thanh Sơ chống tường nhìn anh, âm thanh trầm đục như phát ra từ trong lồng ngực, vừa thấp vừa khàn, “Bác sĩ Mạc, tôi không chấp nhận bất kỳ người nào đánh dấu. Mong anh tôn trọng tôi.”
Mắt Mạc Cửu đỏ lên, không biết có phải do tin tức tố tác động hay không. Tuy Alpha không chủ động phát tình, nhưng sẽ phát tình thụ động nếu bị tin tức tố Omega ảnh hưởng.
Anh ta cắn răng nói: “Nhưng cậu không chịu được nữa! Cậu cứ như vậy sẽ không thể thoát khỏi kỳ phát tình! Cậu thà chết cũng không chấp nhận đánh dấu tạm thời sao?”
Mạc Cửu mất lý trí, anh ta thích Phó Thanh Sơ đã lâu. Nhưng đối với Phó Thanh Sơ, anh ta chỉ là người xa lạ gặp nhau hai lần, hỏi câu như thế này thật sự quá mất lịch sự.
Phó Thanh Sơ: “Chúc Xuyên nói với anh chuyện thuốc cấm thì anh nên biết rằng tôi không chấp nhận bất kỳ người nào đánh dấu. Tôi lựa chọn tin anh, tin anh có thể giúp tôi che giấu thân phận, mà không phải để anh nhân dịp Thẩm Tuyển Ý rời đi đánh dấu tôi.”
“Thẩm Tuyển Ý.” Ánh mắt Mạc Cửu lơ đãng liếc cầu thang, khô khốc hỏi: “Có phải cậu... cậu thích Thẩm Tuyển Ý?”
Ý thức của Phó Thanh Sơ không còn rõ ràng lắm, anh chỉ nói theo bản năng, nói chuyện một lúc nghỉ ngơi một hồi.
Trong lòng Mộ Cửu xuất hiện một tia đố kị mãnh liệt, thiêu đốt lý trí anh ta.
Anh ta nhìn thấy.
Ánh mắt Thẩm Tuyển Ý nhìn Phó Thanh Sơ lúc đó như vại giấm chua nổ tung, lòng chiếm hữu muốn cướp đoạt muốn ôm anh vào trong ngực, sự công kích của hắn và sự bi thương khi Phó Thanh Sơ từ chối.
Anh ta nhìn thấy hết.
“Hai người là thầy trò, chuyện này không được phép! Một khi trường học biết được, cậu và hắn sẽ bị khai trừ. Cậu có rất nhiều thành tựu lớn, chẳng lẽ muốn sự nghiệp tan biến chỉ vì một tên Alpha cả ngày đánh nhau không chí tiến thủ à!”
Nói hơi khó nghe nhưng đó là lời thật lòng của Mạc Cửu. Trong mắt anh ta, Thẩm Tuyển Ý và Phó Thanh Sơ thuộc hai loại người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Phó Thanh Sơ dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Bác sĩ Mạc, tôi nghĩ chúng ta không thân đến mức có thể khiến anh chỉ trích dự định tương lai của tôi.”
“Xin lỗi.”
Phó Thanh Sơ đỡ tường đi về phía nhà vệ sinh, thấp giọng nói: “Không cần.”
“Nếu tôi cưỡng ép đánh dấu cậu!” Mạc Cửu nhìn anh gian nan bước đi, cắn răng hỏi: “Cậu sẽ thế nào? Giết tôi sao?”
Phó Thanh Sơ rũ mắt, lông mi đen dày hạ xuống tự giễu nở nụ cười, “Vậy coi như Chúc Xuyên nhìn lầm người, kết nhầm bạn.”
Mạc Cửu siết tay, hàm răng cắn đến khanh khách vang vọng.
Lời lẽ khéo léo vào thẳng vấn đề, Mạc Cửu nghẹn không ra câu nào. Hai người lặng lẽ đối diện nhau trong tiếng hít thở nhỏ vụn. Thật lâu sau, anh ta chán nản thở dài.
“Tôi quen ông chủ ở đây. Hắn là Omega. Tôi đi hỏi thăm xem hắn có thuốc ức chế không. Cậu đi cùng tôi không?”
Mạc Cửu nghĩ Phó Thanh Sơ sẽ khuất phục, chấp nhận anh ta đánh dấu tạm thời. Nên không nói anh ta quen biết ông chủ nhà hàng ngay từ đầu.
Tuy rằng đánh dấu tạm thời không thể hiện được cái gì, nhưng trong thời gian ngắn cơ thể người đó sẽ ghi nhớ anh ta, sẽ nhiễm mùi và chịu ảnh hưởng của anh ta. Nếu Thẩm Tuyển Ý quay lại, hắn nhất định sẽ ngửi thấy.
Anh ta muốn khẳng định chủ quyền trước mặt Thẩm Tuyển Ý.
Mùi tin tức tố của Phó Thanh Sơ không rõ ràng lắm, hòa lẫn trong huân hương của nhà hàng. Thẩm Tuyển Ý tức giận, bị mùi máu của hắn đè lên, nên nhất thời không phát hiện ra.
Nhưng anh ta đánh giá thấp khả năng tự chủ và sự tự tin của Phó Thanh Sơ.
-
Thẩm Tuyển Ý kéo người đến góc rẽ, tự nắm nắm tay mình, bao vết thương lại.
“Cậu đánh nhau?” Phó Thanh Sơ nhìn vết thương của hắn, nhíu mày hỏi.
“Ừm.” Thẩm Tuyển Ý nói: “Gặp chuyện bất bình. Lúc đầu định đi lên tìm thầy, bị ngáng chân.”
Phó Thanh Sơ sững sờ, tìm anh?
Anh cho rằng Thẩm Tuyển Ý kiêu ngạo như vậy chắc chắn đã rời đi. Vạn lần không nghĩ tới hắn đi lên tìm anh, không biết nên tức hay nên cười.
“Cậu đi lên tìm tôi làm gì, tôi đuổi cậu rồi.” Hiện tại Phó Thanh Sơ đã ổn hơn nhiều, mặc dù phía sau còn hơi dính dính ẩm ướt nhưng vẫn có thể chịu được. Đứng một bên hỏi hắn: “Cậu đi lên ăn tức? Hay đi lên tìm tôi đánh nhau?”
“Cả đời này tôi sẽ không đánh thầy.” Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, không nói mình ăn giấm, mạnh miệng nói: “Tôi không bắt nạt người yếu hơn tôi.”
Vừa nói hắn vừa thò tay vào túi quần Phó Thanh Sơ. Trong lúc anh chưa kịp phản ứng, dùng hai ngón tay kẹp ra cái khăn tay caro xanh, không đầu không đuôi nói: “Tôi thấy anh ta sờ tay thầy.”
Thẩm Tuyển Ý lắc chiếc khăn tay ca rô trong tay, nắm lấy bàn tay Mạc Cửu đã chạm vào, lau lau lần lượt từng ngón tay anh.
Phó Thanh Sơ sửng sốt, phát hiện động tác này quá mức thân mật, rút tay ra lạnh giọng hỏi hắn: “Cậu làm gì!”
Thẩm Tuyển Ý không lên tiếng, cầm khăn lau vết máu trên tay mình, bình tĩnh đứng bên cạnh anh, một lát sau mới thấp giọng lầm bầm: “Tôi muốn làm nhiều chuyện lắm, thầy không cho, tôi có thể làm gì được.”
Phó Thanh Sơ tức không nói nên lời, “Cậu gọi tôi ra đây để nói cái này?”
Trong lòng Thẩm Tuyển Ý thầm mắng bản thân một câu ngu ngốc. Một năm qua cãi nhau nhau quen làm hắn vô thức muốn châm chọc, nói xong mới thấy hối hận. Nhíu mày định nói chuyện, bỗng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào bất thường.
Hắn tiến lên phía trước, ngửi một cái, “Mùi gì vậy? Bác sĩ đầu chó để lại? Hừm, khó ngửi.”
Phó Thanh Sơ lùi về phía sau: “Cách xa tôi một chút.”
“Ồ.” Thẩm Tuyển Ý nghe lời dừng lại, lẳng lặng rũ mắt. Ánh sáng ở đây không tốt lắm, không thấy rõ khuôn mặt của hắn trong bóng tối, càng thêm áp bức.
Phó Thanh Sơ mới khôi phục bình thường nhờ ống thuốc ức chế kia, lại bị hắn ảnh hưởng là không ôn.
Anh khẽ hít một hơi, giả vờ lạnh lùng hỏi: “Có gì nói đi, tôi còn việc bận.”
Thẩm Tuyển Ý ngẹn cả lòng. Hắn biết bản thân từng làm nhiều chuyện vô liêm sỉ, không hi vọng Phó Thanh Sơ thích hắn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới anh đẩy hắn đi, có thể còn bị Mạc Cửu hôn, trong lòng liền bốc hỏa, muốn đánh người.
“Thầy thật sự thích bác sĩ đầu chó kia?” Thẩm Tuyển Ý hỏi.
Phó Thanh Sơ bị giọng nói mang theo tức giận hỏi ngẩn ra. Gió đêm nóng ẩm thổi vào mặt, khiến anh cảm thấy hơi bất an và nôn nóng.
“Không liên quan đến cậu.” Phó Thanh Sơ không nhìn hắn, hầu kết giật giật, mạnh mẽ nói: “Sinh viên không nên hỏi chuyện của giảng viên. Đây là chuyện tình cảm riêng tư, không liên quan đến cậu.”
Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, nói: “Vừa nãy Thẩm Phong, tôi...”
Phó Thanh Sơ cảm thấy lời nói phía sau rất quá đáng, muốn lảng tránh. Vì vậy hơi nghiêng đầu đi lạnh giọng đánh gãy: “Thấy việc nghĩa hăng hái làm là chuyện tốt, cậu không cần giải thích với tôi.”
“Tôi cần.” Thẩm Tuyển Ý tiến lên một bước, đứng thẳng trước mặt Phó Thanh Sơ, nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Tôi cần phải giải thích với thầy.”
“Ngày khác nói, tôi hơi mệt.” Phó Thanh Sơ mệt mỏi tránh đề tài này, quay người phải đi.
Thẩm Tuyển Ý nắm chặt cổ tay anh, trầm giọng nói: “Tôi thích thầy.”
Phó Thanh Sơ quay đầu lại, đôi mắt nửa khép đột nhiên mở lớn, kinh hoảng đẩy hắn, “Cẩn thận!”
Thẩm Tuyển Ý nhìn biểu tình Phó Thanh Sơ, chỉ sửng sốt một giây.
Độ nhảy cảm với nguy hiểm của hắn rất cao, phản ứng cực nhanh, kéo anh ra sau lưng bảo vệ. Vai trúng một gậy đánh lén, không kêu một tiếng nhưng đầu lưỡi đệm giữa hàm răng, chảy máu.
“Thẩm Tuyển Ý!”
Người đàn ông chạy mất khi nãy không nói dối, đi tìm cứu binh thật.
Gã dẫn theo bốn người đàn ông, mỗi người cao tầm Thẩm Tuyển Ý, cường tráng hơn hắn nhiều, trong tay cầm theo ống tuýp, mắt lộ hung quang.
“Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử. Các anh em đánh chết cho tao!” Ánh mắt nham hiểm, nhổ ra cục đờm mài răng nói: “Đánh không chết thì đánh hắn mẹ nó tàn phế, cho hắn biết sự lợi hại của lão tử.”
Thẩm Tuyển Ý hơi híp mắt, phun máu trong miệng, nở nụ cười: “Này, sức yếu vậy? Chưa ăn cơm?”
“Tiếp đây sẽ biết tao có bao nhiêu sức lực.” Người đàn ông nghiêm mặt, bỗng nhiên nhìn thấy Phó Thanh Sơ phía sau hắn, cười hắc hắc: “Mày giao đại mỹ nhân phía sau cho tao, sau đó quỳ xuống gọi tao hai tiếng ba ba, tao tạm tha mày.”
Thẩm Tuyển Ý lạnh nhạt nở nụ cười, “Chờ, tao nói với đại mỹ nhân hai câu.” Hắn nghiêng người sang nắm chặt tay Phó Thanh Sơ nói: “Chạy trốn được không?”
“Chắc vẫn được?” Phó Thanh Sơ không dám khẳng định, anh chưa từng chạy trốn bao giờ.
Thẩm Tuyển Ý gật đầu, nở nụ cười nói: “Vậy được, tôi đánh trả bọn họ, đại mỹ nhân nhanh chóng chạy, đừng để bọn họ bắt thầy.”
Phó Thanh Sơ ngốc ngốc, “Cậu ở lại?”
“Không sao, mấy thứ này đánh không lại tôi.”
-