Edit: Kara.
_________
- -- Tôi thích thầy.
Thời điểm hắn nói ra câu này, ánh mắt nóng rực khiến người đối diện không dám nhìn thẳng. Nếu không phải Mạc Cửu tìm được thuốc ức chế, anh nhất định sẽ thoát lực quỳ xuống trước mặt Thẩm Tuyển Ý.
Phó Thanh Sơ đè tuyến thể hơi nóng lên sau gáy. Đối với anh, những loại thuốc ức chế bình thường gần như mất hết hiệu lực.
Đêm nay trước khi ra ngoài dùng một liều, nhưng nó tán loạn trong vòng chưa đầy ba tiếng. Sau đó đánh nhau một trận, hắn bá đạo mạnh mẽ tỏ tình.
Sắp mất hiệu lực nữa rồi.
Không biết có phải do Thẩm Tuyển Ý ảnh hưởng hay không, anh không kịp suy nghĩ gì cả.
Một giờ trước, anh bị những vết thương trên mặt trên người Thẩm Tuyển Ý đâm vào mắt, nhất thời xúc động đưa hắn về nhà.
Anh sống ngần ấy năm, đã từng phóng túng, từng mặc kệ mọi thứ.
Trầm lặng nội liễm hơn mười năm, tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ bình tĩnh không sóng gió đến khi kết thúc.
Thẩm Tuyển Ý như một chiếc chìa khóa, mở Phó Thanh Sơ phủ đầy bụi trong góc và kéo anh ra một cách mạnh mẽ. Ngông cuồng không cho anh phản kháng, mạnh mẽ chen vào cuộc đời anh tạo sóng gió.
Phó Thanh Sơ xoa trán, nghĩ đến ánh mắt hắn, trái tim vẫn cảm thấy hơi nóng, giống như anh bị hắn dùng ánh mắt dằn vặt ngàn vạn lần.
Anh đưa tay ra ấn lên vị trí trái tim, cảm nhận được nhịp đập bất thường và nóng bừng, không thể tin được thì thầm nỉ non: “Cậu thích tôi ở điểm nào? Tôi lớn hơn cậu mười tuổi, không tốt với cậu, chắc chắn sẽ không đáp lại cậu. Có ngu không thế.”
Năm nay anh hai mươi chín, Thẩm Tuyển Ý mới mười chín tuổi. Hắn còn cả một chặng đường dài phía trước. Khi hắn bằng tuổi anh bây giờ, anh đã gần bốn mươi.
Chẳng qua hắn cảm thấy có người đối đầu với hắn, ăn miếng trả miếng, thế lực ngang nhau, nên hắn lầm tưởng đó là tình yêu.
Một ngày nào đó hắn sẽ hiểu, anh không hợp với hắn.
Khi đó hắn sẽ từ bỏ.
Mà trước lúc đó, anh không có thời gian chờ Thẩm Tuyển Ý nhận ra hắn không thích anh. Kỳ phát tình sắp đến.
Phó Thanh Sơ mở tủ, lấy thuốc cấm bị anh giấu trong đó. Nước thuốc màu lam nhạt lắc lư, dụ dỗ anh tiêm nó vào cơ thể.
Gần đến lúc rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, cầm một ống ra mở nút bảo về. Chậm rãi mà kiên định nhìn nước thuốc từng chút một biến mất, theo mạch máu đi vào trong cơ thể.
Thẩm Tuyển Ý không biết đúng mực, anh phải có trách nhiệm là người ngăn chặn sự sai lầm.
-
Thẩm Tuyển Ý tắm xong ngồi trên giường đánh giá trang trí trong phòng. Hắn nhường giường của mình cho Phó Thanh Sơ, sau đó hắn ngủ trên giường của anh, bốn bỏ năm lên thì tương đương với cùng giường cùng gối nhỉ.
Hắn hài lòng đạt thành thỏa thuận với bản thân, gảy gảy giải thưởng Phó Thanh Sơ nhận được, lật qua lật lại tư liệu học thuật hắn xem không hiểu: “Ai ya, đây là thứ gì hả. Vợ tôi thật trâu bò, cái gì cũng biết.”
Phó Thanh Sơ mở cửa, chưa thấy người đã thấy tiếng. Nghe thấy câu này, anh siết chặt hòm thuốc trong tay, trầm mặc gõ cửa.
Thẩm Tuyển Ý cười với anh, nụ cười cũng nóng rực thiêu người.
Hắn chỉ quấn khăn tắm trên eo, để lộ đường cong bắp thịt nửa người trên. Nhưng vắt ngang trên đó là những vết sưng đỏ.
Phó Thanh Sơ để hòm thuốc lên bàn, lạnh lùng nói: “Tự bôi thuốc. Hôm nay muộn rồi, sáng sớm mai quay về trường sau.”
“Giáo sư.” Thẩm Tuyển Ý gọi Phó Thanh Sơ, cao giọng nói: “Sau lưng không với tới.”
Phó Thanh Sơ đứng một hồi, cuối cùng vẫn quay người về, “Xoay sang chỗ khác.”
Thẩm Tuyển Ý nghe lời xoay người. Phó Thanh Sơ lau tay bằng giấy ướt y tế, lấy một chút thuốc mỡ, hỏi hắn: “Vết sẹo trên lưng cậu là thế nào?”
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy chưa phải lúc để nói cho anh biết những chuyện không hay trong gia đình hắn. Hơn nữa mối quan hệ duy nhất giữa hắn và nhà họ Thẩn là cùng một họ. Suy nghĩ một lúc nói: “Sao vậy, đau lòng hả?”
“Không đau lòng, thuận miệng hỏi một câu thôi. Yên tĩnh chút đừng nói chuyện.”
Ngón tay Phó Thanh Sơ dính thuốc mỡ lành lạnh, nhẹ nhàng lướt dọc vết thương sưng tấy, xoa dịu cơn đau một cách kỳ lạ.
“Thuốc gì vậy, lạnh lạnh thật thoải mái.”
“Thuốc tiêu viêm bình thường.”
“Thuốc bình thường? Sao tôi cảm giác thầy xoa lên thoải mái vậy. Không bình thường chút nào.” Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, lại hỏi anh: “Giáo sư, thầy ở một mình?”
“Ừm.”
Từ lúc Thẩm Tuyển Ý vào nhà đã quan sát. Đồ trang trí dưới tầng một lời khó nói hết, treo không ít ảnh minh tinh đang hot hiện nay. Đông một cái tây một cái, người lớn người nhỏ đầy đủ. Còn có mấy bức tranh cổ quái kỳ lạ.
Bàn ăn và ghế sô pha là xanh vàng rực rỡ kiểu Âu, khí chất nhà giàu mới nổi đập vào mặt, không hề hợp với Phó Thanh Sơ.
Thay vài đó, trên tầng này...
Sau đêm nay, hắn đột nhiên cảm giác thấy Phó Thanh Sơ hoàn toàn khác với những gì hắn thường nghĩ.
Tuy rằng trước đó vô tình nhìn thấy hình xăm sau lưng anh, cảm thấy anh không cấm dục thanh lãnh như vẻ ngoài. Nhưng điều này không có ý nghĩa gì cả. Đại ca xã hội có thể xăm, giáo sư cấm dục có thể, cô gái nhỏ ngoan ngoãn cũng có thể.
Mà ngày hôm nay nhìn anh đánh nhau, ra tay gọn gàng như vậy, hiển nhiên là có kinh nghiệm, từng đánh nhau không ít.
“Giáo sư, thầy đánh nhau ác vậy à?” Thẩm Tuyển Ý đưa lưng về phía anh cười, lưng cũng run run: “Vậy sau này tôi không dám nói lung tung với thầy nữa. Tôi đánh không lại thầy, sợ đau.”
Đầu ngón tay Phó Thanh Sơ hơi ngừng lại, “Ừ. Biết sợ sẽ yên phận. Tôi không hợp với cậu, cũng không muốn đánh sinh viên của tôi.”
“Hóa ra đêm nay thầy ra tay không phải vì đánh người, mà vì uy hiếp tôi?”
“Tôi khác với những người cậu từng theo đuổi. Đừng mất công phí thời gian ở chỗ tôi.” Phó Thanh Sơ thu tay về, vỗ vỗ vai hắn: “Quay người lại.”
Thẩm Tuyển Ý xoay người lại. Trên mặt còn mang theo vệt đỏ sưng tấy, Phó Thanh Sơ không tức giận được, vẫn cứ treo mặt lạnh hỏi hắn: “Trên mặt có đau không?”
“Đau lắm. Nhưng mà không đánh trúng thầy, có thể nhịn.” Thẩm Tuyển Ý thật thà gật đầu, lát sau liền híp mắt cười, “Tôi nghe nói hôn môi có tác dụng giảm đau. Chúng ta kiểm chứng xem lý thuyết này có hợp lý không?”
Phó Thanh Sơ dùng sức ấn vết thương trên mặt hắn, Thẩm Tuyển Ý hít vào ngụm khí lạnh: “Nhẹ chút nhẹ chút! Đại mỹ nhân, tâm can bảo bối...”
“Còn nói lung tung!” Phó Thanh Sơ nhíu mày. Lúc ấn vết thương dường như có thể cảm giác gân mạch trên trán hắn nhảy lên, anh cũng hốt hoảng theo, siết thuốc mỡ cắn răng nói: “Nên để bọn họ đánh chết cậu, một chút trí nhớ cũng không có.”
“Đánh chết tôi ai thương thầy.” Thẩm Tuyển Ý kéo kéo vạt áo sơ mi của anh, lôi anh về phía mình, nửa quỳ trước mặt anh nói: “Đại mỹ nhân, hỏi thầy chút chuyện nhỏ?”
Phó Thanh Sơ buông tay ra, tiếp tục bôi thuốc cho hắn, “Nói.”
“Thầy không thích bác sĩ kia chứ.”
Phó Thanh Sơ lùi ra sau tránh hơi thở của hắn, rũ mi nhàn nhạt nói: “Không liên quan đến cậu.”
Thẩm Tuyển Ý thuận thế nắm cổ tay anh, hôn một cái lên bàn tay mềm mại, nghiêm túc: “Tại sao không. Nếu anh ta không biết tự lượng sức mình coi trọng bạn trai tương lai của tôi, vậy tôi phải khiến anh ta trợn to mắt chó. Miễn mơ ước người của người khác.”
Phó Thanh Sơ thoát ra khỏi sự kìm hãm của hắn. Không biết bởi vì câu “bạn trai tương lai của tôi” hay bởi vì nụ hôn kia mà trái tim hẫng một nhịp.
Anh rũ mắt, cố bình tĩnh bôi đều thuốc mỡ lên vết thuơng xong mới nói: “Tôi và bác sĩ Mạc chỉ là bạn bè bình thường. Cậu thành thật đi, không cho phép tìm người khác gây phiền phức.”
“Thầy nói xem tại sao không cho tôi tìm anh ta gây sự? Thầy bảo vệ anh ta hay bảo vệ tôi?” Thẩm Tuyển Ý được voi đòi tiên lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Thầy à, mau nói, thầy không thích anh ta.”
Phó Thanh Sơ hỏi ngược lại: “Tôi có thích anh ta hay không, rất quan trọng với cậu sao?”
“Đúng.” Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, ngửi mùi thuốc mỡ trên đầu ngón tay anh, thấp giọng nói: “Thầy không thích tôi, tôi có thời gian theo đuổi thầy. Nhưng thầy không thể thích người khác, tôi không muốn tổn thương thầy.”
Phó Thanh Sơ nhắm mắt lại.
Anh sống một mình hơn mười năm, đến tuổi này đã không còn rung động với bất kỳ người nào.
Có lẽ anh thưởng thức sói con tự do phóng thoáng Thẩm Tuyển Ý, anh cảm thấy nó làm trái tim rung động, nhưng anh còn lâu mới thích hoặc dành cả cuộc đời ở cùng hắn. Còn xa mới đến mức đó.
Mặc dù anh ghét bản năng trầm luân xuống do tin tức tố gây ảnh hưởng, nhưng 13 năm đối đầu khiến anh hiểu rõ hơn ai hết rằng ý chí của anh sẽ không bao giờ chiến thắng bản năng của mình.
Chỉ cần hắn cứ dính lấy làm phiền anh, khó có thể đảm bảo rằng anh sẽ không gục ngã vì tin tức tố.
Phó Thanh Sơ nhìn Thẩm Tuyển Ý, từ cổ hắn dời xuống lồng ngực, rơi đến eo bị khăn tắm vây nhốt. Nói thật, thân hình hắn rất hấp dẫn anh.
Thời còn trẻ anh cũng thích thân hình cường tráng như vậy. Nhưng chưa kịp thực hiện đã phân hóa thành omega trời sinh yếu ớt. Lần đầu tiên chạm vào lưng hắn, da thịt căng chặt nóng bỏng khiến người ta không dời nổi mắt.
Nếu sự tự chủ của anh kém hơn, nói không chừng đã mềm mại nằm trong ngực hắn.
“Giáo sư.”
Phó Thanh Sơ bị hắn đột nhiên kéo suy nghĩ về, đáy mắt chợt lóe một tia hoảng loạn không kịp che giấu: “Ừ, hả?”
“Sao tai thầy đỏ vậy, tim đập cũng nhanh. Căng thẳng hay xấu hổ?” Thẩm Tuyển Ý duỗi tay nắm vành tai anh nhẹ nhàng xoa xoa, cảm thấy anh run lên.
Thuốc mỡ rơi trên mặt đất phát ra âm thanh khe khẽ.
Thẩm Tuyển Ý nắm cổ tay kéo người lên giường, chặn hai tay giữ chặt anh, thấp giọng cười hỏi: “Thật ra, thầy cũng thích tôi.”
Phó Thanh Sơ nằm dưới người hắn, mặt lạnh trầm giọng: “Không có.”
“Hôm nay thầy động thủ đánh cho bọn chúng sợ, là đau lòng tôi chịu đòn.” Thẩm Tuyển Ý xoa xoa lòng bàn tay anh, đôi mắt xanh đen khóa anh lại, như mang theo dụ dỗ thấp giọng nói: “Nói “Đúng vậy”, được không?”
Trái tim Phó Thanh Sơ tê dại, mạnh mẽ nghiêng đầu đi, “Không phải.”
“Thầy giáo cũng nói dối sao?” Thẩm Tuyển Ý áp sát, hô hấp nóng bỏng phả lên làn da mềm mại bên gáy, như mũi kim nóng hổi, từng nhát từng nhát đâm xuống.
Hơi thở của hắn nóng rực, phảng phất như có mùi máu. Giống như bàn tay túm lấy dây thần kinh mỏng manh nhạy cảm của anh, độc đoán không cho phép phản kháng.
Phó Thanh Sơ nắm chặt tay, vô tình nắm trúng ngón ty cái của Thẩm Tuyển Ý. Nhanh chóng buông ra.
Bóng hai người bị ánh đèn hắt lên tường. Như là giao cổ trùng điệp, mạnh mẽ tiêm nhiễm không khí trong phòng mập mờ thêm mấy độ.
“Thẩm Tuyển Ý, còn như vậy thì lập tức cút ra khỏi phòng tôi.”
“Từ cút ra khỏi phòng thí nghiệm đến cút ra khỏi phòng ngủ của thầy, là có tiến bộ nhỉ. Tôi vẫn chịu được.” Thẩm Tuyển Ý cố ý nắm tay anh. Nghe chữ “cút” quá nhiều lần, hắn coi như tiểu tình thú giữa hai người.
Hoặc là anh đánh hắn một trận, không đánh chứng tỏ anh thích hắn.
Thẩm Tuyển Ý rớt liêm sỉ áp sát thấp giọng hỏi anh: “Đại mỹ nhân, tôi muốn hôn mắt thầy, thầy có đánh tôi không?”
“...” Phó Thanh Sơ nhìn vào mắt hắn, thiếu chút nữa bị đầu độc. Đột nhiên rút tay ra, bóp cổ hắn xoay người đè hắn, lạnh giọng nói: “Muốn ăn đòn?”
“Không muốn. Nhưng tôi muốn hôn thầy. Tên bác sĩ ngu ngốc kia hôn thầy rồi. Tôi chưa hôn.”
“Anh ta không hôn tôi. Tiếp tục cố tình gây sự ăn giấm bậy bạ thì cút ngay lập tức.” Nói xong, Phó Thanh Sơ rời khỏi phòng.
Thẩm Tuyển Ý chưa kịp nói chúc ngủ ngo, hoàn tiện đường đóng ngon cửa đã đóng. Từng bước đi dậm chân thật lớn, tức giận không nhẹ.
Thẩm Tuyển Ý lật người, tay chống đầu nghĩ, đại mỹ nhân nhà chúng ta tính khí thất thường. Nhưng anh chỉ tức giận với một mình hắn, người khác không thể làm cho anh tức giận như vậy.
Giỏi quá đi.
Thẩm Tuyển Ý mơ mộng, cảm thấy hơi áy náy nên lấy điện thoại tìm một góc chụp khá bình thường. Chỉ lộ ra vết thương trên người, không để lộ chút dấu vết liên quan đến Phó Thanh Sơ.
Ánh đèn ấm áp, tạo cảm giác trong thê thảm có kiên cường.
Hắn vứt mặt mũi đăng vòng bạn bè. Nói đại mỹ nhân tự tay bôi thuốc cho hắn, hỏi nhân dân quần chúng nhìn xem thuốc bôi đều chưa.
Một đám lao vào bình luận.
Tống Minh: Đều ông nội cậu a, hơn nửa đêm dâm cái gì mà dâm, kéo đen.
Triệu Lộ: Ai ui, Thẩm đại gia sao cậu để bị thương thành như vậy. Một đoàn Alpha đến vây đánh cậu hả, cậu cướp vợ của ai? Cần tôi đến yêu một cái an ủi không?
Hứa Dịch: Không phải cậu nói về trường sao? Tại sao lại đánh nhau? Không sao chứ? Có ở ký túc xá không? Tôi đến thăm cậu nhé.
Trần Thanh Uyển: Học đệ Thẩm, cho sư tỷ hít một cái?
Thẩm Dao: Sao lại bị thương thành như vậy? Chị đến thăm em ngay đây!
Lương Văn Văn: QAQ Thẩm ca, có đau không nha. Tôi cũng muốn bôi thuốc cho cậu. Còn nữa, đại mỹ nhân là ai! Có phải tôi lại có thêm tình địch nữa không QAQ.
Thẩm Tuyển Ý trả lời Thẩm Dao để cô bớt lo. Mới vừa thoát ra, đột nhiên một bình luận mới nhảy đến khiến hắn suýt chút nữa bém điện thoại luôn. Luống cuống tay chân vào xem.
Phó Thanh Sơ:?
Đời tàn.
Mải khoe, quên không chặn anh.
*(Editor: Lần trước bạn Thẩm giả danh sinh viên đi hỏi bài, giáo sư vẫn chưa biết đây là Thẩm Tuyển Ý nhé.)
Thẩm Tuyển Ý quyết định thật nhanh mở Wechat của Phó Thanh Sơ: [ Giáo sư, thầy cho tôi 3 giây giải thích được không? ]
Wechat thông báo: [Xin lỗi, trước tiên hãy thêm đối phương làm bạn.]
Thẩm Tuyển Ý gửi lời mời kết bạn, thành khẩn nói xin lỗi, vắt hết óc suy nghĩ câu từ. Gửi đi.
[Đối phương từ chối lời mời kết bạn của bạn.]
Thẩm Tuyển Ý ủ rũ nằm lỳ trên giường. Trước kia nhàn quá, suốt ngày chọc anh tức giận, bây giờ muốn theo đuổi vợ thật khó.
Hắn khó chịu nửa ngày, ngửi mùi tuyết tùng thanh thanh đạm đạm của anh trên ga trải giường, không lâu sau nổi lên phản ứng.
Hắn đưa tay sờ, vùi mặt vào gối hít một hơi thật sâu. Nghĩ đến ngón tay mềm mại của anh lướt qua vai, không nhịn được ảo tưởng anh cũng ngồi trên giường này, cắn môi lạnh giọng bảo hắn cút ra ngoài.
Anh là một Beta.
Nếu là Omega, thời điểm phá tan khoang sinh sản không biết sẽ mềm thành thế nào. Có lẽ sẽ đỏ mắt kiên cường chống đỡ, cuối cùng thực sự không chịu được mới khuất phục, khóc nức nở xin tha.
Thẩm Tuyển Ý không biết nghe từ đâu câu nói vô liêm sỉ thế này: 'Càng là người cấm dục, cởi quần áo càng nhiệt tình.' Không biết trình độ cấm dục như Phó Thanh Sơ có thể nhiệt tình đến mức nào.
Không cần biết 'đến mức nào', hắn cảm thấy hắn chắc chắn sẽ chết trên người anh.
Thẩm Tuyển Ý hô hấp nặng dần, ngón tay càng lúc càng nhanh theo tưởng tượng, chạm đến cao trào.
“--- Phó Thanh Sơ.”
***
Sáng sớm ngày thứ hai Phó Thanh Sơ tỉnh dậy thì Thẩm Tuyển Ý đã đi rồi, không biết xé tờ giấy từ chỗ nào để lại trên bàn.
- - Đi.
Không ký tên, chủ ngữ cũng không có, nhưng kiểu chữ giương nanh múa vuốt nhìn là biết ai viết. Giống kiểu chữ lần trước anh tỉnh lại trên giường hắn.
Phó Thanh Sơ ma xui quỷ khiến không ném giấy vào thùng rác, lấy quyển sách ra kẹp vào giữa, sau đó cất lên.
Quay lại, đột nhiên choáng váng, khăn trải giường không có ở đó.
Anh nhìn về phía ban công. Khăn trải giường màu trắng đang rung rinh trong gió, dưới đất có một cái chậu. Bước vào phòng tắm, trên sàn có vài vệt nước, nhưng máy giặt vẫn khô.
Giặt tay?
Hắn sợ anh chê mình bẩn nên giặt ga trải giường, lại sợ tiếng máy giặt đánh thức anh nên giặt tay?
Phó Thanh Sơ nắm chặt cửa phòng tắm, hơi rũ mắt, đóng cửa.
Rửa mặt xong xuống tầng, thấy một cái nồi trên bếp, trong không khí thoang thoảng mùi cháy khét.
Phó Thanh Sơ bước tới, mở nắp, dùng thìa khuấy thì thấy bên dưới có hơi nhão nhưng không nghiêm trọng lắm. Ăn thử một miếng, vị hơi đắng nhưng khá thơm.
Chuông điện thoại vang lên. Mộ Cửu nhắn hỏi anh dậy chưa, hôm nay cảm thấy thế nào, nếu cần thì đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn, có thể giúp anh sắp xếp số.
Phó Thanh Sơ đặt thìa xuống, đậy nắp lại, trả lời tin nhắn của Mộ Cửu, sau đó xoay người rời khỏi bếp.
Thứ gọi là tình cảm này rất huyền diệu. Có người dồn hết tâm tư hái sao trên trời, chất vàng đống ngọc đốt cháy phồn hoa, cuối cùng chẳng bằng bát cháo mang theo vị khét của người thiếu niên.
***
Tình yêu của thiếu niên cháy bỏng và công khai.
Tuy rằng Phó Thanh Sơ từng chơi bời, nhưng chưa từng trải qua cuộc theo đuổi nhiệt tình và tươi sáng như vậy. Dường như hắn có thể móc trái tim nóng bỏng ra cho anh, mặc anh tàn phá.
Hiện tại cả trường đều biết Thẩm Tuyển Ý theo đuổi Phó Thanh Sơ. Kỳ dị là không ai tin cả. Đến hiệu trưởng cũng cho rằng sinh viên bất lương này nghĩ ra chiêu trò mới đi gây sự với Phó Thanh Sơ.
Phó Thanh Sơ cụp mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn luận văn sinh viên nộp lên. Trong tai không tránh khỏi nghe tiếng Thẩm Tuyển Ý nói cười với người khác, có qua có lại.
Hắn không cần biết anh có để ý tới hắn hay không, có cho hắn vào phòng thí nghiệm hay không, có cho hắn sắc mặt tốt hay không. Tặng kẹo cho Trần Thanh Uyển, chia bánh ngọt, lấy lòng mọi người.
Mới nửa tháng, trong phòng thí nghiệm ngoại trừ Hứa Dịch, cơ bản đều bị hắn hối lộ tạo phản.
Đặc biệt là Trần Thanh Uyển, một lòng một dạ bao che giặc. Thậm chí còn lén quay video lúc anh giảng, bị Phó Thanh Sơ thu điện thoại, phạt viết ba bài luận văn mới khóc lóc bảo đảm nói không có lần sau.
Thẩm Tuyển Ý dựa vào bàn nói cười. Phó Thanh Sơ mắt điếc tai ngơ, lẳng lặng xem luận văn.
Cuối tháng năm, hoa hòe ngoài cửa sổ vẫn còn vương mùi thơm không muốn từ bỏ trên ngọn cây, bị làn gió ấm áp cuốn lấy, vô cớ khiến thời gian trôi chậm lại.
Đại học Bình thành có rất nhiều cây cổ thụ. Tiếng ve sầu và tiếng lá cây xào xạc lách vào từ cửa sổ, mang theo ánh nắng chiếu lên bả vai thiếu niên.
Đôi lúc lơ đãng ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt hắn, nhưng không dời đi.
Những khát vọng không thể hiểu và có thể hiểu đều hiện rõ trên mặt hắn, không che giấu, cực kỳ nóng bỏng.
Trong nháy mắt anh cảm thấy mình không chịu nổi kiểu theo đuổi nhiệt tình này. Nhiệt tình đến mức có thể nhấn chìm đối phương, quá kích thích, khiến người ta không chịu nổi.
“Ồn ào đủ chưa.” Phó Thanh Sơ bất đắc dĩ, thu tầm mắt lại giả vờ lạnh lùng nói: “Nghịch đủ rồi thì về lớp.”
Thẩm Tuyển Ý đi tới, chân dài duỗi ra, nửa dựa vào bục giảng, duỗi ngón tay móc túi áo khoác trắng của anh kéo về phía mình, lấy ra một thanh socola như ảo thuật rồi bỏ vào túi, “Không nghịch, nhớ thầy.”
Phó Thanh Sơ liếc nhìn socola trong túi và ngón tay hắn. Chói mắt, còn chướng mắt.
“... Đến trường khi nào? Sáng sớm lên lớp không thấy cậu, đi đánh nhau?”
“Không, có thể đánh nhau cả ngày sao? Đến thăm Quân Nhiên mới về.” Thẩm Tuyển Ý lấy chìa khóa trong túi hắn nhét vào túi áo bên kia của Phó Thanh Sơ, nói: “Anh ta nói xe thầy bảo dưỡng xong rồi, muốn mời thầy ăn cơm để cảm ơn.”
“Bao nhiêu tiền.” Phó Thanh Sơ lấy ví tiền, bị Thẩm Tuyển Ý đè tay lại nói: “Thầy cứu mạng Quân Nhiên, lo tiền sửa xe làm gì.”
Phó Thanh Sơ: “Sau này đừng tới tìm tôi trong giờ học. Nếu đã vào đại học, nên nghiêm túc lên lớp và có trách nhiệm với cuộc sống tương lai của cậu.”
Thẩm Tuyển Ý hai mắt co rụt lại, không biết nghĩ đến cái gì, một tia bài xích lóe lên rồi biến mất, ngẩng lên lại cười hỏi anh: “Vậy tan học có thể đến tìm thầy sao?”
“...” Phó Thanh Sơ bị hắn gài, không thể dễ dàng đổi lời, lạnh mặt nói: “Tôi không cho cậu tới cậu sẽ không tới? Cậu nghe lời vậy hả.”
Thẩm Tuyển Ý nở nụ cười, lấy miếng socola trong túi ra ăn, hàm hàm hồ hồ nói: “Không phải hoàn toàn không nghe, phải xem thầy nói gì đã.”
Thẩm Tuyển Ý nói chuyện cùng anh không che đậy chút nào. Đôi khi hắn nói những thứ 18+ với giọng dung tục, có lúc đàng hoàng trịnh trọng nói những lời không đứng đắn. Khiến anh giận không được, làm sao cũng không phải.
Có lẽ vì mục đích của hắn rõ ràng, nhìn hết sức chân thành đơn giản. Tâm tư thiếu niên trong sáng, không mờ ám chút nào.
Thẩm Tuyển Ý rất ưa nhìn. Đôi mắt màu xanh đen như ẩn giấu dải ngân hà, thậm chí anh cảm thấy một giây sau nơi đó sẽ bật ra một ngôi sao.
Thỉnh thoảng bị hắn nhìn chằm chằm không rời, tim anh sẽ lỡ một nhịp.
Phó Thanh Sơ mải ngắm, tự mình dọa mình sợ hết hồn, ho khan nói: “Học kỳ này tiếp tục trốn tiết của tôi, vĩnh viễn đừng đến.”
“Dạ!” Thẩm Tuyển Ý híp mắt nở nụ cười, lấy một viên socola, lột vỏ, đưa tới bên miệng anh: “Ăn thử.”
Phó Thanh Sơ nhìn nhìn, biết mình không ăn hắn sẽ không yên. Vì vậy cầm lấy.
Thẩm Tuyển Ý thu tay về, khăng khăng muốn đút cho anh ăn, “Không được, dùng miệng. Thầy ăn xong tôi sẽ đi, lát nữa có tiết Giải phẫu quan sát. Nhanh nhanh.”
Phó Thanh Sơ ngẩng đầu nhìn quanh phòng thí nghiệm. Tất cả sinh viên đều ở đây. Hơi nhíu mày đổi đề tài hỏi hắn: “Chuyện quán bar Quân Nhiên giải quyết thế nào?”
“Người phụ nữ kia coi như được cứu về rồi.”
Phó Thanh Sơ ngước mắt, “Coi như?”
“Phải, đứa nhỏ không còn, người lớn vẫn đang hôn mê. Sống dở chết dở không biết có thể tỉnh lại không. Bác sĩ nói đưa đến khá đúng lúc, xem như bảo vệ một mạng để người nhà họ tưởng niệm.” Thẩm Tuyển Ý chống cằm đứng trên bục giảng, nhìn Phó Thanh Sơ, không nhịn được nghĩ sao anh lại đẹp như vậy.
Lông mi đen dày, đôi môi hơi đỏ, da cũng trắng, vô tình nhướng mày cũng giống như vô duyên vô cớ phủ lên một tầng ám muội.
Hắn muốn nhìn đôi mắt ấy tràn ngập hơi nước.
“Cậu nhìn cái gì?” Phó Thanh Sơ hơi khó chịu.
Thẩm Tuyển Ý không che giấu: “Nhìn thầy.”
“... Quán bar Quân Nhiên sao rồi?” Phó Thanh Sơ biết nói hắn cũng không có tác dụng, kéo đề tài về: “Không sao chứ?”
Thẩm Tuyển Ý lắc lắc, nhét socola vào miệng mình, “Không sao. Mặc dù không phải bọn hắn hành hung nhưng dù sao mọi chuyện xảy ra ở đó. Nhét ít tiền giải quyết riêng, bên kia cũng không nói gì. Coi như xong.”
“Vậy thì tốt.”
Dứt lời, hai người im lặng.
Bọn họ ở cùng nhau, Phó Thanh Sơ hầu như không nói, trừ khi quá cần thiết, phần lớn là Thẩm Tuyển Ý tự vẽ tự nói.
Hắn không thích nói nhiều, chỉ là muốn anh nói với hắn nhiều hơn mấy câu, chửi hắn cũng được. Triệu Lộ nói hắn tiện.
Tiện thì tiện.
Thẩm Tuyển Ý đưa tay ra, khều cổ áo khoác trắng, bỗng nhiên kỳ quái kéo kéo, “Trên cổ thầy có gì thế? Đỏ một mảng nè, nóng quá?”
Phó Thanh Sơ cho là hắn đang nghịch, lôi tay hắn xuống kéo cổ áo lại, dùng ánh mắt uy hiếp.
“Cút về lớp.” Dừng một chút, anh bổ sung một câu: “Còn tiếp tục trốn tiết của tôi, sau này đừng bao giờ đến nữa.”
“Bảo đảm không trốn.” Thẩm Tuyển Ý che mắt anh, đột nhiên không kịp chuẩn bị hôn vành tai anh: “Đại mỹ nhân, hẹn gặp lại buổi tối.”
Hô hấp Phó Thanh Sơ rối loạn, quỷ thần xui khiến nhìn bóng lưng hắn sờ sờ vành tai.
Không biết lớn nhỏ, không biết đúng mực.
-
Xế chiều, Chúc Xuyên đến trường tìm Phó Thanh Sơ. Nghe tin Thẩm Tuyển Ý theo đuổi anh liền cười to nửa ngày, bị Phó Thanh Sơ trừng mới nghỉ lấy hơi không dám cười.
Chúc Xuyên tiện hề hề, lại có giao tình mười năm với Phó Thanh Sơ, người duy nhất biết anh là Omega và tình hình của cha anh.
Anh ấy và Kiều Nhạn thật lòng hi vọng anh có thể thoát khỏi bóng ma, chấp nhận Alpha trên giường sống thật tốt dưới giường.
Thuốc cấm cái khỉ gì, tổn hại cơ thể.
Lần trước anh ấy đến trường làm việc, thấy Thẩm Tuyển Ý đè Phó Thanh Sơ trên tường, cách khá xa nên không biết bọn họ nói gì. Mà Phó Thanh Sơ không đánh chết hắn tại chỗ, còn cho phép hắn theo đuổi, chứng tỏ người này vẫn còn hi vọng.
Phó Thanh Sơ mới từ phòng thí nghiệm đi ra, chuẩn bị đến phòng hiệu trưởng thương lượng việc giáo viên mới thì gặp Chúc Xuyên, “Sao cậu lại tới đây?”
Chúc Xuyên nói: “Đến xem cậu chết chưa. Sau hai ngày vắng mặt, vừa quay về Bình Châu đã nghe Mạc Cửu nói cậu suýt gặp chuyện ở Lạc Hà Tập. Tôi biết cậu không phải kiểu người chưa chuẩn bị đã ra ngoài. Điều này chứng minh, có thể thuốc ức chế không còn tác dụng nữa, cậu phải dùng loại kia.”
Phó Thanh Sơ lại mở cửa phòng thí nghiệm, rót cho anh ấy chén nước.
Chúc Xuyên dựa vào ghế, không tiếp tục đề tài này, đột nhiên hỏi anh: “Tôi mới gặp sói nhỏ của cậu bên ngoài. Ánh mắt hắn nhìn tôi như muốn ăn thịt người luôn ấy. Sói nhỏ ướp dấm chua?”
Phó Thanh Sơ bất đắc dĩ nói: “Cậu không cần để ý đến hắn.”
Chúc Xuyên thưởng thức câu nói này hai lần, tước từng tầng ý tứ trong lòng, hỏi anh: “Này, chúng ta tâm sự thật lòng. Tóm lại cậu có thích hắn không? Dựa theo tính cách cậu, nếu cứ quấn lấy cậu không biết đúng mực như thế, bị đánh chết lâu rồi.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Chớ giả bộ, trước đây cậu ra sao tôi không biết chắc. Cậu thích kiểu mạnh mẽ chứ gì.” Chúc Xuyên quơ quơ cốc, nhìn nước trong cốc sóng lớn mãnh liệt, nửa ngày mới nói: “Nói thật, hắn hợp gu cậu. Ngông cuồng tùy ý, làm gì cũng thừa sức, hung hăng mà không cứng đầu.”
Phó Thanh Sơ không tiếp, ngồi trên một cái ghế khác, rũ mắt nhìn tay mình.
Chúc Xuyên còn nói: “Giáo sư Phó, hắn rất hợp với cậu. Mặt đẹp, tính nết hợp gu cậu, dáng người càng không thể chê. Cậu vì thân phận Omega nên mới không chấp nhận đi.”
Phó Thanh Sơ không muốn phản ứng, không đáp.
“Trên thực tế không phải ai cũng giống chú Phó. Ông ấy là trường hợp cá biệt. Thế giới này có rất nhiều Omega bình thường. Cậu không xem tài liệu giảng dạy chính quy mà suốt ngày so sánh với ông ấy làm gì.”
“Sói nhỏ này, tôi thấy hắn có thể thỏa mãn cậu. Vậy nên cậu cho hắn...”
Phó Thanh Sơ ngước mắt nói: “Tôi với hắn không thể, tôi dùng thuốc rồi.”
Chúc Xuyên nhìn anh qua cái cốc, cố nén lời nói vào trong họng.
Đã nhiều năm anh ấy chưa thấy người nào xuất hiện bên cạnh Phó Thanh Sơ. Cho dù là một cô gái, một người đàn ông hay một Alpha hoặc một Beta cũng được, đều bị anh bài xích.
Đột nhiên có một Thẩm Tuyển Ý hợp ý anh, vậy mà thuốc cũng dùng rồi?
“Cậu chết nhớ gọi tôi đến nhặt xác.” Chúc Xuyên tức giận đặt cốc xuống, “Tìm chết!”
“Đợi chút.” Phó Thanh Sơ cũng đứng lên.
Chúc Xuyên quay đầu lại: “Làm gì?”
“Tôi đi cùng cậu, hẹn Mạc Cửu.” Phó Thanh Sơ nâng cổ tay nhìn thời gian, nói: “Còn một tiếng nữa, cho tôi đi nhờ.”
***
Mạc Cửu là người rất lịch sự và quan tâm đến người khác.
Anh ta sợ Phó Thanh Sơ có ấn tượng xấu về Lạc Hà Tập, vì vậy đặc biệt chọn một nhà hàng phong cách tao nhã khác.
Kể từ khi biết anh là Omega, Mạc Cửu nổi lên những cảm xúc kỳ dị, hy vọng nhiều hơn và mơ hồ ám chỉ.
Phó Thanh Sơ không nhận ám hiệu của anh ta. Tối nay anh đến để dập tắt những hy vọng này.
“Lần trước Chúc Xuyên không cho tôi biết ai dùng thuốc cấm. Lúc đó tôi cũng khuyên cậu ấy rằng thứ này rất nguy hiểm. Không ngờ là cậu.” Mạc Cửu đánh giá biểu tình Phó Thanh Sơ, thăm dò hỏi: “Cậu dùng sao?”
“Ừm.” Phó Thanh Sơ ngẩng đầu lên, ngữ khí nghe không ra chập trùng: “Thuốc này là thuốc cấm, xin anh hãy giữ bí mật cho Chúc Xuyên. Nếu bị người khác biết cậu ấy mua giúp tôi, cậu ấy sẽ gặp phiền phức.”
Mạc Cửu cắn môi, ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể biết tại sao cậu bài xích Omega không? Một năm phát tình một lần không gây ảnh hưởng quá lớn. Đặc biệt là có Alpha, sau khi đánh dấu, tin tức tố của hắn sẽ xoa dịu cậu, không khác Beta mấy.”
Phó Thanh Sơ: “Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Hay là...” Mạc Cửu khẽ cau mày, dựa theo suy đoán của anh ta, nhỏ giọng nói: “Cậu không muốn sinh con? Nếu không muốn, không bắn vào khoang sinh sản là được. Tại sao phải đánh cược mạng sống biến thành Beta?”
“Bác sĩ Mạc, bệnh viện không bận sao?”
Mạc Cửu mờ mịt một giây, nhận ra anh không muốn thảo luận đề tài này, muộn màng phát hiện mình vượt quá giới hạn.
Bọn họ là “người xa lạ” gặp nhau lần thứ ba, đi tìm tòi nghiên cứu chuyện riêng tư của người khác như thế, thực sự quá mất lịch sự.
Phó Thanh Sơ là một người sống nội tâm, hùng hổ doạ người tìm hiểu vấn đề mấu chốt, ước chừng đã mất rất nhiều điểm trong lòng anh. Nhất thời có chút ảo não.
“Xin lỗi.”
“Không sao.” Phó Thanh Sơ đặt đũa xuống, cầm cốc nước lên uống một ngụm, giọng nói bình thản: “Bác sĩ Mạc, tôi không hợp với anh. Đừng tốn thời gian cho tôi nữa. Chúc anh nhanh chóng tìm được đối tượng.”
“Vì thân phận Omega, hay vì tôi?”
“Đều không phải.”
Mạc Cửu bật thốt lên: “Chẳng lẽ là vì Thẩm Tuyển Ý?”
“Không liên quan đến hắn.” Phó Thanh Sơ đứng lên, nói: “Là vấn đề của riêng tôi. Liên quan đến việc ngài trao nhầm tình cảm, tôi rất xin lỗi. Bữa cơm hôm nay xem như tôi mời ngài để cảm ơn, cũng tiện đây nói rõ luôn, tôi không định tìm bất kỳ Alpha nào.”
Viền mắt Mạc Cửu đỏ lên, ngón tay nắm chặt khăn trải bàn, “Nếu, nếu...”
“Bác sĩ Mạc, không có nếu.” Phó Thanh Sơ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, “Trước khi anh phóng thích tin tức tố, tôi sẽ đánh gục anh.”
“Được rồi.” Mạc Cửu nhắm mắt, lui lại vạn bước, hỏi anh: “Sau này chúng ta vẫn là bạn sao?”
Phó Thanh Sơ nói: “Hy vọng vậy.”
***
Thẩm Dao thấy Thẩm Tuyển Ý đăng vòng bạn bè, lo lắng không chịu được. Tuy rằng đã được động viên nói không sao nhưng vẫn đến thăm khiến Thẩm Tuyển Ý sợ hết hồn.
“Chị đang mang thai đấy, không ở nhà nằm dưỡng đến đây làm gì. Em đã bảo không sao mà.”
Thẩm Dao lườm hắn một cái, đau lòng nói, “Chị không đến tận nơi làm sao biết được em không sao thế nào! Từ khi biết đánh nhau không khiến chị yên tâm phút nào. May mà ba không biết, nếu không ông ấy sẽ mắng em.”
“Dừng.” Thẩm Tuyển Ý thu tay đang đặt trên bụng cô về, cười lạnh nói: “Chị gọi tên súc sinh kia một tiếng ba là quyền tự do của chị, xin miễn gọi trước mặt em. Đừng khiến cháu ngoại trai em buồn nôn.”
“A Ý, tại sao em hận ông ấy như vậy?” Thẩm Dao nắm chặt tay hắn, đặt lên phần bụng nhô lên của mình, buồn buồn nói: “Có thể nói cho chị biết không?”
Thẩm Dao là Beta, đơn thuần và xinh đẹp. Sống cùng ông bà ở nước ngoài từ nhỏ, cô chưa từng thấy thảm trạng của mẹ.
Thẩm Tuyển Ý không định đánh vỡ cuộc sống tốt đẹp và đơn thuần của cô.
Hận. Một mình hắn nhớ kỹ là được, không phải chuyện hay ho gì.
“Ghét một người cần lý do sao. Ông ta cũng ghét em mà. Chị coi như em và ông ta trời sinh tương khắc đi.” Thẩm Tuyển Ý cười cười chuyển đề tài: “Anh rể đâu?”
Vừa nhắc tới chồng, khuôn mặt Thẩm Dao ngập tràn ý cười hạnh phúc, ngượng ngùng nói: “Hắn đi công tác, chị đến một mình. Còn không phải vì em cả ngày gây rắc rối. Thật không biết tương lai người nào có thể thu phục em.”
Thẩm Tuyển Ý cũng cười, “Chị đừng nói nữa, thật sự có một người.”
Thẩm Dao nghe vậy liền có hứng thú, vội hỏi: “Là bạn học à? Là Omega?”
“Không phải, giáo sư trong trường, Beta.”
Thẩm Dao sững sờ, “Giáo sư? Beta? Em... em cũng quá...” Quá nửa ngày, Thẩm Dao không nghĩ ra từ gì để hình dung. Chỉ cảm thấy em trai mình điên rồi.
“Em nghiêm túc hay chơi đùa? Đừng làm bừa nha.”
Hắn chưa bao giờ nói với cô rằng đang yêu ai, hắn luôn vô cảm với tình yêu khiến cô nghĩ, không biết có thể thấy ngày hắn kết hôn không.
“Nghiêm túc.”
“Kia... Vậy anh ấy dạy học, lớn hơn em bao nhiêu? Hai ngươi hợp nhau không?”
“Lớn hơn mười tuổi, nhưng nhìn anh ấy trẻ hơn tuổi, không nhận ra tuổi thật đâu. Chị gặp rồi sẽ cảm thấy hai người bọn em là một cặp trời sinh.” Thẩm Tuyển Ý nói xong, bổ sung một câu, “Bây giờ em còn đang theo đuổi, người ta chưa đồng ý. Đợi anh ấy đồng ý em sẽ đón chị tới gặp.”
“Đón chị đến gặp? Tại sao không phải em dẫn anh ấy đến gặp chị?” Thẩm Dao nhướng mày, cười nhạo hắn: “Làm phản hả Thẩm đại gia. Chỉ với trình độ ngữ văn này của em, giáo sư có thể coi trọng em? Tỉnh tỉnh, tiết kiệm sức lực đi.”
Thẩm Tuyển Ý sờ mũi cười nói: “Sợ anh ấy khổ, không nỡ.”
“Há, vậy em nỡ chị hả.” Thẩm Dao hừ lạnh một tiếng, vỗ bay tay hắn trên bụng mình, “Em là em ruột của chị à!”
“Đương nhiên, chị có anh rể đau lòng rồi, không đến lượt em.” Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu cười, “Em đau lòng anh ấy.”
Thẩm Dao cười đủ, dặn hắn: “Nếu em nghiêm túc thì đừng ham chơi nữa. Em không chỉ có trách nhiệm với mình, còn phải có trách nhiệm với tương lai của người ta, dù em có đuổi đến không. Nhỡ theo đuổi được, em phải có khả năng gánh vác gia đình.”
Thẩm Tuyển Ý gật đầu: “Em biết.”
“Mấy ngày nữa là ngày giỗ mẹ, ba... ông ấy nói sẽ làm lễ cúng, em có đi không?” Thẩm Dao ngập ngừng mãi, nói: “Ông ấy biết chị đến thăm em, bảo chị hỏi em.”
“Chị nói với ông ta, nếu còn một chút lương tâm, đừng đến làm mẹ buồn nôn. Ông ta ngay cả thở cũng bẩn.”
Thẩm Dao cắn môi, đầu ngón tay lạnh lẽo, thở dài, không tiếp tục đề tài này.
“Được. Trời không còn sớm nữa, lần này chị ở lại mấy ngày, chờ anh rể em tới đón... Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Dao nghi hoặc nhìn hắn, thấy hắn không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Hoặc là nói, hai người đi ra từ phòng ăn đối diện.
“Quen hả?”
Ánh mắt Thẩm Tuyển Ý rơi trên khuôn mặt Phó Thanh Sơ, lại rơi trên bàn tay Mạc Cửu đang ôm lấy anh, lông mày nhăn chặt. Anh nói buổi tối nói có việc, là đi ăn cùng Mạc Cửu?
Lạch cạch, bình giấm đổ part hai.
-