Triệu Thính Khê hoàn toàn bị chinh phục, đi loanh quanh ở phòng thay quần áo hơn nửa giờ mới ra.
Kinh Kinh cùng Kim Kì giúp cô sắp xếp hành lý rồi rời đi, Triệu Thính Khê lấy từ tủ lạnh một quả táo, cắn hai miếng thấy sức sống đã tràn đầy liền đi tắm rửa.
Lúc lên giường nằm còn chưa đến 9 giờ, chênh lệch múi giờ gần 10 tiếng đồng hồ khiến Triệu Thính Khê khó mà ngủ được. Cô vặn nhỏ đèn ngủ, trong phòng tràn ngập hương sữa tắm nhàn nhạt cùng với ánh đèn ấm áp mờ ảo.
Triệu Thính Khê nhắm mặt lại, tình huống lúc sáng làm cô có chút thương cảm. Không ngờ trong mấy năm ngắn ngủi Từ Thanh Xuyên vậy mà lại hoàn toàn quên mất cô. Có thể thấy được năm đó anh đã không để cô vào mắt.
Trong tâm trí cô góc mặt của Từ Thanh Xuyên cùng với ánh mắt không dao động của anh lại chân thật hiện ra, cô thở dài đột nhiên ngồi dậy.”Người ta cũng không nhớ ngươi Triệu Thính Khê, làm phiền ngươi kiềm chế được không, không phải chỉ là đối tượng thầm mến lúc nhỏ thôi sao...” Cô vùi mặt vào chăn, lại giống như quả bóng nhỏ dựa đầu vào giường, không lâu sau, lại cười khúc khích một tiếng, che mặt nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, ánh mắt mình năm đó cũng thật là tốt quá...”
Buông thả bản thân một lúc, Triệu Thính Khê cầm lấy di động, gọi một dãy số,Đầu bên kia phải rất lâu mới bắt máy, giọng nói của người có tuổi khiến cho người ta khó phân biệt được là nam hay nữ, “Ai vậy? Nửa đêm gọi xác chết à?”
Triệu Thính Khê cười, không quản thời gian xa cách bao lâu, giọng mắng này vẫn có thể mang cô về thời thơ ấu. Cô giống như lại quay về khu phố nhỏ, chân giẫm lên ngọn gió ấm áp, tay cầm một nhánh cây đuổi theo con gà mới mua của Triệu Cảnh Thần.
“Bà,“ Triệu Thính Khê gọi một câu, thanh âm có chút gượng gạo.
Bên kia ngừng lại vài giây, không chắc chắn hỏi: “Nha đầu?”
Triệu Thính Khê “vâng” một tiếng, lại nói: “Bà, mọi người có khỏe không? Con về nước rồi, ngày mai muốn đến thăm bà và ông.”
Dương Thục Cầm cất cao giọng: “Về thì về, còn cần ta đến mời sao?”
Triệu Thính Khê nghẹn lời, vân còn đang nghĩ làm sao để trả lời, bên kia lại vang lên tiếng mắng của Dương Thục Cầm: “Nha đầu chết tiệt gọi điện vào nửa đêm là chê ta sống lâu phải không? Thật không có lương tâm, ta cúp đây!”Không đợi Triệu Thính Khê nói lại, đầu bên kia đã vội vàng dập máy.
Cô bĩu môi, mở ứng dụng điện thoại đặt một tấm vé máy bay.
Vị Huyền cách Dần Thành không tính là quá xa, chính là lộ trình có chút phiền phức. Đầu tiên phải ngồi máy nay một tiếng, sau đó phải trằn trọc chuyển hai chuyến xe buýt. Triệu Thính Khê vốn định xuống máy bay thì gọi xe, ở trước mắt nhìn thấy một đám tài xế giống như đại ca xã hội thì quyết định từ bỏ.
Cứ như vậy cô ra khỏi nhà từ sớm, lúc đến nhà bà cũng đã hơn mười một giờ.
Ông nội Triệu Bảo Sơn đứng dưới lầu đón cô, hai người vừa mới vào cửa thì đã nghe tiếng nói của Dương Thục Cầm:“Nha đầu chết tiệt cũng không nói là mấy giờ về đến, cơm trưa hâm lại cũng một trăm tám mươi lần rồi...”
Bài trí trong nhà cơ bản không có gì thay đổi, đồ gia dụng có chút cũ, nhưng căn phòng vẫn như xưa ngăn nắp sạch sẽ. Dương Thục Cầm mang tạp dề đang đứng ở ban công nấu cơm.Triệu Thính Khê chạy đến ôm lấy Dương Thục Cầm, gọi một tiếng, “Bà nội, con đã về rồi.”
Dương Thục Cầm đánh một cái sau lưng của cô, nói, “Tránh ra, dầu trong nồi đang nóng!”
Triệu Thính Khê nhảy ra, ánh mắt nhìn đến vài dĩa đồ ăn, tất cả đều là các món cô thích ăn. Cái đánh vừa nãy của bà nội có chút đau, Triệu Thính Khê vậy mà lại có chút muốn khóc. Cô nhún nhún vai, nhìn tứ phía hỏi:“Triệu Cảnh Thần đâu?”
Dương Thục Cầm cằn nhằn nói: “ Vô lương tâm giống con, nói ở trường làm đề gì đó, nghỉ học cũng không trở về, Đồ bỏ đi! Ta xem hắn là muốn ở phòng chơi trò chơi!”
Triệu Thính Khê tính toán thời gian, cậu nhóc năm đó cùng cô phát điên cả ngày bây giờ cũng đã học đại học rồi. Động tác của Dương Thục Cầm rất nhanh, ba người ngồi bên bàn, Triệu Bảo Sơn tâm tình không tồi, từ ngăn tủ bên dưới lấy ra một chai rượu, không đợi rót ra đã bị Dương Thục Cầm la lên một tiếng: “Uống uống uống chỉ biết uống!”
Thời gian vừa qua Triệu Bảo Sơn khó khắn lắm mới tranh thủ được một lần nói,“Đây không phải là do tiểu Khê trở lại sao, tôi cao hứng thôi.”
Dương Thục Cầm nguýt ông một cái, nhưng lại không nói gì nữa. Một bữa cơm mà Dương Thục Cầm mắng xong Triệu Bảo Sơn lại mắng Triệu Thính Khê, mắng xong Triệu Thính Khê lại mắng Triệu Bảo Sơn. Nhưng Triệu Thính Khê ăn rất mãn nguyện, tay nghề của bà nội, so với khoai tây chiên tốt hơn nhiều lần.
Ăn cơm xong, Triệu Thính Khê vào căn phòng trước đây của mình, tính đến hiện tại đã sáu năm không quay lại rồi nhưng bài trí của căn phòng không khác gì lúc cô rời đi.
Dương Thục Cầm rót một ly nước ấm bước vào thấy Triệu Thính Khê đi loạn khắp nơi thì tức giận nói: “Thế nào, sống ở biệt thự lớn lâu rồi nhìn không được căn phòng nhỏ này sao?”
Triệu Thính Khê mếu máo: “Lão bà bà người khi nào mới có thể nói chuyện dễ nghe đây!”
Dương Thục Cầm trừng mắt, “Nói chuyện dễ chịu cho con lên nóc nhà lật ngói à?”
( Nguyên văn là: Thượng phòng yết ngõa (上房揭瓦) - câu đầy đủ là “Ba ngày không đánh lên phòng bóc ngói” (三天不打上房揭瓦). Dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, cũng dùng ám chỉ những lỗi nhỏ nếu không được sửa chữa kịp thời, tích lũy qua thời gian hậu quả không thể tưởng tượng được.)
Triệu Thính Khê rụt cổ, nghĩ lại cũng đúng, bản thân lúc nhỏ nghịch ngợm thế kia nếu không phải Dương Thục Cầm lớn giọng thì cô đã đem nóc nhà lật lên không biết bao nhiêu lần rồi.
Dương Thục Cầm kéo ghế ngồi xuống, nghĩ một chút rồi hỏi: “Con định ở bên đây bao nhiêu ngày?”, bà thở dài, ngữ khí cũng không còn cứng rắn nữa, “Con muốn đến thăm ba thì nói trước, ta sẽ giúp con chuẩn bị một chút đồ cúng bái.”
Triệu Thính Khê cúi đầu, hai tay xoắn lại một chỗ, “Con không đi đâu, ngày mai con có chuyến bay sớm, hơn nữa vẫn còn nhiều việc.”
Dương Thục Cầm gật gật đầu, “Cũng được, vậy con nghỉ một lát, chăn mền đều ở trong tủ quần áo, con tự mình lấy đi.”
Bàn học của Triệu Thính Khê là đầu giường, trong ngăn kéo đều là bảo bối của cô, năm đó đi vội tất cả đều không kịp mang theo.
Cô kéo mở hộc tủ, từ trong quyển sổ lấy ra một tấm ảnh. Trên ảnh là một nam nhân mặc cảnh phục, trong ngực ôm một cô bé khoảng bốn năm tuổi.Triệu Thính Khê lúc nhỏ rất nghịch ngợm, khuôn mặt nhỏ trong ảnh vẫn còn một vết bầm tím.Đây là một trong số ít những tấm ảnh chụp với bố, những ngón tay mảnh khảnh của Triệu Thính Khê chạm nhẹ lên gương mặt của người đàn ông.
Bố mẹ không có ấn tượng gì trong kí ức lúc nhỏ của cô đã ly hôn, không ai nói qua nguyên nhân cho cô, cô cũng chưa bao giờ hỏi. Mẹ cô sau này xuất ngoại, liền đem cô giao lại cho bố.Bố cô trong ấn tượng của Triệu Thính Khê không sâu, ông ấy dường như lúc nào cũng bận, cũng hay cười.
Bà nói nguyện vọng của ông là làm quân nhân bảo vệ quốc gia, nhưng ông nội sống chết không đồng ý, ngày báo danh thì đem hộ khẩu giấu trong quần, bố cô cuối cùng cũng không thể thực hiện ước mơ, sau đó ông trở thành một cảnh sát ngoài biên chế, thường rất tự hào mà nói mình là một cảnh sát.
Năm đó cô vẫn chưa lên tiểu học, một ngày bà nội nói với cô khi bố đang truy đuổi một tên xấu thì xảy ra tai nạn xe, sau đó bố trở thành một tấm ảnh trắng đen.Ông ấy kiếp sau vẫn theo ý nguyện bảo bệ quốc gia rồi, Triệu Thính Khê nghĩ.
Cô thở ra một hơi, đem tấm ảnh kẹp lại trong quyển sổ, lật chăn ngủ một giấc.
Ngủ được vài giờ lúc tỉnh lại trời cũng đã tối dần, Triệu Thính Khê thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Cô theo cửa sổ tầng hai nhìn ra ngoài, phát hiện ông nội đang cùng một vài người bạn đánh cờ, bà nội ngồi ở một băng ghế nhỏ cũng các bà nói chuyện.
Triệu Thính Khê cầm một cái túi nhỏ, mang khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, một mình ra ngoài.
Con đường nhỏ này trước đây cô thường hay tới, chính là nằm sau trường cấp 3 của cô, trà sữa, gà rán có đủ tất cả, được các bạn học gọi là con đường mỹ thực.Màn đêm buông xuống, các học sinh cấp 3 đều tan học, con đường mỹ thực náo nhiệt khắp nơi đều là người.
Triệu Thính Khê bước vào một quán trước kia thường hay đến, tìm một góc vắng người ngồi xuống. Ở phía trước là hai học sinh một nam một nữ ngồi chen chúc trên một cái bàn nhỏ. Hai người nhìn vô cùng đẹp mắt, nữ sinh thanh thuần xinh xắn, nam sinh đẹp trai ấm áp. Cô gái gọi đồ ăn, trước sau bận rộn lấy cơm, trong mắt tràn đầy ý cười, cùng nam sinh nói chuyện không ngừng, còn đem mấy miếng thịt trong bát của mình bỏ vào bát của nam sinh.
Nam sinh từ đầu đến cuối đều xị mặt xuống, những miếng thịt đó tựa hồ như đã làm sụp đổ cọng rơm cuối cùng của cậu, cậu đem bát đẩy đến trước mặt nữ sinh. ngập ngừng nói: “Bạn học Khưu, mình biết tâm ý của bạn, nhưng mình đối với bạn không có ý nghĩ về phương diện kia, hôm nay đồng ý cùng bạn ăn cơm cũng chỉ là muốn nói rõ với bạn. Sau này...sau này mong bạn đừng tới làm phiền mình nữa.”
Nói xong nam sinh để lại hai tờ tiền rồi đứng dậy bỏ đi.
Giọng nói ríu rít của nữ sinh ngừng lại.
Triệu Thính Khê ăn được hai miếng, bỗng nhiên cảm thấy không có khẩu vị gì, có lẽ quản nhỏ này đã đổi chủ, mùi vị không còn giống như trước, cô đứng dậy bước ra khỏi quán nhỏ, không nhìn phản ứng của nữ sinh kia. Con đường ẩm thực vẫn còn rất dài, Triệu Thính Khê vẫn bước về phía trước.
Khuôn mặt của Từ Thanh Xuyên lại xuất hiện trong tâm trí cô, Triệu Thính Khê để tâm tư của mình quay về kì nghỉ hè sáu năm về trước.
Năm đó cô là sinh viên năm một, lúc nghỉ hè cùng một vài bạn học hẹn nhau cùng đi thăm thầy chủ nhiệm Từ.Lúc lên đại học Triệu Thính Khê chính là tiểu bá vương của lớp, nhất hô bách ứng, mặc dù các giáo viên nói nhiều về cô nhưng đều là thích cô gái nhỏ thông minh xinh đẹp này, đặc biệt là chủ nhiệm Từ.
Hôm đó thầy Từ cùng các bạn học nói chuyện đến khí thế ngất trời, đột nhiên có người đề nghị cùng chụp ảnh, thầy Từ liền bảo Triệu Thính Khê đến phòng đọc sách lấy máy ảnh của ông.
Khoảnh khắc Triệu Thính Khê đẩy cửa, ánh mặt trời ngập tràn trong phòng, cô nhìn thấy nột thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, thân hình mảnh khảnh thẳng tắp.Nam sinh nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu nhìn qua, Triệu Thính Khê không biết tại sao trong nháy mắt khuôn mặt đã phiếm hồng.
Cô lờ mờ, ngập ngừng nói: “Cái kia, thầy Từ bảo mình đến lấy soái ca.”
Trên mặt thiếu niên trẻ tuổi hiện lên vè kinh ngạc. Triệu Thính Khê vội cắn môi, cô nhắm chặt mắt, hận không thể đem đầu lưỡi của mình nuốt vào, vội vàng sửa lại: “Máy ảnh, thầy Từ bảo mình đến lấy máy ảnh.”
Lúc sau đầu óc cô trống rỗng, không nhớ bản thân làm sao lấy máy ảnh, cũng không nhớ làm sao đi ra khỏi phòng đọc sách.
Thầy Từ nói với cô đó là con của chị gái ông, nghỉ hè đến chỗ ông chơi, vì vậyTriệu Thính Khê liền thường đến nhà thầy Từ. Sau đó có một ngày con gái năm tuổi nhà thầy Từ hỏi Triệu Thính Khê: “Chị gái xinh đẹp, chị có phải thích anh trai không nên mới thường đến nhà em chơi?”
Tròng mắt Triệu Thính Khê thiếu chút nữa rơi ra, nhưng khả năng thích ứng của cô rất cao, da mặt càng luyện càng dày, về sau dường như tất cả mọi người đều biết cô thích Từ Thanh Xuyên, cô cũng cảm thấy không có gì. Cô chẳng qua ở những năm tháng thanh xuân thích một người đẹp là thôi. Tiếc là Từ Thành Xuyên dường như không có nghĩ như vậy, mỗi lần Triệu Thính Khê vắt óc suy tính đến tìm anh, anh đều là một vẻ mặt lạnh nhạt.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ gia gáo của Từ Thanh Xuyên khiến anh không làm ra chuyện gì mất mặt một cô gái, cũng có lẽ anh đến bây giờ cũng không để tâm đến sự tồn tại của cô. May mắn là kì nghỉ hè ngắn, cũng may cô rời đi sớm, nếu không nói không chừng ngày nào đó Từ Thanh Xuyên sẽ giống như nam sinh ở quán ăn nói với cô “Mong sau này đừng đến làm phiền tôi nữa“.
Buổi tối cùng nhau tụ tập trước khi đi, Triệu Thính Khê nhớ bản thân uống say, là Từ Thanh Xuyên đưa cô về, cũng không biết bản thân có hay không nói những câu vượt quá giới hạn với anh.Không nhớ cô cũng tốt, nếu không thật sự là quá mất mặt rồi.
Dòng người huyên náo phá vỡ dòng hồi ức của Triệu Thính Khê, cô lắc đầu cười cười, chuẩn bị gọi xe về nhà bà nội.Một hồi chuông di động vang lên, là Thang Nghê gọi đến.
Triệu Thính Khê nghe máy, đầu bên kia rất nhanh truyền đến một giọng nam như súng liên thanh: “Tiểu Khê, anh đến Dần Thành rồi, em chuẩn bị một chút tuần sau chúng ta đến công ty điện ảnh ký hợp đồng, ngoài ra, anh tìm một người bạn quen, anh ấy vừa hay lại đang tìm người đăng ký kết hôn, có thời gian thì gặp mặt một chút nhé!”
Triệu Thính Khê nhìn người đến người đi trên con đường nhỏ im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng trả lời: “Được ạ!”